Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 433: Tranh Giành Ảnh Hưởng (2)
- L
ão Tôn, ngươi là tướng quân Đại Đường, lần này chúng ta đi thu lương, không phải đi tác chiến, mặc dù chúng ta có thể tiêu diệt Lâm Ấp một cách nhanh gọn, nhưng tiêu diệt xong thì sao? Để Khâu Hòa một mình lớn mạnh? Sự giàu có ở nơi này ngươi tận mắt nhìn thấy rồi đấy, chúng ta mang đi lương thực, không tới hai năm hắn sẽ lại có số lương thực này.
- Lừa chúng ta thì chúng ta làm gì được hắn? Cùng lắm bóc lột được một ít, không giết được hắn, bệ hạ sẽ không cho chúng ta làm như thế, trừ khi bệ hạ phái quan tới cai trị vùng này, ngươi mới có thể yên tâm diệt Lâm Ấp.
Tướng quân luôn chỉ suy nghĩ từ góc độ quân sự, có tiền lương thì chuyện đầu tiên là dùng làm quân lương, đem đi chinh chiến, còn đất đai chiếm được phải làm sao lại là vấn đề của quan văn, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ.
Nói chuyệ kinh tế chính trị với Tôn Nhân Sư làm Vân Diệp thấy nhầm đối tượng rồi, một tướng quân giống như một cái búa, hắn đối đãi với kẻ địch chỉ muốn dùng búa đóng đinh, đóng một cái không xong thì hai, ba cái tới khi đóng lún vào mới thôi. Sống cuộc đời kiểu như thế lâu dần nhìn cái gì cũng giống đinh, bất giác giơ búa đập vài cái, có búa thì các công cụ khác bỏ quên hết.
Lương thực được mang về, Vô Thiệt cười tới nếp nhăn nhúm hết cả lại, đích thân tới từng thuyền xem, trời nóng mà kiểm tra từng khoang thuyền một, còn về cơm tối khỏi phải chuẩn bị cho ông ta nữa, vì ông ta tới mỗi thuyền đều cho một nắm gạo vào miệng nhai, đợi khi ông ta nếm xong lương thực thì đoán chừng là no rồi.
Khoang thuyền không phải là chỗ chứa lương tốt, gặp nước một cái là vứt hết, thêm vào mùa mưa ở Lĩnh Nam sắp tới, cần phải rời nơi này trước đó, nhân gió mùa đông nam men theo bờ biển, đi vòng một nửa Đại Đường, đem lương thực vận chuyển tới Sơn Đông, rồi theo đường bộ đưa tới Kế Châu, theo Đại Vận Hà chuyển tới Trường An.
Đi đường xa tất nhiên sẽ không bình an, chuyến đi này do Tôn Nhân Sư tiến hành an bài.
Nghĩ mà thấy bi ai, vận chuyển vật tư trọng yếu như thế mà văn quan võ tướng khắp triều tựa hồ nhìn mà không thấy nghe mà không vào, để mặc cho đám người trẻ tuổi gánh vác, mật tấu của Vô Thiệt như ném đá xuống biển, không biết Trường An xảy ra chuyện gì? Con mắt của đế quốc nhìn cả vào thảo nguyên, với phương nam xa xôi, bọn họ lựa chọn lãng quên.
Không phải bản thân không xót, thậm chí có chút oán giận, Lý Nhị đoạt lấy sáu phần lợi nhuận của bọn họ, mặc dù có Trương Lượng che đậy, nhưng cũng không sao che giấu được sự thực hoàng gia chèn ép môn phiệt lớn mạnh.
" Vận chuyển về, nhất định phải vận chuyển về!" Bức thư ngắn gọn của Lý Nhị làm Vân Diệp cảm thụ được ông ta chịu áp lực cực lớn, Lý Nhị đại khái không phái nổi một đại thần đắc lực ra xử lý chuyện này, từ thủy quân được phái tới là biết rồi, thuyền chỉ sợ không lớn, quan viên chỉ sợ không trẻ, triều đình từ trên xuống dưới đang thông qua cách này biểu đạt sự bất mãn với Lý Nhị.
Lý Nhị khi đăng cơ đã cùng thủ hạ của mình lập lời thề cùng chung phú quý, không bỏ rơi nhau, trừ mưu phản không dùng đại hình, mấy năm qua Lý Nhị chấp hành rất tốt, không ngừng ban thưởng tạo ra một giai tầng lợi ích mới, nhưng có giai tầng sẽ có lợi ích riêng, thậm chí còn đi ngược lại lợi ích quốc gia.
Đáng thương cho Mã Chu cho tới bây giờ cũng tưởng là ý kiến của mình được hoàng đế uyển chuyển thừa nhận, nhưng không hề hay biết rằng Lý Nhị lợi dụng hắn để phóng ra một tín hiệu với đám quý tộc lòng tham không đáy, hi vọng bọn họ biết kiềm chế bớt. Kết quả không tốt, Mã Chu thành nhân vật bị vạn người thóa mạ, đó là nhân vật đích thân hoàng đế khen ngợi mà bị dẫm đạp tới mức độ đó là không còn nể mặt hoàng đế nữa rồi.
Lần này cả Trường Tôn Vô Kỵ cũng đứng về phía đối lập với ông ta, làm hoàng đế bị cô lập phẫn nộ tới cực điểm.
Vân Diệp lưu lạc tới Lĩnh Nam cho ông ta một tia hi vọng, có lẽ đứa bé này cho mình một cơ hội phá vây, Đậu Yến Sơn bỗng dưng xuất hiện làm hoàng đế cho rằng đây là ông trời giúp mình, nếu không chẳng sao giải thích nổi.
Lý Nhị sau khi suy nghĩ kỹ càng không gửi ý chỉ thứ hai cho Vân Diệp, mà lấy hình thức thư nhà viết mấy chữ, ông ta tin Vân Diệp hiểu được nỗi khổ của mình, sẽ dốc sức mang lương thực về.
Quốc khố ở Trường An bị các loại lý do không thể từ chối vét sạch sành sanh, nay Lý Nhị đang đánh cược, đánh cược Vân Diệp mang hàng hóa về cứu tế quốc khố trống rỗng.
Thư Trường Tôn thị gửi dịu dàng hơn nhiều, chỉ muốn Vân Diệp bình an quay về, không nói tới lương thực và tài bảo, nhưng Vân Diệp vẫn nhận ra được sự nóng lòng như lửa trong từng hàng chữ.
Thư của Tân Nguyệt đơn giản, không nói gì hết, chỉ có dấu bàn chân bàn tay của Vân bảo bảo Vân Thọ. Dấu ấn nho nhỏ làm Vân Diệp khóc như mưa, thư của hoàng đế, thư của hoàng hậu bị vứt sang một bên, nhìn kỹ dưới ánh mặt trời, đây là bức hình đẹp nhất trên đời.
- Đây là dấu chân và dấu tay của Thọ Nhi à?
Lý An Lan nhận lấy lá thư, lấy tay so sánh:
- Chân không to bằng chân Dung Nhi, Tân Nguyệt nuôi con thế nào vậy, nuôi con ở chỗ tốt như Quan Trung mà không cường tráng bằng đứa bé nuôi ở chỗ đi đầy.
Nói rồi giơ nhi tử tới trước mặt Vân Diệp khoe, nhận lấy nhi tử, nâng cánh tay, nhìn dưới cằm, rồi tách mông nó ra xem xem da có bị tổn thương không, Lĩnh Nam nóng ẩm, ảnh hưởng lớn tới da trẻ con, nhất là những chỗ da gấp nếp dễ bị thối, không chút ý một chút thôi là bị ngứa, không có phấn rôm, chỉ có thể xem liên tục, chăm tắm rửa.
- Đều là cốt nhục của ta, đều là mạng của ta, lớn lên cho tốt, khi nàng tới kinh thành nhất định phải mang con theo, nãi nãi cứ nhắc luôn, muốn gặp đại tôn tử của mình, chuyện này không thể chậm trễ. Nãi nãi tuổi cao rồi, lần này ta gặp chuyện, nói không chừng tạo thành đả kích nặng với lão nhân gia.
Lý An Lan cười chấp thuận, lại cầm hai phong thư trên bàn lên xem:
- Đã có công vụ trọng yếu như thế trên người, sao chàng lại nói tới chuyện nhà? Thời chiến quốc danh tướng Triệu Xa mỗi lần nhận công vụ là tuyệt đối không hỏi tới chuyện nhà, chàng không biết học người ta sao?
Vân Diệp gật đầu, biểu thị thụ giáo, sau đó đẩy Lý An Lan ra khỏi cửa, nói với nàng:
- Cha con ta phải nghiên cứu kỹ càng tuyến đường hành quân, từ giờ trở đi không cho nàng gặp ta, mười năm sau có duyên thì hai ta gặp lại.
Nói xong gài then cửa lại, Lý An Lan ở ngoài đá cửa rầm rầm, thấy không ai mở cửa cho mình đành hậm hực bỏ đi.
- Con này, cha con ghét nhất loạn nữ nhân ép mình thành cung lên giây, hôm nay cha con mà thành Triệu Xa, sau này con sẽ thành Triệu Quát, chuyện của nam nhân, nữ nhân xen vào chỉ hỏng thôi, ở phương diện này cha con có thể nói có bài học đau xót, nhớ lại vẫn đau, hối hận ba đời, con phải rút kinh nghiệm của cha con, sau khi lớn lên rồi không được kém cỏi chạy sau đít nữ nhân như cha con nhé.
Thằng bé cười toe toét hưởng ứng, há cái miệng nhỏ không ngừng chảy giãi ra ngoài.
Lý Nhị không phải luôn khôn khéo à, sao lần này lại trở nên cứng rắn như thế? Bao năm qua ông ta đánh đâu thắng đó, kẻ duy nhất làm ông ta mất mặt là Hiệt Lợi nay sống không bằng chết ở Hồng lư tự, chỉ cần nhớ tới là kéo ra triển lãm, biểu diễn ca vũ cho quân thần Đại Đường xem. Lần trước nghe Trình Xử Mặc nói, tên đó hông đeo hai cái trống nhỏ, đầu cắm bông hoa lớn, vừa ca vừa hát ở buổi lễ, vũ đạo cực đẹp, được mọi người reo hò cổ vũ, Lý Nhị thưởng cho hai trăm lượng hoàng kim, cho phép mỗi năm có thể đi dạo trong thành Trường An, chỉ ba canh giờ.
Lý Nhị có đánh giá quá cao sức mạnh của bản thân không? Không thể nào, lão đó là tổ tông của cái trò giả heo ăn thịt hổ, mỗi khi Lý Nhị giả vờ ngu ngốc, Vân Diệp liền biết thắng lợi thực ra đã cách ông ta rất gần rồi, lần này ông ta muốn làm gì?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2