Chương 428: Tường Sụp!
oàn bộ phát sinh nhanh như vậy. Cho dù đã có báo trước, nhưng kết cục vẫn như cũ làm cho người ta khóc không ra nước mắt.
Tô Thi Thi bị Bùi Dịch ôm vào trong ngực, vươn đầu ra nhìn ngó bốn phía giường lớn gỗ chạm khắc tinh xảo đã vỡ vụn, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
Cô cùng Bùi Dịch nhìn thoáng qua, rồi sau đó hai người bắt đầu rất nhanh mặc quần áo.
Toàn bộ cả quá trình, không tới một phút đồng hồ, hai người đã ăn mặc chỉnh tề.
Chỉ là dự kiến trong đó tiếng đập cửa không có vang lên.
Trong phòng, thím Vương chính đang lắc đầu, một bên xoa cái bàn, một dạng tán thưởng: "Hiện tại người trẻ tuổi tinh lực thật dồi dào. Mà Bùi tiên sinh lại yêu thương nuông chiều Tô tiểu thư như vậy."
Bà nói xong, không khỏi cảm thán một câu: "Đứa cháu gái này của Phương tỷ, mệnh thật tốt."
Trong phòng ngủ, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đưa mắt nhìn nhau, hai người đồng thời nhớ tới câu nói lúc trước của thím Vương "Trời sập xuống đều sẽ không có người tới quấy rầy".
Trời thì không sập, mà giường thì sập rồi.
Tô Thi Thi cố bĩu môi: "Làm sao bây giờ?"
Bùi tiên sinh xoa xoa mi tâm, nói: "Đổi phòng khác."
Tô Thi Thi lập tức lắc đầu: "Em cũng không nghĩ muốn lại làm cho người ta vây xem. Anh nguyện ý?"
Bùi Dịch sắc mặt tối đen.
Anh đương nhiên không muốn.
Đêm qua bởi vì Đoàn Ngọc Tường, mặt đã vứt đủ nhiều rồi. Hôm nay lại một lần nữa...
Bùi Dịch sợ chính mình nhịn không được đem người hầu trong nhà toàn bộ cho thay đổi hết! Trước kia ở biệt thự Đoàn gia, anh đổi người hầu tốc độ vẫn đều cực kỳ khủng bố.
"Nếu không, chấp nhận một chút, cứ như vậy ngủ đi." Tô Thi Thi nói xong ngáp dài một cái, "Ngày mai em muốn đi theo bà nội thăm hỏi một bà cô, muốn sớm một chút rời giường, mau đi ngủ đi."
Tô Thi Thi nói xong, khom lưng đem gỗ vụn bên giường đều đã nhặt ném một bên, chỉ chỉ vào giữa cái ván giường: "Kỳ thật ngủ như vậy, cũng rất lãng mạn."
Tô Thi Thi ngửa đầu, trên tay lại vẫn cầm một ít vụn gỗ, ánh mắt sáng long lanh nhìn Bùi Dịch: "Ngồi xuống đất mà ngủ, nhiều lãng mạn. Bùi tiên sinh, anh lớn như vậy, nhất định chưa từng ngủ qua như vậy đi?"
Bùi Dịch ngơ ngẩn nhìn Tô Thi Thi. Anh vẫn cảm thấy Tô Thi Thi ánh mắt đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt sạch sẽ.
Mà lúc này, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn anh.
Anh nhìn thấy cặp mắt của người còn gái trước mặt sáng ngời, trong ánh mắt cô nhìn đến bóng dáng chính mình, như là mê muội một dạng, lời cự tuyệt đến bên miệng, lại biến thành: "Được."
Bùi Dịch đi qua, đem những gỗ vụn bên cạnh ném ra, làm thật sạch sẽ, chui vào trong chăn, đem Tô Thi Thi ôm lấy vào trong ngực.
Một lát sau, Tô Thi Thi bổ nhào vào trong lòng anh, ấp úng cười rộ lên.
Đêm nay xảy ra toàn bộ chuyện này, đều là thú vị như thế.
Bùi Dịch nghe tiếng cười của cô, mấy ngày liên tiếp mỏi mệt cùng áp lực trở thành hư không.
Có người vợ như vậy, còn cầu gì hơn.
Trong phòng ngủ an tĩnh lại, sự yên lặng mỹ hảo, thích hợp yên giấc.
Lúc này mới hơn tám giờ tối, đối với những người thích sống về đêm mà nói, đêm mới vừa mới bắt đầu.
Chỉ là Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch trong khoảng thời gian này vẫn mệt chết đi, khó có được chuyện ngủ sớm như thế.
Tòa nhà bên ngoài vây quanh một bức tường, lúc này, bên ngoài ngăn cách một khu rừng nhỏ trên đường nhưng chẳng phải an tĩnh.
Nơi này không có những hộ gia đình khác, cũng không có cửa hàng mua bán, bình thường nơi này cực kỳ an tĩnh, nhất là buổi tối ở đây, nơi này lại có điểm âm trầm.
Nhưng hôm nay không biết sao lại thế này, ở nơi sâu xa kia dưới ánh đèn đường, có vẻ có chút xao động.
Đột nhiên, một tiếng còi ô tô vang lên, kinh tỉnh mọi sinh vật trong rừng.
Một chiếc Toyota màu đen rất nhanh hướng tới đường bên này chạy đến, vừa rồi kia một tiếng còi chính là do chiếc xe này vọng lại.
"Tống Trọng Hạo, anh ấn còi làm cái gì? Bọn họ phát hiện rồi!" Trong xe bỗng nhiên vang lên một tiếng nổi giận, một vị suất ca đôi mắt màu xanh ngồi ở ghế lái phụ, vừa nói chuyện một bên cẩn thận quay đầu nhìn ra phía xa.
"Đức An, anh đừng đột nhiên nói chuyện làm tôi sợ, tôi không lái nữa!" Chỗ tay lái chính tại ra sức lái xe, liền là người thật lâu không gặp Tống Trọng Hạo.
Anh đang nắm tay lái, bộ dáng khinh bỉ nhìn Đức An nhưng lại vẫn có chút khẩn trương: "Bọn họ thật sự đuổi theo rồi hả?"
"Anh bấm còi vang dội như thế, kẻ điếc đều đã nghe được. Bọn họ có thể không biết chúng ta trốn đến chỗ này rồi hả?" Đức An hận không thể bóp chết Tống Trọng Hạo.
Vốn bên kia có hai con đường, con đường này cực kỳ ẩn nấp, những người đang truy bọn họ không nhất định phát hiện được. Hiện tại tốt rồi, một tiếng còi, kẻ ngu ngốc đều đã đóan được là bọn họ lái vào đây rồi.
"Tôi lại không phải cố ý. Chuyện này không phải lần đầu tiên thôi sao!"
"Anh là lần đầu tiên lái xe?" Đức An đột nhiên trừng lớn mắt.
Tống Trọng Hạo trợn trắng mắt nói: "Lần đầu tiên bị người đuổi giết, tôi cực kỳ khẩn trương!"
Đức An cảm thấy được những lời này của anh ta có vấn đề, suy nghĩ vài giây, ánh mắt trừng lớn hơn một chút: "Anh nói bọn họ là tới giết tôi sao? Giết? Bọn họ vì cái gì muốn giết chúng ta? Anh giết người nhà bọn họ sao?"
Tống Trọng Hạo không nói gì liếc mắt nhìn hắn: "Tôi nói lung tung, anh cũng tin tưởng!"
"Anh!" Đức An cạn lời, lúc này, nhìn đến sau lưng truyền đến ngọn đènô tô, gấp đến độ hô to, "Bọn hắn thật sự đuổi tới! Thật đúng là chưa từ bỏ ý định!"
"Nhà của Thi Thi liền ở phía trước không xa, chúng ta từ cửa sau đi vào, xem bọn hắn có dám đuổi theo đến hay không!" Tống Trọng Hạo nói xong gia tăng chân ga.
"Bọn hắn tới cùng là ai chứ?" Đức An xoa tóc, có chút cáu kỉnh
Hắn cùng Tống Trọng Hạo đêm nay vốn muốn đi đại học thành phố bên kia ăn thịt nướng, nào biết đâu rằng mới ăn một chuỗi thịt dê nướng, một đám mặc đồ Tây đen buổi tối khuya mang theo kính đen bao vây lại, bắt bọn họ đi một chuyến.
Tống Trọng Hạo cùng Đức An cực kỳ tỉnh táo, lúc này lên xe bỏ chạy.
Sau đó, những người này truy đuổi bọn hắn hết nửa cái thành phố, giờ đã đuổi theo đến nơi này.
"Ai biết, dù sao vừa thấy không phải người tốt." Tống Trọng Hạo nói xong nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn ngẩng đầu chỉ mặt sau, "Vừa rồi tên to con kia, nhìn giống như vệ sĩ..."
"Anh mau chuyên tâm lái xe! Đừng gặp trở ngại rồi..."Đức An nhìn đến động tác của Tống Trọng Hạo, la lớn.
Tống Trọng Hạo bị hắn hống làm cho hoảng sợ, tay vừa trợt, tay lái đánh trật.
"A!"
"Tống Trọng Hạo anh đúng là heo mà! Nhanh lên phanh lại!"
"Ngu ngốc, bên kia là tường, hướng qua..."
"Đức An, anh mò mẫn chỗ nào của tôi đó!"
"Thình thịch!"
Vĩ đại tiếng đánh, vang vọng ngõ nhỏ.
Một chiếc Toyota màu đen nện đầu vàotường gạch.
Người trong lúc đó, chỉ cảm thấy thế giới đều đã thay đổi.
Phía sau họ, chiếc xe đuổi theo kia vội vàng phanh lại, trong xe vài vị mặc tây trang màu đen mang theo đeo mắt kính màu đen đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ ra Tống Trọng Hạo làm thế nào lại lái xe tông vào tường.
"Nội chiến?" Mấy người có chút nói không nên lời.
Trên chỗ ghế lái phụ, người đàn ông hướng tới liếc mắt ra hiệu cho người phía sau, hai người đàn ông phía sau lập tức nhảy xuống xe, hướng đến chỗ Tống Trọng Hạo bên kia.
"Đợi một chút!" Đột nhiên, trên chỗ người đàn ông trrên chỗ ghế lái phụ làm cái động tácngăn lại, nhíu mày nhìn về phía bức tường bị tông trúng kia.
Nơi này chỉ có một tòa nhà. Mà tòa nhà này hiện tại họ Bùi. Hắn đương nhiên biết Tống Trọng Hạo bọn họ cùng vị nữ chủ nhân của tòa nhà này có quan hệ thế nào.
Hắn mơ hồ đã nghe được trong nhà truyền đến động tĩnh.
Hắn suy nghĩ hai giây, lập tức ra quyết định: "Trở về."
Hai người đàn ông vừa bước xuống xe kia không chút do dự, lập tức ngồi trở lại trong xe. Xe rất nhanh quay đầu, im lặng không tiếng động rời khỏi nơi này.
Mà lúc trước xe nện vào tường kia, một căn phòng gần đó cách bức tường bị nện kia không xa, Tô Thi Thi chính đang buồn ngủ.
Nghe được thanh âm thời khắc đó, lập tức giật mình tỉnh ngủ.
Nháy mắt tiếp theo, cô đã bị vòng tay ấm áp của Bùi Dịch bên cạnh ôm chặt hơn: "Không sao."
Giọng nói ấm áp từ đỉnh đầu vang lên, Tô Thi Thi lòng không hiểu sao lại nhảy dựng.
Chỉ là còn không có tinh tế hiểu rõ, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu la của thím Vương: "Tường sụp!"
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh