Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sáp Huyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 432: Quyết Đấu (2)
D
ã Lợi Ngộ Khất quay đầu nhìn người đó, nhìn thấy khuôn mặt của y, đột nhiên sợ tới mức lùi lại, sá thanh nói:
- Ngươi... ngươi... ngươi sao chưa chết?
Một tay của lão không ngừng run lên, cái trán đã có mồ hôi chảy xuống.
Ánh mắt Nguyên Hạo như có mũi tên, rơi lên mặt người đó, trầm ngâm một lát, trong mắt lóe lên ánh sáng hừng hực, năm ngón tay y nắm thành quyền, thoáng xòe ra, sau đó nhẹ nhàng nói hai từ...
Quách, Tuân?
Hai chữ đó tuy nhẹ, nhưng như tảng đá to lớn ngàn cân rơi xuống mặt hồ tiêu lãnh gió thu, tạo nên gợn sóng náo động!
Quách Tuân! Người đó chính là Quách Tuân? Sao có thể? Quách Tuân không phải chết trên Ngũ Long Than của Tam Xuyên Khẩu, Quách Tuân làm sao có thể xuất hiện ở phủ Hưng Khánh, Quách Tuân làm sao có thể đi cùng với Thiện Vô Úy?
Mấy năm nay, mỗi lần nhớ tới lúc Quách Tuân chết ở Tam Xuyên Khẩu, Quách Quỳ đau lòng, Địch Thanh buồn bã, tại sao Quách Tuân chưa bao giờ xuất hiện qua. Mấy năm nay rốt cuộc anh ta đang làm gì?
Muôn vàn nghi vấn, vạn loại suy nghĩ khuấy động cạnh Địch Thanh, hắn đã kinh ngạc vui mừng không thể tin.
Quách Tuân đến rồi, Quách đại ca thì ra chưa chết!
Giây khắc đó, hắn nhớ lại quá nhiều, lại quên tất cả. Mấy năm nay, rốt cuộc Quách Tuân ở đâu?
Giữa điện người không kinh ngạc chỉ có Thiện Vô Úy. Trên mặt lão nếp nhăn rậm rạp, thoạt nhìn chỉ là càng sâu rậm một chút. Nhưng rõ ràng lão không có kinh ngạc, vì chính là lão dẫn người đó tới.
Quách Tuân tiến lên, nhìn Nguyên Hạo nói:
- Phải, ta là Quách Tuân!
Y một lời đã ra, điện Thiên Hòa im lặng chốc lát, nhanh chóng náo động. Ngay cả Một Tàng Ngộ Đạo kinh ngạc lùi lại một bước, lẩm bẩm nói:
- Mẹ ơi, y là Quách Tuân?
Trong người Hạ có thể sẽ có người không biết tên của Thiên tử Đại Tống, nhưng ít có người không biết họ tên Quách Tuân, Địch Thanh. Người Hạ sùng võ khinh văn, xưa nay đều là kính trọng anh hùng, bất luật anh hùng này là người Khương hay người Hán!
Chiến dịch Ngũ Long Than Tam Xuyên Khẩu năm đó, Quách Tuân tung hoành sông băng, trước chém mười người địch nhân, sau chém Long Dã Vương, làm ngàn quân không dám qua sông. Uy phong đó, người Đảng Hạng tuy rất hận, nhưng trong lòng có kính trọng.
Càng huống hồ trước đây, Quách Tuân lại giết đám người Dạ Nguyệt Phi Thiên, cao thủ bộ chủ bát bộ, lại có nhiều người chết trong tay Quách Tuân. Quách Tuân trong nước Hạ, có thể nói là thanh danh hiển hách.
Nhưng tại sao Quách Tuân đột nhiên xuất hiện ở đây?
Nguyên Hạo cười, trong nụ cười mang phần biếng nhác, hỏi:
- Quách Tuân? Tốt, đến tốt lắm. Từ lúc ta biết ngươi giết Long Hạo Thiên ở Tam Xuyên Khẩu, ta lấy làm tiếc không thể gặp mặt ngươi. Có thể giết người như Long Hạo Thiên, ta rất muốn gặp. Nhưng... hôm nay ngươi đến, là tại sao?
Y ý đã nhàn nhã, nhưng năm ngón tay lại bắt đầu khẽ động, chậm rãi đi tới trước tiễn thốc của vũ tiễn ngũ sắc.
Năm tên vàng, bạc, đồng, sắc, thiết, y sẽ chọn mũi tên nào?
Quách Tuân liếc nhìn Địch Thanh, đúng lúc thấy Địch Thanh nhìn qua, hai người nhìn nhau, trong đó đã trao đổi hơn vạn ngữ nghìn ngôn.
- Ta muốn dẫn Địch Thanh đi!
Từng chữ như cái đục đập vào tảng đá, trầm ngưng có lực. Địch Thanh tâm tình chấn động, nhớ lại chuyện cũ như khói, nhưng tình huynh đệ đó sâu như biển như vực.
Nguyên Hạo cười, ngón tay đã mò lên tiễn thốc trắng khiết như bạc, dừng lại nói:
- Ngươi dựa vào cái gì?
Quách Tuân chậm rãi tiến lên một bước, nói:
- Ta có thể cược với ngươi.
Ngón tay Nguyên Hạo vẫn đang khua động, cuối cùng chạm tới tiễn thốc (đầu mũi tên) sáng rực như vàng:
- Nếu là người khác cược với ta, ta nhất định sẽ trực tiếp lôi y ra ngoài chém. Nhưng Quách Tuân ngươi thì khác.
Trong tay hiện ra mấy phần ánh sáng cô mịch, Nguyên Hạo nói:
- Ta biết ngươi nhất địch có thể đưa ra điều kiện làm ta động lòng.
Quách Tuân đơn giản rõ ràng nói:
- Nếu ta thắng rồi, thì dẫn Địch Thanh đi, ngươi không thể ngăn cản. Nếu ta thua rồi, Quách Tuân đời này, tùy ngươi sai khiến!
Lời vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc.
Món đặt cược này, đối với người bên cạnh mà nói, có lã không xem là quá lớn, nhưng đặt trên người của Quách Tuân, không phải chuyện đùa. Nguyên Hạo híp mắt nghĩ ngợi, ánh mắt sắc bén như kim châm:
- Ngươi cho ta sử dụng? Vây ta lệnh ngươi dẫn quân công đánh Đại Tống, ngươi cũng bằng lòng không?
Địch Thanh hơi chấn động, thấy Quách Tuân nhìn chằm chằm Nguyên Hạo, thần sắc không đổi, trầm giọng nói:
- Được!
Nguyên Hạo cười, giây khắc đó trong hai tròng mắt đã hiện lên ý cuồng dã, y chậm rãi đứng lên, tay cầm cung Hiên Viên, từng chữ từng hồi nói:
- Được, ta cược với ngươi!
Điện Thiên Hòa trong giây phút đó, sát khí tràn ngập.
Ai cũng không ngờ Quách Tuân đưa ra yêu cầu này, cũng không ngờ rằng Nguyên Hạo lại có thể nhận lời. Với uy thế của Nguyên Hạo, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, điện Thiên Hòa có thể đao kiếm như núi, Quách Tuân cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể chạy thoát. Nhưng Nguyên Hạo cũng không có làm như vậy.
Địch Thanh muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng không có mở miệng, hắn biết Quách Tuân nếu đã đưa ra điều kiện, thì có lý do của Quách Tuân! Nhưng giá trị cược này đối với Quách Tuân mà nói tuyệt đối là không thể thua.
Chẳng lẽ, Quách Tuân đã nắm chắc phần thắng?
Nguyên Hạo đứng ở chỗ đó, cũng không đi xuống khỏi đài cao, nhưng y trường cung trên tay, mặc cho Quách Tuân cũng không dám buông lỏng.
Trái tim mọi người như nổi trống, đập mạnh không ngừng...
Long bộ cửu vương, bát bộ mạnh nhất, vũ tiễn lập quốc, vua trong vua! Trong truyền thuyết, Long bộ cửu vương mạnh nhất, nhưng mạnh nhất cũng không địch lại Đế Thích Thiên. Nguyên Hạo chọn một mũi tên lập quốc bắn ra, cho dù Long Hạo Thiên của cửu vương cũng không nắm chặt được!
Nguyên Hạo sẽ chọn mũi tên nào để bắn?
Quách Tuân có thể tránh được một mũi tên của Nguyên Hạo?
Nguyên Hạo chậm rãi chưa bắn ra tên nào, đột nhiên cười, nụ cười có chút kinh thiên động địa. Quách Tuân vẫn trầm ngưng nhìn Nguyên Hạo, hỏi:
- Không biết tại sao Ngột Tốt cười?
Nguyên Hạo đột nhiên rung trường cung, cung hơi chỉ về hướng Thiện Vô Úy:
- Tiếng “vù” vang lên.
Thiện Vô Úy định thần quan sát, thấy Nguyên Hạo xa xa dùng cung hơi chỉ về hướng mình, trong lòng hoảng sợ, nhịn không nổi lùi lại sau một bước, phát hiện Nguyên Hạo không có bắn ra vũ tiễn, hơi đỏ mặt.
Cuối cùng Nguyên Hạo thu nụ cười lại, thở dài nói:
- Ta cười trong điện này tất cả mọi người đều muốn tính toán Nguyên Hạo ta. Nhưng thực sự khiêu chiến ta, cũng có đủ tư cách khiêu chiến ta, chỉ có một mình ngươi.
Quách Tuân thản nhiên nói:
- Ngươi sai rồi, dám khiêu chiến ngươi tuyệt đối không phải chỉ có một mình ta.
Nguyên Hạo liếc xéo Địch Thanh, cuối cùng gật đầu nói:
- Không sai, nếu Địch Thanh còn khỏe, cũng sẽ giống như Quách Tuân ngươi khiêu chiến ta. Nhưng đáng cười là, trong này mục đích của ngươi đơn giản nhất, ngược lại muốn đánh một trận đầu. Bọn chúng bụng đầy tâm tư, nhưng chỉ muốn ngồi chờ bên ngoài. Ngươi nói đây có phải là vận mệnh trêu đùa sao?
Quách Tuân mỉm cười, nói:
- Đây không phải là trời xanh đùa giỡn, mà là ý trời quyết chọn. Ngươi là Nguyên Hạo, ta là Quách Tuân, ngươi và ta có thể giao thủ một trận, đời này không tiếc!
Cho dù Da Luật Hỉ Tôn cao ngạo nghe thấy câu nói này, mặt cũng mang ý cảm khái. Phi Ưng tuy có ý không chịu khuất phục, nhưng nhìn thấy đài cao người đó như thiên long. Quách Tuân đứng ở đó, giống như núi cao. Y tuy là chí cao hơn trời, không phục theo người, nhưng vừa nhìn khí thế to lớn của hai người quyết đấu này, cũng là tự ti mặc cảm.
Trong mắt Nguyên Hạo lóe lên phần ánh sáng rực rỡ, trường cung di chuyển, ngón tay nhẹ điểm, cuối cùng nói:
- Ngươi nói đúng, ngươi là Quách Tuân, ta là Nguyên Hạo, bất luận ngươi và ta là tâm tư gì. Nhưng nếu bỏ qua trận chiến đường đường chính chính này, trong lòng khó tránh khỏi tiếc nuối. Muốn hỏi ngươi một câu, mấy năm nay, thà làm cho người ta tin ngươi chết rồi, cũng không dốc sức cho Đại Tống nữa, có phải là lòng lạnh tâm tàn với triều Tống?
Giọng nói đó bình tĩnh, nhưng sắc bén như kích đâm vào Quách Tuân.
Quách Tuân cười, vẫn thản nhiên như không:
- Nếu ngươi thắng ta rồi, tất cả đều có đáp án. Nếu ngươi không thắng ta, có đáp án có thể làm sao?
Nguyên Hạo cười, nói:
- Ngươi nói đúng.
Y tay phải vuốt cung đã mò lên bình tên, ngón trỏ chỉ là vừa áp bình tên, một mũi vũ tiễn ra khỏi bình, mắc vào dây cung.
Ngay sau đó một tiếng “tách” vang lên!
Nguyên Hạo đã bắn tên, cười nhạt!
Rất ít có người có thể nhìn rõ mũi tên đó làm thể nào bỗng nhiên mắc vào dây cung. Vũ tiễn lập quốc xưa nay không phải cho người ta xem, cũng không ai có thể nhìn thấy đường bay của tên đó. Sau khi vũ tiễn lập quốc vừa rút ra khỏi bình, chỉ có khí mùi tử vong làm người ta lạnh thấu xương.
Có gió thổi, có thiểm điện, có đường máu tươi phóng ra. Một tiếng “phập” vang lên, vũ tiễn dính máu, bắn vào mặt đá xanh, tiễn thốc khẽ rung.
Tiễn thốc là đồng vàng nhuộm máu, Nguyên Hạo dùng là tên màu đồng!
Điện Thiên Hòa im lặng như chết, rất nhiều người sắc mặt đã tái xám. Trong mắt Địch Thanh lộ ra ý kinh ngạc, trong mắt Quách Tuân cũng có phần kinh ngạc, nhưng vẫn vững như Thái Sơn đứng ở đó.
Quách Tuân hoàn toàn không có động, vì mũi tên đó, vốn không phải bắn Quách Tuân.
Người trúng tên, chính là Bàn Nhược Vương - Một Tàng Ngộ Đạo một trong bát bộ cửu vương!
Trên mặt mọi người đều có biểu tình chấn động khó hiểu, có ai có thể ngờ tới Nguyên Hạo trước mặt đại địch, lại chém một cánh tay?
Bát bộ của Nguyên Hạo, mỗi người có một chức năng, long bộ cửu thiên, luôn thống lĩnh ngàn quân. Nhưng hôm nay Cửu vương thuộc hạ của Nguyên Hạo chết có, bị thương có, tới bây giờ tuy có tên Cửu vương, nhưng từ lâu đã không còn là cửu vương nữa. Bồ Đề Vương, Long Dã Vương, Dã Lợi Vương lần lượt đều chết. Thiên Đô Vương đứt cánh tay, Già Diệp Vương đứt bàn tay. Tới bây giờ ngoại trừ hai vương A Nan, Mục Liên vẫn không thấy tung tích ra, thuộc hạ Nguyên Hạo chỉ có Bàn Nhược Vương - Một Tàng Ngộ Đạo và La Hầu Vương - Dã Lợi Trảm Thiên có thể dùng.
Từ sau khi hai vương, Thiên Đô, Dã Lợi thất thế, Một Tàng Ngộ Đạo đã dần dần tiếp quản binh quyền, mấy năm nay vì Nguyên Hạo đông thảo tây sát, quả thật lập không ít chiến công.
Nguyên Hạo rất cần gấp nhân thủ, càng hy vọng Địch Thanh, Quách Tuân đầu nhập, do đó lúc này không bám vào khuôn mẫu, muốn đánh với Quách Tuân một trận. Nếu có thể thu phục Quách Tuân, được Địch Thanh làm tướng, nguyện vọng thống trị thiên hạ của y có thể nói là gần ngay trước mắt.
Lúc này Nguyên Hạo đang đối chọi với Quách Tuân, ai lại ngờ rằng, y một tên lại bắn trúng thủ hạ Một Tàng Ngộ Đạo?
Một Tàng Ngộ Đạo tay đang che phần bụng dưới, máu tươi qua khe hở ngón tay chảy xuống, sắc mặt vẫn có biểu tình khó tin, nhưng càng nhiều lại là sợ hãi.
Mũi tên đó từ bụng dưới không gì trở ngại bắn ra, cắm vào mặt đá xanh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sáp Huyết
Mặc Vũ
Sáp Huyết - Mặc Vũ
https://isach.info/story.php?story=sap_huyet__mac_vu