Chương 436: Diễn Giả Thành Thật, Diễn Thật Thành Giả
ô Tuyết cô nương đi vào thủy các tại Thính Hà Tiểu Trúc, nhìn thấy trên bàn ly tách bừa bãi, mùi son phấn nồng nặc, không khác gì những nơi chơi gái tầm thường.
Thẩm Mặc đã uống khá nhiều, thấy có một bạch y nữ tử tiến đến, mắt say lờ đờ nói:
- Hải Phong huynh quá khách khí rồi, lại tìm một người nữa à?
Mọi người trong Thủy các có thể nghe được từng âm thanh vỡ vụn, đó là trong lòng Tô Tuyết, một thần tượng cao thượng đã tan biến... Kỳ thực phần lớn thời gian, dưới hào quang bao phủ 'số một Trạng Nguyên', Thẩm Mặc đều đành phải sắm vai một nhân vật thần tượng của dân chúng, hiện tại có thể nhìn thấy con người của y dưới tầng tầng ngụy trang, có nên coi là may mắn hay không?
Chỉ là Tô Tuyết cô nương sẽ không cho rằng như vậy, nàng thất vọng thầm than một tiếng, cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
- Tiểu nữ tử Tô Tuyết, ngài còn nhớ rõ không?
Nàng biết quan viên tới những nơi thế này sợ nhất là bị nói toạc ra thân phận, cho nên nàng chỉ xưng hô hàm hồ.
- Tô... Tuyết? - Thẩm Mặc tặc lưỡi nói: - Tô Châu không có tuyết rơi mà...
- Tiểu nữ tử là nói, ta gọi Tô Tuyết...
Tuy con đường lúc nàng đi tới đây có gió thổi mát lạnh, nhưng vẫn thấy trán Tô cô nương thấm mồ hôi.
- Cô gọi là Tô Châu hạ tuyết, Tô Châu đã có tuyết rơi rồi?
Thẩm Mặc bĩu môi nói:
- Thật là có bản lĩnh, vậy nên gọi Tây Vương Mẫu đi.
Xem ra là say thật rồi, mọi người trong phòng đều thầm thở dài: "Đây thực sự là râu ông nọ cắm cằm bà kia..."
Tam Xích không cản được, đi đến nói nhỏ bên tai Mao Hải Phong:
- Đại nhân phải bận tâm đến thể diện.
Mao Hải Phong đang hóng chuyện bây giờ mới có phản ứng, liền nói với mấy cô nàng lúc trước bồi rượu, hiện tại thì cũng đang hóng hớt:
- Đi hết đi.
- Đại gia, còn chưa có xong mà...
Mấy kỹ nữ làm nũng nói, cũng không biết là chưa uống hết rượu hay là chưa xem xong kịch, tuy nhiên từ ánh mắt mà họ nhìn chằm chằm vào Tô Tuyết cô nương mà suy đoán, khả năng thứ hai là rất lớn.
- Mụ nội nó, cút hết đi!
Thẩm Mặc vừa say, Mao Hải Phong liền lộ ra bản sắc thô bạo, nhét ngân phiếu vào ngực một cô nương rồi phất hai tay đuổi mấy người ra ngoài như đuổi vịt.
- Con bà nó, kỹ nữ muốn xem kịch của đại gia, đúng là không có thiên lý mà!
Sau khi hầm hừ đóng cửa lại, Mao Hải Phong xoay người từ từ đi vào phòng, trở về tiếp tục hóng chuyện.
Khi hắn đi vào thì Tô Tuyết cô nương kia đã sắp đi rồi. Mao Hải Phong vội vàng giữ lại:
- Sao không ngồi thêm một lúc nữa?
- Thẩm đại nhân say rồi.
Tô Tuyết cúi chào hắn một cái:
- Đành để hôm khác ta đến lãnh giáo vậy.
- Lãnh giáo cái gì?
Mao Hải Phong hiếu kỳ hỏi:
- Được rồi, cô nói mình là chủ nợ, Thẩm đại nhân thiếu nợ cô cái gì? Hay cô nương là tình...
Tô Tuyết cúi đầu, để che giấu nét mặt không hài lòng, nhỏ nhẹ nói:
- Ngày đó Thẩm đại nhân đã từng đáp ứng điền một bài từ khúc cho ta, quý nhân bận rộn nhiều việc, tiểu nữ tử cũng không dám làm phiền.
- À, đúng rồi, Thẩm đại nhân quả thực rất bận. - Mao Hải Phong tràn đầy đồng cảm nói.
- Nghe nói Thẩm đại nhân tới đây nên ta vội vàng chạy qua, vốn định mặt dày mày dạn yêu cầu một bài.
Tô Tuyết nói rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Mặc đang say ngất nói nhảm, than nhẹ một tiếng:
- Lần này xem ra không được rồi.
- Không được gì?
Thẩm Mặc đột nhiên ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn nàng nói:
- Cô nói ai không được?
- Ý của ta không phải như vậy...
Tô Tuyết phiền muộn nói:
- Đại nhân nghỉ ngơi đi, tiểu nữ tử cáo lui trước.
- Cô không thể đi!
Thẩm Mặc đột nhiên vỗ mạnh bàn một cái:
- Cô phải theo chúng tôi uống rượu?
- Ta sẽ gọi các cô nương trở lại đây cho ngài.
Tô Tuyết khẽ cắn môi dưới nói, dáng dấp không muốn đó làm cho một người thô lỗ như Mao Hải Phong cũng nhịn không được phải nói:
- Cô ấy không muốn thì thôi đi.
Thẩm Mặc nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô cô nương hồi lâu, thấy được nàng có vẻ sợ hãi, y mới chậm rãi gật đầu nói:
- Biến mất đi...
"Biến mất đi?" Mặc dù dùng từ hơi quái lạ, nhưng dù sao cũng có thể nghe hiểu. Cuối cùng Tô cô nương thở phào một hơi, lại đột nhiên nhớ tới mệnh lệnh của người nọ, nàng thầm suy tính: "Nếu như mình trở về sớm thế này, khó tránh khỏi bị hắn khiển trách, vẫn còn phải trì hoãn thêm chốc lát." nhưng phải kéo dài thời gian thế nào đây? Uống rượu là nhất định không chịu, ai biết con ma men này có thể làm ra trò gì hay không.
Thấy góc phòng có chiếc đàn cổ, nàng liền chầm chậm đi đến cạnh đó, tiện tay gảy vài tiếng, thấy âm sắc cũng được, nàng liền nhỏ nhẹ nói:
- Hôm nay tiểu nữ tử mạo muội đến đây, đã mạo phạm đại nhân cùng vị tiên sinh này, để tiểu nữ tử đàn hát một khúc bồi tội vậy.
- Ai thèm chứ...
Thẩm Mặc lắc đầu bĩu môi nói, đây chắc là cả cuộc đời này của Tô Tuyết, lần đầu tiên nàng chủ động hiến nghệ, và cũng là lần đầu tiên bị người từ chối. Trong lúc nhất thời tiến cũng không được, lùi cũng không xong, nàng chỉ đờ ra ngồi ở đó.
Cũng may còn có Mao Hải Phong đang hóng hớt, hắn từ lâu đã nghe đại danh cầm ca song tuyệt của Tô Tuyết, chỉ là chưa có duyên được nghe... Mặc dù khẳng định nghe không hiểu, cũng không gây trở ngại cho tâm tình truy tinh của hắn... Thế là hắn vội vàng lên tiếng giải vây:
- Mời Tô đại gia gảy hồ cầm, coi như là giải rượu cho đại nhân đi.
Tô Tuyết thầm nghĩ, chưa từng nghe qua tiếng đàn còn có công dụng này, nhưng ít ra vẫn còn có một bậc thang, tự nhiên phải mượn thế mà bước xuống. Nếu khách nhân đã chọn tỉnh rượu, vậy cứ chọn bài nhạc nào tĩnh lặng một chút.
Vừa nghĩ đến âm nhạc, cặp tiễn thủy song đồng của nàng liền nhìn chằm chằm vào cây đàn cổ trên giường, dường như cả thiên địa ngoại trừ cây đàn thì không có một vật nào khác. Một trận gió thổi tấm màn che tung lên, ánh trăng chiếu vào cửa sổ, cả căn phòng hình như được phủ thêm một tầng sương bạc, có vẻ đặc biệt thanh u, Tô Tuyết cô nương liền nương theo ánh trăng thanh u này vũ động mười ngón tay thon dài, tiếng đàn êm tai liền vang lên bên trong Thủy các.
Tiếng đàn cũng thanh lãnh như thể ánh trăng, rả rích như dòng suối lạnh, lại có vẻ thâm trầm bi ai như biển rộng, giống như mỹ nhân đang nghĩ mình lại xót cho thân, lại như phụ nhân cảm thán cho những năm tháng tươi trẻ đã đi xa, lại như nữ tử bạch y để tang, rất cảm động, khiến người khác đau buồn, giục người rơi lệ...
Khi khúc nhạc tấu đến đoạn thứ hai, Thẩm Mặc vẫn cúi đầu uống rượu lại mở miệng cất tiếng ca:
- Trước sao hồng tía đua chen nở, giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này...(1)
Nghe hán tử say kia mở miệng, Tô Tuyết khẽ nhíu mày, vốn tưởng rằng nhất định sẽ là câu từ gì ái mộ, nhưng sau khi nghe lại cũng vô cùng cảm khái triền miên, cầm nghệ của nàng đã xuất thần nhập hóa, nhạc tùy tâm chuyển, đã hoàn mỹ hòa cùng làn điệu.
Lại nghe Thẩm Mặc ca tiếp:
- Ngày xuân cảnh đẹp đã qua, niềm vui rộn rã ở nhà nào đây? Sương giăng sớm, chiều mây cao, mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền, tuổi xuân thiếp khóa trong hiên, ngẩn ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời. Chỉ vì nàng người đẹp như hoa, tuổi trôi như nước, thương mình tại chốn thâm khuê...
Khi nghe được câu "chỉ vì nàng người đẹp như hoa, tuổi trôi như nước...", Tô Tuyết cô nương bất giác tâm thần choáng váng. Rồi lại nghe câu "thương mình tại chốn thâm khuê", nàng lại đã như say như dại, khi ngẫm nghĩ ý cảnh của mấy câu "mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền, người đẹp như hoa, tuổi trôi như nước", nàng bất tri bất giác đã ngừng lại, lẳng lặng ngồi ở đó nghe Thẩm Mặc ca hết, lúc này mới sâu xa hỏi:
- Xin hỏi đại nhân, thế nào là ngày xuân?
Thẩm Mặc châm cho mình một ly rượu rồi nói:
- Xuân thưởng bách hoa Thu vọng nguyệt, Hạ hữu lương phong Đông thính tuyết.
Tô Tuyết cô nương nghe xong, không khỏi choáng váng, thầm nghĩ: "Ta vốn cứ mãi cảm thấy nhân sinh đau khổ, đã không còn thú vui trên đời, nhưng là bởi vì chỉ nhìn thấy cái vẩn đục, kỳ thực chỉ cần đặt tầm mắt trên những thứ tốt đẹp, mỗi thời khắc đều là ngày xuân." Nghĩ vậy nàng lại nhẹ giọng hỏi:
- Vậy xin hỏi tiên sinh, cảnh đẹp là như thế nào?
- Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc, hà dữ cô vụ tề phi. - Thẩm Mặc giơ lên ly rượu nói.
/Nước mùa thu cùng bầu trời bao la hòa làm một màu, ráng chiều với cánh vịt trời cô đơn cùng bay.
"Đúng vậy, sự tĩnh lặng tươi đẹp của cảnh sắc là bởi tâm linh trong suốt, cần trong lòng ta tĩnh lặng, nơi đâu không phải là mỹ cảnh chứ?" nàng không khỏi càng trịnh trọng hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh, nếu như đạt được loại cảnh giới này thì sẽ thế nào?
- Quần tha lục phúc tiêu tương thủy, tấn sáp vu sơn nhất đoạn vân. - Thẩm Mặc khẽ uống một ngụm nói.
/Váy dài sáu lần chiều rộng sông Tiêu Tương, tóc mai dài bằng đoạn mây trên đỉnh Vu Sơn.
"Chẳng phải đã thành tiên tử trên Cô Xạ sơn rồi?" Tô Tuyết cô nương không khỏi ngây dại, nhẹ giọng hỏi:
- Nên đi làm như thế nào?
- Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi, tích tha Dương học sĩ, biệt sát Bảo tham quân!
Thẩm Mặc uống một hơi cạn sạch, âm điệu dần dần cao lên.
/Văn chương vốn sẵn có, bàn tay may mắn ngẫu nhiên được, tiếc cho Dương học sĩ, bức xúc mà giết Bảo tham quân!
Nét mặt hưng phấn của Tô Tuyết thoáng cái chìm vào đáy biển, không khỏi lẩm bẩm:
- Đúng vậy, tạo hóa thiên địa vật, chỉ tại người sớm giác ngộ. Có ý và vô ý, hoàn toàn thuộc về một ý nghĩ...
Nàng lại muốn nghe Thẩm Mặc ban cho mình sức mạnh, cõi lòng đầy hy vọng nói:
- Chỉ cần ta ý chí kiên cường, thì nhất định sẽ thành công chứ?
Thẩm Mặc đột nhiên cười ha ha một tiếng, đem cái ly ném xuống đất:
- Trước cửa đìu hiu xe ngựa ít, khi già gả làm vợ! thương!nhân!
Nói xong liền gục đầu xuống bàn, rồi chìm vào giấc ngủ say.
Mao Hải Phong và Tam Xích vội vàng tiến lên muốn nâng dậy, vừa nhìn thấy đại nhân đã say như chết, Mao Hải Phong hỏi:
- Làm sao bây giờ, ở lại hay là trở về?
Tam Xích nhìn Tô Tuyết cô nương như thể dại ra, nhỏ giọng nói:
- Hành tung của đại nhân đã bại lộ, nếu cả đêm không về ngủ, ngày mai còn không biết sẽ có lời đồn gì nữa.
- Cũng phải.
Mao Hải Phong liền nói:
- Vậy chúng ta đi thôi.
Rồi thở dài nói với Tô Tuyết cô nương:
- Lần sau đàn bài vui vẻ một chút.
Sau đó cùng Tam Xích một trái một phải đỡ Thẩm Mặc ra khỏi Thủy các rồi lên xe ngựa.
Tô Tuyết vẫn ngồi ở đó, ngay cả đèn bị tắt cũng không biết, dựa vào ánh trăng thanh lãnh, nàng đàn một bài, ca một đoạn 'trước sao hồng tía đua chen nở, giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này...', nàng lại cúi đầu thở dài, lặng lẽ rơi lệ một hồi, lại đạn vài đoạn nhạc, ca vài câu 'ngày xuân cảnh đẹp đã qua, niềm vui rộn rã ở nhà nào đây?', rồi lại rơi lệ thở dài, bất tri bất giác, bốn bề đã thấy ánh sáng.
Mãi đến khi 'lão già' kia tới tìm, thấy hai mắt nàng hồng như quả đào, hiển nhiên suốt một đêm không ngủ, nhưng tinh khí thần cả người lại hiển nhiên tăng lên một tầng. Hắn khỏi trầm giọng hỏi:
- Đêm qua hắn ngủ lại hả? - Trong lòng lại vô cớ bốc lên lửa giận.
- Đi từ lâu rồi.
Tô Tuyết thở phào một hơi, nhìn mười ngón tay đã bị xước, không ngờ nàng lại khẽ bật cười:
- Loại người nhìn thấu tình đời, cười nhìn hồng trần như hắn là sẽ không bị bất kỳ ai giữ lại, ta không được, ngươi cũng không cần tìm bất kỳ ai thử đâu.
- Nói bậy!
Thấy nàng dành cho tên kia đánh giá cao như vậy, 'lão già' nổi giận đùng đùng, rốt cuộc lộ ra thanh âm của thiếu nữ khi tức giận:
- Hắn còn trẻ thì đã có thê có thiếp, rõ ràng không khác gì bọn xú nam nhân khác, rõ ràng là ngươi không tình nguyện, bây giờ thì phu diễn với ta!
Tô Tuyết thong thả đứng dậy, thu hai bàn tay vào trong tay áo rồi nói:
- Ngươi yên tâm, đệ muội của ta đều nằm trong tay ngươi, mệnh lệnh của ngươi ta sẽ nghiêm túc chấp hành...
- Vậy ngươi còn nói lời thừa? - 'Lão già' cả giận nói.
- Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi, thất bại đã định trước rồi.
Tô Tuyết thản nhiên nói, đang khi nói chuyện thì đã đi ra ngoài Thủy các, nhìn hoa sen chập chờn trên mặt hồ, trên gương mặt uể oải của nàng hiện lên một nụ cười trong sáng, nhỏ nhẹ nói:
- Thật đẹp...
'Lão già' kia thì giận đến méo mặt.
Hoa nở hai đóa, mỗi đóa là mỗi cành.
Lại nói Mao Hải Phong và Tam Xích sau khi đỡ Thẩm Mặc say như chết lên xe liền rời khỏi Tiêu Tương lâu, chạy thẳng về hướng phủ nha.
Xe thời này đều dùng sức động vật, lốp xe bằng gỗ, không có bất cứ cái gì chống rung, không khỏi không cách nào loại bỏ cảm giác đi đường, còn có thể tăng độ xóc nảy. Mặc dù đã tận lực đi đường phẳng, nhưng đối với người uống say mà nói vẫn như thể ngồi ở trên thuyền. Vì vậy, không bất ngờ khi Thẩm Mặc cho chó ăn chè trên xe...
Mao Hải Phong và Tam Xích cố bịt mũi để thu dọn cho y. Đợi đến cổng sau của phủ nha, Tam Xích bảo Mao Hải Phong cõng Thẩm Mặc còn mình thì đi gõ cửa... Vì tránh tạo ra động tĩnh nên xe đậu ở bên ngoài.
Qua một hồi lâu thì gia nhân mới ra mở cửa, hai người liền vội vàng lủi vào, đi thẳng đến chỗ ở của Thẩm Mặc.
Đang đi thì Tam Xích đột nhiên nói:
- Không được, không thể cõng đại nhân trở về thế này được.
- Sao nữa?
Mao Hải Phong cũng uống đến nỗi tay chân như nhũn ra, mới cõng Thẩm Mặc vài bước mà đã toát mồ hôi.
- Ngươi cũng biết, chủ mẫu chúng tôi mới vừa mang thai, không thể để tức giận.
Tam Xích nhỏ giọng nói:
- Hiện tại Đại nhân vừa hôi vừa bẩn, phu nhân mà biết khẳng định sẽ tức giận.
- À... Mao Hải Phong nhớ Thẩm Mặc cũng từng nói qua chuyện này với mình, trên đường đi Tiêu Tương lâu luôn kể khổ với mình, nói phu nhân hắn từ khi mang thai đến giờ không chỉ không phục tòng lãnh đạo, còn thường xuyên nổi tính khí, bao nhiêu truyền thống tốt đẹp đều đánh mất hết.
Cho nên Mao Hải Phong tin lời nói của Tam Xích, thở dốc hỏi:
- Vậy thì làm sao bây giờ?
- Để ta nghĩ thử xem...
Tam Xích ôm cằm, suy nghĩ chốc lát rồi nói:
- Như vậy đi, ta sẽ đi nói với phu nhân là đại nhân còn có chút công vụ muốn xử lý, buổi tối sẽ ngủ ở phòng Thiêm áp.
Nói xong từ trong người lấy ra một cái chìa khóa bằng đồng, nói với Mao Hải Phong:
- Phiền ngươi đưa đại nhân đi.
- À, được.
Mao Hải Phong cũng không suy nghĩ nhiều, liền mở miệng ngậm lấy chìa khóa rồi cõng Thẩm Mặc đi về hướng phòng Thiêm áp, nơi đó ngày hôm nay hắn mới vừa đi qua một lần, không lo sẽ tìm không được.
Cõng Thẩm Mặc dọc theo hành lang gấp khúc, một đường đến thẳng phòng Thiêm áp, tiếp đó phải khá vất vả mới mở được cửa. Mao Hải Phong vội vàng đi vào, nương theo ánh trăng đem Thẩm Mặc đặt lên trên giường ở trong phòng, rồi đặt mông ngồi dưới đất, há mồm thở dốc:
- Mệt chết cm luôn.
Nói rồi không khỏi lắc đầu cười:
- Không ngờ đường đường phủ tôn đại nhân cũng sợ lão bà như vậy, nghe ý của Tam Xích kia hiển nhiên là bình thường ngủ ở phòng Thiêm áp...
Nói đến ba chữ 'phòng Thiêm áp', tiếng thở dốc vốn đã bình phục lại càng thở gấp hơn, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được, đây là nơi nào!
Phòng Thiêm áp, là nơi làm việc mà quan trên phê duyệt văn kiện, tiếp kiến thuộc hạ, nói cách khác, chính là phòng làm việc của Thẩm Mặc!
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, buổi chiều khi tới đây, trên bàn xếp đống rất nhiều công văn, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, có thể giúp hắn tìm tòi nội tình hư thực của đối phương!
Nghĩ vậy, tâm hắn đập lên thình thịch, ý nghĩ cũng trở nên thanh tỉnh. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Thẩm Mặc trên giường vẫn đang ngủ say như chó chết. Hắn xoa mồ hôi nơi lòng bàn tay, thầm nghĩ: "Xin lỗi nha Thẩm đại nhân, ngươi đối với ta đủ trượng nghĩa, nhưng ta muốn làm chút việc không trượng nghĩa này rồi. Ai bảo ngươi giấu làm gì, cả ngày cũng không cho tin chính xác? Cũng không ngờ chó ngáp phải ruồi thế nào lại để cho ta có cơ hội nhìn xem trong hồ lô của các ngươi rốt cuộc bán thuốc gì!"
Kiến thiết tâm lý xong, hắn liền lẩm bẩm: "Cm nó khát quá, đi tìm nước uống trước đã." Rồi hắn đứng dậy nương theo ánh trăng đi tới gian ngoài, trước tiên đóng cửa lại, rồi lấy ra cây hỏa chiết tử(cây giữ lửa) từ trong người, nhẹ nhàng thổi một cái liền hện ra ngọn lửa như hạt đậu, hắn cầm tới đốt đèn dầu trên bàn sáng lên.
Ngọn đèn liền soi sáng cả cái bàn, Mao Hải Phong cố nén xuống trống ngực đang đập thình thịch. Hắn tìm tòi trong đống văn kiện lộn xộn, rốt cuộc đã tìm được thứ mà mình muốn tìm, một bức thư Hồ Tôn Hiến viết cho Thẩm Mặc, nội dung đại thể là: "Mặc dù ý kiến của Lư Thang, Du Đại Du phái chủ chiến này rất lớn, nhưng vẫn nghe ý kiến của ngươi, thượng tấu triều đình. Khiến người khác mừng rỡ chính là bệ hạ và Nghiêm các lão đều đồng ý hoà đàm, trước kia ta chuẩn bị trao quyền cho ngươi hoà đàm, nhưng ngày hôm trước Từ Hải phái người tới nói, nguyện ý giúp chúng ta tiêu diệt Vương Trực, điều này làm cho phái chủ chiến thoáng cái trở nên cứng rắn, ngươi xem nên làm thế nào?"
Thấy điều này, Mao Hải Phong thoáng cái trợn tròn hai mắt, suýt nữa đã mở miệng mắng: "Hay cho Minh Sơn hòa thượng nhà ngươi, không ngờ lại có chủ ý lên đầu chúng ta!"
Hít sâu mấy hơi, cố đè nén lửa giận trong lòng, khi nhìn lạc khoản thì thấy chính là việc của tháng trước.
Nhìn một phong thơ nữa, vẫn là thư Hồ Tôn Hiến viết cho Thẩm Mặc, nhìn lạc khoản không ngờ là viết vào ba ngày trước: "Chắc ngày hôm nay mới nhận được rồi." Mao Hải Phong thầm nghĩ, hắn liền rút ra xem lướt qua. Lần này Hồ Tôn Hiến nói: "Ý kiến của ngươi rất đúng, Vương Trực trên bản chất là một thương nhân, chỉ thầm nghĩ buôn bán; mà Từ Hải là một hải tặc, càng nguyện ý cướp đoạt, hiện tại loạn giặc Oa chưa đến tình trạng không thể vãn hồi, chính là bởi vì Vương Trực chỉ muốn buôn bán sẽ áp chế Từ Hải một lòng cướp đoạt, nếu như chúng ta giúp Từ Hải đánh ngã Vương Trực, từ nay về sau vùng duyên hải Đông Nam hắn sẽ nhất gia độc đại, sợ rằng nửa giang san của triều đình sẽ gặp nguy hiểm, ta không đảm đương nổi tội nhân này, cho nên ngươi bắt đầu đàm phán đi."
Xem xong phong thư này, Mao Hải Phong rốt cuộc yên tâm, nhưng đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vang lên, hắn vội vàng đem hai bức thư nhét xuống dưới đống văn kiện, bưng cây đèn đi tới giữa gian phòng... Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, Tam Xích với vẻ mặt cảnh giác nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
- A... Thẩm đại nhân nói khát nước.
Mao Hải Phong phúc đến thì lòng cũng sáng ra:
- Ta tìm nước uống cho hắn.
Rồi cười khổ một tiếng:
- Ngươi xem, ta tìm nửa ngày cũng chưa thấy.
(1)Những lời ca trong vở kịch [Mẫu Đơn đình]. Nguyên văn HV:
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
Tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên,
Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện?
Triêu phi mộ quyển, vân hà thúy hiên,
Vũ ti phong phiến, yên ba họa thuyền.
Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện
Tắc vi nhĩ như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên,
Thị đáp nhi nhàn tầm biến, tại u khuê tự liên...
Quan Cư Nhất Phẩm Quan Cư Nhất Phẩm - Tam Giới Đại Sư Quan Cư Nhất Phẩm