Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Huyền Giới Chi Môn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 2 - Chương 428: Từ Biệt
D
ịch giả: khongphailata
Biên: nila32
Hầu Tái Lôi vung tay, đám khô lâu lập tức xông lên.
Những khô lâu được triệu hồi đều ở cấp Hậu Thiên trung, hậu kỳ, thực lực hơn xa đám binh sĩ đi bắt nô lệ. Tu vi cao nhất trong đám binh sĩ chỉ là Hậu Thiên sơ kỳ, vì thế vừa đối mặt, bảy tám tên mặc áo bào tím liền bị chém rớt xuống ngựa.
Sưu sưu!
Hai khô lâu dùng cung bắn những cốt tiễn vừa thô vừa to.
Cốt tiễn đều được bắn vào đám người mặc áo tím, nhóm người bắt nô lệ có hơn hai mươi tên, trong chớp nhoáng chết hơn phân nửa.
Nam tử mỏ nhọn mặt tái mét, quay đầu ngựa, roi quật như điên, muốn bỏ chạy.
Mấy người còn lại cũng cuống quít chạy trốn, bọn hắn cũng là kỵ sĩ không tệ, chỉ nháy mắt là chạy ra hơn mười trượng. Khô lâu cung thủ bắn không kịp.
Thạch Mục phất tay, một đạo kiếm quang màu vàng bắn ra, có khí thế như rồng rắn uốn lượn trên không, một đạo ảo ảnh màu vàng tức khắc đuổi theo đám người.
“Phi kiếm!” Nam tử mỏ nhọn hoảng hốt.
Phi kiếm màu vàng chấn động, huyễn hóa ra vài đạo kiếm ảnh, mỗi đạo kiếm ảnh bao lấy vài người.
Phốc!
Nhiều đầu người văng lên cao, một vòi máu tuông trào như suối, thi thể phát ra tiếng “Bịch” trước khi ngã xuống đất.
Kiếm quang màu vàng lóe lên, bay trở về, phá hủy mấy chiếc xe chở tù.
Người trong xe ngơ ngác nhìn Thạch Mục một lúc rồi mới bước ra.
Lúc này, trưởng trấn trung niên mặt ngựa bước ra ngôi nhà gần đó, sắc mặt kinh hoàng, nhìn với ánh mắt sợ hãi về hướng nhóm người Thạch Mục.
“Chư vị không cần lo lắng, chúng ta sẽ không làm gì thiệt hại cho các vị.” Hầu Tái Lôi cất giọng nói.
“Các ngươi giết người đi bắt nô bộc của Thông Thiên Tiên Giáo. Thông Thiên Tiên Giáo chắc chắn sẽ tìm tới tận cửa, chúng ta làm sao sống được?” Trung niên mặt ngựa thốt lên tuyệt vọng.
Hầu Tái Lôi nghe vậy, nhướng mày, hắn đúng là không có cân nhắc vấn đề này.
“Không sao, chúng ta gây ra sự tình, sẽ không làm liên lụy các ngươi. Các ngươi cứ coi như không biết chuyện gì xảy ra.” Thạch Mục hờ hững nói, vung tay bắn ra một số hỏa cầu, đốt các thi thể thành tro.
“Các ngươi cũng nên chạy trốn, đừng để người của Thông Thiên Tiên Giáo bắt lại.” Thạch Mục nói với những người vừa ra khỏi xe tù.
“Đa tạ ba vị ân nhân.” Những người này thi lễ với nhóm người Thạch Mục sauddos nhanh chóng tản đi.
“Đi thôi.” Thạch Mục vừa nói vừa đi ra ngoài trấn.
Trung niên áo xám nhìn ba người rời đi, miệng bỗng nhúc nhích như muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói.
“Thạch huynh, vừa rồi là ta cân nhắc không chu đáo, sợ sẽ liên lụy đến dân trấn này.” Hầu Tái Lôi có chút buồn phiền nói.
“Không sao.” Thạch Mục nói, mắt nhìn về một phương hướng.
“Thạch huynh, chẳng lẽ ngươi muốn…” Dư Ý vẫn luôn im lặng bỗng thay đổi sắc mặt.
...
Gần nửa giờ sau, tại một dãy núi ở phía Tây Bắc của Bạch Phong Trấn.
Từ một ngọn núi cao, nhóm Thạch Mục nhìn xuống.
Ở khe núi phía dưới có mấy cái mỏ quặng, cũng có vài công sự được xây cất thô sơ dùng làm căn cứ bảo vệ.
Trong cứ điểm, mấy trăm người đang bận rộn, đa số là thường dân không có vũ lực hoặc pháp lực. Họ bị hành hạ đến gầy trơ xương nhưng vẫn bị đám giám sát của Thông Thiên Tiên Giáo dùng vũ lực cưỡng bức làm việc tay chân.
Nhóm Thạch Mục đều có Thần Thức đại thành, chỉ nhìn thoáng qua là nắm vững tình hình trong cứ điểm, không sót cái gì.
Bên cạnh mỏ quặng là một cái ao chứa đầy thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, rõ ràng bị tra tấn đến chết, đã hư thối bốc mùi, ruồi giòi dày đặc, ít lắm cũng mấy trăm ngàn cỗ thi thể.
“Thông Thiên Tiên Giáo đúng là tàn nhẫn hơn Ma Đạo tà giáo.” Hầu Tái Lôi giận dữ.
Dư Ý cũng tỏ vẻ tức giận.
“Các ngươi không cần e ngại gì cả, cứ việc ra tay!” Thạch Mục giọng nói bình thản nhưng có ẩn chứa sát khí không thể nghi ngờ.
“Được!” Hầu Tái Lôi vừa dứt lời, thân hình bay lên, đánh tới cứ điểm ở dưới.
Dư Ý chậm hơn chút, cũng theo Hầu Tái Lôi đánh xuống.
“Thạch Đầu, ngươi không ra tay sao?” Thải Nhi đứng trên vai Thạch Mục hỏi.
“Chỉ là một cứ điểm nho nhỏ, hai người bọn họ là đủ. Thải Nhi, ngươi thấy thế nào đối với các hành động của Thông Thiên Tiên Giáo?” Thạch Mục hỏi.
“Thế giới này vốn là như thế, mạnh được yếu thua, được làm vua thua làm giặc. Nếu Minh Nguyệt Giáo chiếm đóng vương triều Lục Sơn, kết quả có thể cũng không có nhiều khác biệt. Chỉ nhân loại các ngươi mới có thiện ác tín niệm kỳ quái như vậy.” Thải Nhi trả lời.
Thạch Mục nghe vậy, trên mặt lộ ra vài nét suy tư.
...
“Lớn mật, các ngươi là ai?”
Hai người Hầu Tái Lôi bay nhào xuống, liền bị người của Thông Thiên Tiên Giáo trong cứ điểm phát giác.
Đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo đồn trú trong cứ điểm cũng không phải ít, đa số là võ giả Hậu Thiên hoặc Thuật Sĩ, còn có đầu lĩnh cấp Tiên Thiên, coi như là một đội ngũ không tệ.
Chỉ là Hầu Tái Lôi và Dư Ý với tu vi tiến nhanh sau vài năm ở đại lục Tây Hạ nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ nhân sự của Thông Thiên Tiên Giáo ở cứ điểm đồng thời tiện tay hiến tế tất cả.
Hai người cũng thản nhiên vơ vét tất cả linh thạch do cứ điểm khai thác được.
“Thạch huynh, vật này thu được từ tên đầu lĩnh Tiên Thiên, có ghi vị trí mấy cứ điểm khai thác linh thạch quanh đây.” Ngay khi trở lại, hai người Hầu Tái Lôi đưa một ngọc giản cho Thạch Mục.
Thạch Mục nhận lấy, cũng không nhìn, hỏi thẳng:
“Ngươi muốn tiêu diệt mấy cứ điểm kia?”
“Thông Thiên Tiên Giáo tàn ác quá mức, ta giận vô cùng, muốn cho bọn chúng một bài học.” Hầu Tái Lôi mặt không đổi sắc, nói rất thận trọng.
“Không sao, ta cũng tuyệt đối không đồng ý với các hành động của Thông Thiên Tiên Giáo, các ngươi cứ việc ra tay.” Thạch Mục trả ngọc giản lại cho Hầu Tái Lôi.
“Đa tạ Thạch huynh.” Hầu Tái Lôi vui sướng.
...
Chừng nửa ngày sau, một đạo ánh sáng màu xanh xuất hiện bên ngoài một hạp cốc, nhóm Thạch Mục ba người từ từ xuất hiện.
Trong hạp cốc cũng là một cứ điểm Linh Thạch, có vài chục tòa nhà cao lớn và chừng mười cái mỏ quặng thỉnh thoảng có người đi ra đi vào.
“Cứ điểm này quy mô không nhỏ!” Hầu Tái Lôi quan sát tình huống trong cốc, rồi nói.
Chưa đầy nửa ngày, ba người đã liên tiếp phá hủy năm cứ điểm, trước mắt là cứ điểm cuối cùng.
“Hừ, có bốn năm người có tu vi Tiên Thiên, Thông Thiên Tiên Giáo đúng là coi trọng nơi này.” Dư Ý khuếch tán thần thức, chân mày khẽ động, nói.
Hầu Tái Lôi, hôi quang lóe lên quanh người, muốn động thủ.
“Chờ một chút!” Thạch Mục đưa tay ngăn trước người Hầu Tái Lôi.
Từ cái mỏ quặng lớn nhất trong hạp cốc, vài con ngựa dị chủng màu đen kéo một chiếc xe dài bảy tám trượng, chậm rãi đi ra.
Một miếng vải màu vàng phủ bên trên xe, linh quang lấp lánh, đúng là một kiện pháp khí.
Chung quanh xe ngựa được khắc chạm một ít phù văn, tản mát ra quang mang nhè nhẹ, xem ra cũng không phải là vật thường.
Bên cạnh xe, một thanh niên mặc trường bào màu tím, một Tiên Thiên võ giả, cưỡi con tuấn mã dị chủng màu đen.
“Cát huynh, nhờ ngươi bảo vệ trên đường đi, Giáo Chủ vừa ra lệnh khẩn, phải đưa đống linh thạch này đến tông môn trong vòng hai mươi ngày.” Trung niên áo tím, mặt mày ngưng trọng, nói với thanh niên áo tím.
“Phương huynh yên tâm, ta bảo đảm.” Thanh niên áo tím cười tự tin, vỗ ngực cam đoan.
Nói xong, thanh niên áo tím vung tay, đi theo hướng ra ngoài hạp cốc, một đoàn hơn ba mươi người hộ tống xe ngựa, đi theo sau.
Phía trên hạp cốc, nhóm Thạch Mục ba người thu nhận mọi chuyện ở dưới, cũng nghe rõ ràng đối thoại của hai tên kia.
“Chiếc xe tuy bị bao phủ bởi Pháp khí, nhưng bên trong toàn là Linh thạch, số lượng không ít.” Dư Ý ánh mắt lóe lên, giọng nói có chút kích động.
Thạch Mục nhìn đoàn xe đi từ từ ra hạp cốc, mắt chớp chớp, không biết suy nghĩ cái gì.
Dư Ý cùng Hầu Tái Lôi thấy đoàn xe ra khỏi hạp cốc, hơi lo lắng.
“Hầu huynh, Dư Huynh, Thạch mỗ thật sự cảm kích vì được hai người giúp đỡ rất nhiều trong mấy năm qua.” Thạch Mục thở nhẹ ra và nói.
Hầu Tái Lôi và Dư Ý nghe nói, biến sắc.
“Thạch huynh, ngươi nói có ý gì?” Dư Ý vội vàng hỏi.
Thạch Mục không trả lời, phất tay lấy ra hai pháp khí hạt châu, chính là Cấm Thần Châu của hai người Dư Ý.
Thạch Mục niệm lâm râm, vung tay lên, hai đạo hào quang lóe ra từ hai hạt châu rồi chui vào cơ thể hai người.
Thân thể Hầu Tái Lôi cùng Dư Ý bị chấn động, họ cảm nhận được ngay phần thần hồn bị giam cầm, trở về trong cơ thể lập tức vui mừng khôn xiết.
Thạch Mục lại vung tay lấy ra cây đoản thương màu vàng, thanh trường kiếm đỏ thẫm, đưa cho hai người.
Hai kiện vũ khí đều chiếu lập lánh, đều là linh khí cấp bậc không thấp.
Dư Ý hai người ngơ ngác nhìn Thạch Mục, không biết hắn có ý gì.
“Nhị vị, Thạch mỗ có chuyện quan trọng, sau này không cách nào tiếp tục đi chung với hai người. Hai người được tự do kể từ hôm nay, xin tặng hai kiện linh khí để hai người phòng thân.” Thạch Mục nói.
Dư Ý cùng Hầu Tái Lôi nghe vậy lập tức biến sắc.
“Thạch huynh, có chuyện gì xảy ra?” Dư Ý vội vàng hỏi.
Trong thời gian qua, Thạch Mục ân oán rõ ràng, thực lực cường đại, là chủ tử tốt khó tìm được. Hắn chính là nhìn trúng điểm này nên mới quyết định đi theo Thạch Mục. Sự thật chứng minh lựa chọn của hắn không sai, hơn nữa hắn đã nhận được nhiều chỗ tốt.
“Chuyện này hai người biết chẳng những không có gì tốt, ngược lại có nhiều nguy hiểm, nên thừa dịp hai người chưa có dính líu vào, hãy rời xa Thạch mỗ thì tốt hơn.” Thạch Mục khoát tay áo, nói ra.
Hầu Tái Lôi cùng Dư Ý nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Thạch Mục, biết hắn đã quyết ý, hai người liếc nhau thở dài.
“Các ngươi có dự định gì cho tương lai?” Thạch Mục hỏi.
Hầu Tái Lôi nhìn quanh bốn phía rồi nhìn lại hướng chân trời, ánh mắt vắng lặng, nhưng rồi nhanh chóng kiên định lại.
“Cổ quốc Tây Hạ dù sao cũng là quê hương của Hầu mỗ. Ta về định cư ở đó, coi như không có cách nào trực diện đối kháng với Thông Thiên Tiên Giáo, cũng không muốn để mặc bọn họ như vậy,” Hầu Tái Lôi trả lời một cách cương quyết.
Thạch Mục ánh mắt khẽ nhúc nhích, gật nhẹ đầu, không nói gì thêm.
"Dư mỗ không mang tình cảm sâu đậm như Hầu huynh. Tại hạ định đi du lịch một thời gian, sau đó sẽ về Tây Hạ vì tài nguyên ở đó phong phú hơn xa đại lục Đông Châu.” Dư Ý trầm mặc một chút, nói ra.
“Hai người đều đã có ý định, Thạch mỗ cũng không nói gì thêm. Cứ điểm nơi này giao cho các ngươi, về phần đoàn xe kia, ta đã có dự tính. Ngày sau gặp lại!”
Nói xong chữ “gặp lại”, thân thể Thạch Mục nhúc nhích, hóa thành một đạo ảnh màu xám, bay về hướng đoàn xe.
Hầu Tái Lôi hai người nhìn độn quang của Thạch Mục bay xa, thần sắc phức tạp, im lặng hồi lâu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Huyền Giới Chi Môn
Vong Ngữ
Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ
https://isach.info/story.php?story=huyen_gioi_chi_mon__vong_ngu