Chương 151: Xà Ma Thần Và Vua Sâm Chu (1)
ịch giả: Tinh Vặn
Share by: MTQ - banlong.us
“Tin tức của nó có đáng tin không? Vì sao lúc ở trong Mộng Huyễn Thiên Đường nó không giúp chúng ta tìm được linh lô?” Long Hạo Thần nói ra nghi hoặc trong lòng.
Trần Anh Nhi lần nữa cùng Mạch Đâu giao lưu, xong mới đáp.
“Mạch Đâu nói, trong Mộng Huyễn Thiên Đường có thần lực của Tự Nhiên Nữ Thần, chắn năng lực dò xét của nó. Nó chắc chắn hướng đó có đồ tốt, cụ thể là gì thì nó không biết. Nhưng khẳng định rằng trong đó một bảo vật có quang thuộc tính.”
Long Hạo Thần nói.
“Mạch Đâu cảm nhận được chỗ có bảo vật có nguy hiểm không?”
Trần Anh Nhi lắc đầu.
“Cái này không được. Nó chỉ có thể cảm nhận đại khái vị trí có bảo vật, trước mắt cách chúng ta khoảng hai mươi mét. Khoảng cách càng gần thì nó càng có phán đoán chính xác hơn.”
Long Hạo Thần nheo mắt, trầm ngâm nói.
“Nếu thật có bảo vật, nói không chừng là mục tiêu của Xà Ma Thần. Đợi mọi người hồi phục linh lực, ta đi nhìn xem.”
Hắn nói là ‘ta’ mà không phải ‘chúng ta’. Long Hạo Thần đã nghĩ kỹ rồi, người tiến lên càng ít thì càng an toàn.
Trần Anh Nhi xung phong nhận việc.
“Đại ca, ta mang theo Mạch Đâu đi cùng anh!”
Long Hạo Thần gật đầu.
Mang theo Trần Anh Nhi là lẽ tất nhiên. Chính xác mà nói thì là mang theo Mạch Đâu Kính Tượng Bảo Thần Trư. Nếu nó cảm ứng là chính xác, như vậy có nó dẫn đường sẽ bớt đi đường vòng. Có Trần Anh Nhi thì có thể cùng nó liên lạc. Long Hạo Thần không dám để nó tự mình chạy đằng trước. Lúc trước trải qua mọi việc cho họ biết rằng, Vực Tử Vong Thâm Uyên đầm lầy là tên đúng với thật, nếu không phải may mắn, chỉ sợ họ đã chôn xác tại đây. Đây cũng khó trách Xà Ma Thần An Độ Mã Lý thống soái cả tỉnh Xà Ma lại dùng thời gian dài như vậy mà chưa hoàn thành mục tiêu.
Mãi đến khi linh lực của đồng bạn hoàn toàn hồi phục, Long Hạo Thần mới đưa mọi người trở lại tháp Vĩnh Hằng. Vì để sẵn sàng đối diện khiêu chiến có khả năng xảy ra, chính hắn cũng trở về tháp Vĩnh Hằng, lấy thời gian đổi lấy số lần mình truyền tống với tháp Vĩnh Hằng.
Trải qua không ngừng tăng cao, hiện giờ Long Hạo Thần có năng lực trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành hai lần truyền tống tập thể, một lần thuấn phát. Một lần kia là cần thời gian ngâm xướng. Rất có khả năng sắp đối mặt Xà Ma Thần, dĩ nhiên hắn không dám khinh thường, thà rằng chờ đợi mấy tiếng đồng hồ cũng tuyệt đối không để đồng bạn rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Thải Nhi yên lặng đứng một bên, nhìn Long Hạo Thần và các bạn bàn bạc kế hoạch cùng đối sách, bất giác bĩu môi. Thật rõ ràng, Long Hạo Thần không xếp nàng vào kế hoạch khiến Thải Nhi rất là bất mãn.
“Ta cũng muốn giam gia vào kế hoạch của các người.” Thải Nhi thò đầu ra từ bên mặt Long Hạo Thần.
Sợi tóc mềm nhẹ sát qua mặt Long Hạo Thần, còn có mùi hương quen thuộc, Long Hạo Thần hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Thải Nhi gần ngay trước mắt, lòng kiềm không được dâng trào cảm xúc.
“Cô có thể khống chế năng lực chiến đấu của mình rồi ư?” Long Hạo Thần vội vàng nghiêng đầu đi, hắn nổi lên xúc động muốn hôn một cái trên gò má hồng.
Thải Nhi gật đầu.
“Có thể! Chỉ cần đối mặt nguy hiểm là ta có thể tiến vào trạng thái đặc biệt, sau đó sẽ chiến đấu.”
Long Hạo Thần hơi bất đắc dĩ nói.
“Nhưng sao ta có thể để cô gặp phải nguy hiểm được? Tiếp theo chúng ta rất có khả năng sẽ gặp phải kẻ địch khó đối phó nhất từ khi tiến vào Thâm Uyên đầm lầy.”
Thải Nhi bất mãn nói.
“Ta không cần biết, ta muốn đi! Chẳng phải anh đã nói với ta rằng ta là phó đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn chúng ta? Mọi người đều ra chiến đấu, để một mình ta ở nơi đây thì coi sao được? Hơn nữa, thông qua chiến đấu liên tục, nói không chừng ta có thể nhớ lại một ít. Ít ra thì có thể hồi phục ký ức chiến đấu!”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Thải Nhi, Long Hạo Thần có chút bất đắc dĩ nói.
“Vậy được rồi, nhưng mà cô phải nghe theo ta sắp xếp, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Biết rồi!” Lần này Thải Nhi đồng ý cực nhanh.
Từ khi mất trí nhớ, nàng đi theo Long Hạo Thần đã có một đoạn thời gian, dần bước ra lúc đầu khủng hoảng, mờ mịt, bất lực. Nàng phát hiện, những người bên cạnh mình không tệ lắm, họ đều rất quan tâm mình. Hơn nữa họ có một điểm giống nhau, đó là tôn kính Long Hạo Thần.
Thải Nhi từng nghe Long Hạo Thần nói, trong cả đội, hai người họ tuổi nhỏ nhất. Dưới tình huống như vậy mà Long Hạo Thần được đồng bạn kính trọng, đó là vì sao?
Thải Nhi luôn khó hiểu về vấn đề này, mãi đến khi tiến vào Thâm Uyên đầm lầy nàng mới dần tìm ra đáp án.
Tín nhiệm đến từ thực lực và tâm tính. Long Hạo Thần làm đoàn trưởng đội Liệp Ma Đoàn này, vĩnh viễn đều là tiên phong đối mặt kẻ địch mạnh. Khi đồng bạn cần hắn bảo vệ thì hắn thường không tiếc trả giá xuất hiện bên cạnh họ. Hơn nữa hắn có năng lực chỉ huy và nghĩ ra kế hoạch. Mỗi lần hắn đề ra kiến nghị đều được đồng bạn ủng hộ. Dưới tình huống như vậy hắn vẫn tôn trọng ý kiến đồng bạn bổ khuyết kế hoạch của mình.
Có thể nói, Thải Nhi dần bị sự ưu tú của Long Hạo Thần hấp dẫn. Đối với hắn, nàng dần sinh ra tin tưởng và loại cảm giác nói không thành lời. Hiện tại nàng có chút vội vàng muốn hồi phục trí nhớ. Nếu hắn thật là bạn trai của mình thì cũng không tệ lắm. Chỉ là, giữa mình và hắn, cảm giác đó là từ đâu đến, rốt cuộc là như thế nào?
Mấy ngày nay, lúc mấy người khác tu luyện, Thải Nhi một mình chịu đựng không ít đau khổ. Bởi vì nàng cứ muốn nhớ lại ký ức mà không được. Mỗi lần đều là cơn đau đầu đuổi nàng khỏi ký ức. Tối đa chỉ có thể cảm thụ một số đoạn ngắn hình ảnh. Dường như trí nhớ của nàng và bản thể bị cắt đứt ở hai thế giới, nàng cần xây một cái cầu bắc ngang hai thế giới.
Thời gian chờ đợi truyền tống không cần lâu đến mười hai tiếng đồng hồ, nhưng sáu tiếng thì là cần thiết. Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, Long Hạo Thần để mọi người tiến vào trạng thái minh tưởng. Mặc dù như vậy làm Vương Nguyên Nguyên và Trần Anh Nhi không thể tăng lên linh lực, nhưng có thể khiến trạng thái tinh thần của mọi người tăng lên đến tốt nhất.
Quang mang vàng nhạt lại hiện ra trong Thâm Uyên đầm lầy. Bốn linh cánh giang rộng sau lưng Long Hạo Thần, đồng thời tay phải gõ lồng ngực, một luồng sáng vàng lấp lánh, Trần Anh Nhi ôm heo con Mạch Đâu xuất hiện bên cạnh.
Trần Anh Nhi cười tươi, làn thu thủy gợn sóng, sờ lưng heo con Mạch Đâu, khiến nó cảm thụ phương hướng có bảo vật.
Tay phải Long Hạo Thần lần nữa gõ, một bóng xanh xuất hiện sau lưng Trần Anh Nhi, chính là Thánh Vệ số mười. Long Hạo Thần cho nó một nhiệm vụ, bảo vệ Trần Anh Nhi.
“Đi.” Long Hạo Thần nhìn chỗ Trần Anh Nhi chỉ, Thánh Quang Tráo khuếch tán, bao phủ thân thể ba người vào trong, Đồng thời hắn mở ra toàn bộ cảm giác, cảm nhận xung quanh rất có thể xuất hiện nguy hiểm.
Vì càng thêm an toàn, ba người Long Hạo Thần đều vỗ linh cánh kề sát mặt đất. Vào thời điểm mấu chốt, Thánh Vệ số mười tùy thời có thể từ phía sau ôm lấy Trần Anh Nhi mang cô rời xa khỏi nguy hiểm. Tính đến năng lực phản ứng thì coi như là Long Hạo Thần cũng không thể sánh bằng Thánh Vệ phong hệ.
Tay phải nắm Quang Chi Liên Y, tay trái là Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn tổn hại nghiêm trọng. Long Hạo Thần đi đằng trước nhất. Bởi vì không cần đi trên đầm lầy, cho nên nhiệm vụ mở đường của hắn nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ cần chém đứt một số dây mây quá dày là được.
Tiến lên khoảng hai mét thì Long Hạo Thần đột nhiên tạm dừng, hơn nữa làm dấu im lặng.
Trần Anh Nhi và Thánh Vệ số mười ngừng sau lưng hắn. Long Hạo Thần mắt lóe hai đoàn sáng vàng, quay đầu liếc Thánh Vệ số mười.
Thánh Vệ số mười đáy mắt cũng lấp lóe quang mang, đây là do liên hệ tâm linh đến từ Giai Điệu Vĩnh Hằng. Long Hạo Thần có thể thông qua cách này truyền cảm giác của mình cho các Thánh Vệ. Trong sương mù dày đặc như vậy, tuy họ không nhìn thấy nhưng cảm giác của Long Hạo Thần có thể dùng như cặp mắt. Ít nhất trong phạm vi nhất định thì cảm giác của hắn khá chính xác.
Thánh Vệ số mười gật đầu với Long Hạo Thần. Ngay sau đó, nó đã hóa thành luồng gió xanh bay vào sương mù dày đặc. Linh lực màu xanh bao trùm xung quanh người bảo vệ nó, tựa như tia chớp xanh.
Ánh vàng trong mắt hắn càng thêm đậm. Lúc này tuy không cần hắn tiêu hao linh lực, nhưng cũng tiêu hao không ít tinh thần lực.
Thời gian không dài lắm, luồng sáng xanh bỗng nhiên quay lại, dừng ở trước mặt Long Hạo Thần và Trần Anh Nhi. Trở về không chỉ một mình Thánh Vệ số mười, còn có một khối thi thể. Thi thể dài gần ba mét, cái đuôi to chiếm thể tích hai phần ba, mà tộc nhân Xà Ma tộc.
Yết hầu nó bị cắt đứt, ngực bị đâm xuyên, tổn thương nặng vậy đương nhiên đủ trí mạng.
Lúc trước bởi vì Long Hạo Thần cảm thụ đến nó mới ra lệnh Thánh Vệ số mười ra tay. Lấy năng lực của Thánh Vệ số mười, lặng lẽ làm xong điều này tuyệt không khó, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn chính Long Hạo Thần ra tay.
“Xem ra ta đoán không sai, cảm giác của Mạch Đâu cũng rất chính xác. Trong Thâm Uyên đầm lầy chắc là có thứ giống như bảo tàng. Nó chính là mục tiêu của Xà Ma Thần An Độ Mã Lý. Chúng ta đang tới gần mục tiêu.” Nói xong Long Hạo Thần giơ ngón cái với Thánh Vệ số mười.
Trần Anh Nhi nói.
“Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì đây?”
Long Hạo Thần mỉm cười.
“Dĩ nhiên lấy an toàn làm gốc, trước tiên bỏ đi cánh đã, rồi hành động bước kế tiếp. Số Mười, nhờ vào ngươi.”
Ngọn lửa xanh trong mắt Thánh Vệ số mười nhấp nháy kịch liệt hơn, toát ra sự kiêu ngạo.
Long Hạo Thần kiếm một cây thô to, xác định an toàn rồi mới gật đầu với Trần Anh Nhi, sau đó triệu hoán ra Thánh Vệ số mười hai canh giữ bên người. Hắn khoanh chân trên cành cây, quang mang vàng nơi đáy mắt càng sáng ngời, gật đầu với Thánh Vệ số mười.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa