Chương 131: Tuyệt Sắc Nguyên Soái
rên tường thành thật cao, lúc này đang đứng thẳng một người nam tử mặc áo bào đen, tóc dài như mây, gương mặt đó đẹp như một đóa hoa quỳnh trong bóng đêm, thế nhưng sự dữ tợn tàn nhẫn đã phá hủy vẻ đẹp của hắn, hắn nhìn bóng đêm ở ngoài tường thành với vẻ mặt âm ngao không gì sánh được, chỉ thấy xa xa thây ngã khắp nơi, máu nhuộm toàn cảnh…
Trận chiến này, hắn lại bại, bị mất hơn mười vạn binh mã, hắn thông minh một đời, hôm nay rốt cuộc cũng chỉ có thể trách mình tự chuốc lấy, dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ ra, nữ nhân này đã cùng Thạch Thành liên thủ, khiến cho một lần phản công giết hết binh mã dưới tay hắn.
Chẳng lẽ trời muốn diệt hắn, là tạo nghiệt nhiều quá sao?
Hoa Văn Bác ngửa đầu nhìn trời, đứng ở đối diện hắn tướng sĩ của Trần Đường quan động cũng không dám động một chút, chỉ sợ kích thích đến nam nhân này, trong tay của hắn dẫn theo một đứa bé, chính là nữ nhi của nguyên soái.
Tiểu Ngư nhi bị đung đưa ở giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sợ đến trắng bệch, trong lòng nhịn không được chửi má nó.
Hoa Văn Bác, ngươi tử nam nhân, cô nãi nãi có chứng sợ độ cao, ngươi muốn giết cứ giết, đừng giày vò ta a, nghĩ thế liền mở mắt ra nhìn xuống dưới tường thành, một mảnh màu hồng vừa thấy mà giật mình, còn có này tầng tầng lớp lớp những cổ tử thi chồng chất lên nhau, làm người ta càng run như cầy sấy, bất quá mình đã rơi xuống trong tay nam nhân này, tất nhiên sẽ không có kết quả tốt, nếu như nam nhân này lợi dụng mình đến uy hiếp mẫu thân thì làm sao bây giờ?
Tiểu Ngư nhi đang ở trong lòng tính toán mọi cách, dưới tường thành cao to ở một chỗ khác có một đống người đã đi tới, dẫn đầu chính là Huyền Nguyệt nguyên soái – Thanh Dao, tuy rằng thấy không rõ ánh mắt của nàng, thế nhưng quanh thân nàng lạnh lùng, hô hấp dồn dập, ánh mắt sâu u nhìn không thấy đáy, cho dù là ai đều có thể thấy được, nàng rất khẩn trương, liếc nhìn hành động của Hoa Văn Bác, nàng thất thanh kêu to lên.
“Hoa Văn Bác, ngươi là một đại nam nhân lại đi thương tổn tiểu hài tử?”
Hoa Văn Bác quay đầu nhìn phía Thanh Dao, âm trầm cười lộ ra hàm răng trắng, châm chọc hừ lạnh: “Ngươi nên biết, từ trước đến nay ta chính là một người không từ thủ đoạn, nói với ta những thứ này vô dụng thôi, hiện tại ta chỉ cho ngươi hai con đường đi, một, con gái ngươi chết, hai, ngươi chết.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một đống tướng sĩ đứng ở phía sau Thanh Dao, cùng lúc thất thanh kêu lên: “Nguyên soái, không được?”
Bọn họ không muốn nhìn thấy nguyên soái có một điểm không may nào, thế nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngư nhi chết, trong nháy mắt, một ý niệm thoáng qua trong đầu, quả thật không có cách lưỡng toàn.
Trong đêm tối, Tiểu Ngư nhi đột nhiên mở mắt ra, bén nhọn kêu lên: “Ngươi người điên, muốn giết cứ giết, chỉ giết một mình ta là được rồi, vì sao còn muốn giết nương của ta, dù cho nương ta có chết, ngươi sẽ hảo tâm buông tha cho ta sao?”
Thanh âm của Tiểu Ngư nhi vừa vang lên, Thanh Dao ngẩn ra, nàng ấy đang nhắc nhở nàng a, mặc dù nàng có thực sự nghe lời Hoa Văn Bác, thì tên âm hiểm tiểu nhân này, cũng sẽ không bỏ qua cho Tiểu Ngư Nhi, vì thế tội gì lại mất thêm một cái mạng.
Hoa Văn Bác vừa thấy Tiểu Ngư nhi phá hủy chuyện tốt của hắn, liền tức giận đưa tay lên, vỗ một tiếng, ném một cái tát lên mặt Tiểu Ngư nhi, thân thể nho nhỏ ở tường thành lắc lư nửa ngày.
Tiểu Ngư nhi hoàn toàn không để ý tới Hoa Văn Bác, cũng không kêu đau, mắt của nàng đã lưng tròng, nghẹn ngào kêu lên.
“Nương, người nhất định phải hạnh phúc, dù cho ta không thấy được, người cũng phải hạnh phúc, ta sẽ chúc phúc cho người.”
Một lời của nàng vừa rơi xuống, đột nhiên hướng đến cánh tay đang nắm lấy mình táp tới, mặc dù nhỏ, nhưng lực đạo xuất ra cũng mười phần, Hoa Văn Bác không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này, mà Thanh Dao cùng đám người phía sau cũng không ngờ tới, liền sửng sốt ở bên dưới, Hoa Văn Bác đã đau đến hất tay ra, nhắm ngay bên dưới tường thành quăn Tiểu Ngư nhi đi, mà bản năng mẫu tính trổi dậy, Thanh Dao trong cùng một lúc như Lưu Tinh bôn nguyệt nhảy ra ngoài, nhắm phương hướng Tiểu Ngư nhi rơi xuống tường thành.
Hoa Văn Bác bắt được cơ hội trong nháy mắt này, một chưởng hướng sau lưng Thanh Dao đánh ra, cũng trong lúc đó Ngân Hiên nhảy lên, ngân kiếm sắc nhọn lạnh lẻo bắn ra hóa giải uy lực của một chưởng kia, chẳng qua nó vẫn đánh vào lưng Thanh Dao, làm tăng nhanh tốc độ rơi xuống của nàng, vẫn ôm lấy Tiểu Ngư nhi, vừa rơi xuống mặt đất là phun ra máu, ở trong bóng đêm như yêu dị sinh hoa.
“Nương, nương, người không sao chứ?”
Tiểu Ngư nhi hoảng hốt kêu lên, hai mẹ con người nằm trên kẻ nằm dưới, Thanh Dao lắc đầu một cái, chậm rãi mở miệng: “Ta không sao.”
Đúng vậy, kiếm khí của Ngân Hiên đã hóa giải chưởng lực kia, tuy rằng nàng hộc máu, nhưng không đến mức có nguy hiểm tánh mạng, điểm này nàng rất rõ ràng, gió thổi bay mái tóc dài, khăn mỏng rơi xuống, lộ ra hồng ban bên mặt nàng, mà trên tường cao An Định Phong cùng đám thủ hạ, từ lâu đã chấn kinh kêu to lên, vài người vượt lên trên đầu từ phía sau tường cao nhảy xuống.
Trên tường thành, Ngân Hiên thật đau lòng, quanh thân thị huyết trường kiếm dài, như thiểm điện, như kinh vân, rất nhanh nhào tới, khuôn mặt Hoa Văn Bác trở nên âm u nhìn Ngân Hiên, khóe môi hiện lên nụ cười như có như không
“Ngươi là ai? Vì một xấu nữ nhân mà cùng ta đối địch, nàng có cái gì tốt?”
Hắn nói xong, mắt thấy trường kiếm sắc bén mang theo kiếm hoa đâm qua đây, liền phi thân bỏ chạy, người nam nhân này võ công bí hiểm, hắn căn bản không phải là đối thủ của tên này, nếu muốn toàn thân trở ra, chỉ có tìm cơ hội chạy trốn, nhưng Ngân Hiên đâu cho hắn bất kỳ cơ hội nào, nghĩ đến Dao nhi đang chịu đau đớn lúc này, nội tâm hắn thật giống như bị một quyền hung hăng đánh vào, đau đớn khó nhịn.
“Ngươi không chỉ hạ cổ nàng, còn muốn giết nàng, tối nay sẽ là ngày chết của ngươi.”
Ngân hiên ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, trường kiếm hình như rót vào linh khí trở nên thị máu không gì sánh được, nhanh như giao long, sắc bén mười phần, vừa ra tay liền đánh vào phía dưới người của Hoa Văn Bác, Hoa Văn Bác kinh sợ vội bảo vệ hạ thể vừa thối lui, thân là nam tử nếu không có hạ thể, không phải uổng làm người sao, một chiêu vừa tránh thoát, hắn nhịn không được cuồng vọng cười: “Thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể thật tình yêu, biết xấu nhan cổ kia làm sao mà giải không, chỉ cần một giọt máu của người thật lòng, sẽ giải được cổ, ngược lại, nếu như người này có một chút ý niệm không đúng trong lòng, cổ không chỉ không giải, mà còn phản cổ kỳ tâm, làm nàng đau lòng mà chết.”
Hắn nói xong ha ha cười, bản thân hắn khi biết điều này, đồng thời cũng biết trên đời này có người nào thật lòng và toàn tâm toàn ý yêu, vì thế nữ nhân kia chỉ có thể cả đời làm người xấu xí.
Ngân hiên nghe xong lời của hắn, cũng không để ý tới hắn nửa, chiêu thức liền thay đổi, trường kiếm lần thứ hai bắt đầu công kích, xuất ra hư chiêu, làm như hắn đang bận tâm ứng phó, thì đột nhiên kiếm phong phóng lên, hướng gò má trên mặt của hắn mà chém, một chiêu hạ xuống, thì nghe trong đêm tối, vang lên thanh âm thê thảm bi phẫn, thân hình rất nhanh lùi ra sau, một bàn tay ngọc che đi nửa bên mặt của mình, máu từ bên mặt từng giọt rơi xuống.
Hắn, luôn luôn tự phụ là mỹ nam đệ nhất Đan Phượng Hoa Văn Bác, bỗng nhiên lại bị người ta huỷ đi dung mạo như hoa, chẳng những huỷ đi dung mạo, ngay cả một con mắt tình cũng bị huỷ.
Nhưng ngay cả như vậy, Ngân Hiên cũng không có ý định buông tha hắn, cả người lần thứ hai như chim điểu nhào về phía trước, thề phải làm cho người nam nhân này không chết được tử tế.
Đúng lúc này, dưới tường thành truyền đến thanh âm của An Định Phong: “Nguyên soái, nguyên soái?”
Tiếng kiêu thê thảm, làm trong lòng ngân hiên ngẩn ra, người đã bị phân tâm, mà Hoa Văn Bác bắt được cơ hội này, rất nhanh lắc mình chạy trốn, Ngân Hiên nhìn bóng đêm đen nhánh, đâu còn muốn truy đuổi Hoa Văn Bác đang bị thương nặng nữa, hắn nhanh chóng tung người nhảy đến dưới tường thành, chỉ thấy trong bóng đêm, Thanh Dao từ từ nhắm chặt hai mắt, khóe môi chảy ra vết máu, hơn nữa hồng ban trên mặt nàng càng phát ra doạ người, thế nhưng Ngân Hiên như không nhìn thấy xấu ban trên mặt nàng, chỉ đau lòng vì nàng chịu khổ, liền tiến lên một bước ôm lấy thân thể của nàng.
“Đi, trở về thành, nàng không có việc gì, chỉ bị nội thương, ta sẽ chữa thương cho nàng.”
Thân như đại bằng nhảy lên, áo choàng màu đen, như đám mây đen che khắp bầu trời, che đi tất cả ánh sáng, đợi đến khi mọi người kịp phản ứng, thì đâu còn người nào nữa.
Mọi người liền đứng dậy, thì thấy dưới cửa thành, một hoan cảnh vô cùng thê thảm, thi thể chồng chất cùng một chỗ, còn có một chút lửa không tắt ở trong gió nhẹ lay động.
Tuy rằng trận này bọn họ chiến thắng, nhưng nghĩ đến nguyên soái bị trọng thương, không biết kế tiếp sẽ như thế nào, mỗi người tâm tình đều trở nên trầm trọng…
Trần Đường Quan
Bên trong quân cơ đại doanh, tại phòng của Thanh Dao, Ngân Hiên đang vì nàng mà vận công chữa thương, kỳ thực nội thương của Thanh Dao còn chưa đủ để mất mạng, bởi vì kiếm khí của hắn đã hóa giải đi uy lực của một chưởng kia, cũng sẽ không tạo thành nguy hiểm cho tánh mạng của nàng, nhưng khi nhìn nàng phải chịu đau đớn như vậy, trong đầu của hắn liền khổ sở không gì sánh được, vừa nghĩ lại nếu như hắn chậm một chút thì.. hắn càng nghĩ càng sợ, quanh thân hàn ý lạnh lẽo lẻn qua.
Thanh Dao sắc mặt rất tái nhợt, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, dính vào một phần sợi tóc, cả người nhìn qua gầy yếu vô lực, hình dạng này của nàng, đã không còn bộ dáng sinh long hoạt hổ kia nữa, nàng như vậy giống như đang đánh vào trái tim của hắn, làm cho hắn cảm giác được sự đau đớn.
Ngân hiên nội lực hồn hậu, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển vào trong cơ thể Thanh Dao, làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, ấm áp và không muốn mở mắt ra, nhưng nàng biết Ngân Hiên chữa thương cho mình, nhất định hắn rất lo lắng, vì để cho hắn an tâm một ít, Thanh Dao mở mắt yếu ới, khóe môi câu ra ý cười, chậm rãi mở miệng: “Ta không sao, ngươi đừng nóng lòng.”
“Ân” ngân hiên vừa thu lại tay, liền ôm chầm thân thể của nàng, bàn tay to thon dài cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng vén sợi tóc trên mặt, động tác mềm nhẹ và che chở, cẩn thận từng li từng tí giống như đang vuốt ve bảo bối trân quý nhất trên đời, con ngươi đột nhiên sâu thẳm, chậm rãi mở miệng: “Ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
Thanh Dao suy yếu gật đầu, tựa ở trước ngực của hắn nặng nề ngủ, nàng mơ mơ màng màng nghĩ, nguyên lai dù mạnh hơn thì bản thân mình cũng khát vọng có một lòng ngực để dựa vào.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu