Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lãng Tử Tại Đô Thị
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 392: Một Kích Kinh Thiên
– Cái gì? Tiên sinh, cậu nói gì vậy?
Người kia chớp chớp mắt, thần sắc có một tia kinh hoảng.
Lâm Dật Phi mỉm cười, thần sắc có chút châm chọc:
– Tôi đang nghi ngờ với thời tiết như thế này, vào lúc này sao lại có một chiếc xe con chạy qua đây vì trong vòng mười phút tôi chỉ nhìn thấy mỗi chiếc xe của chúng tôi trên con đường này. Hình như các anh đã biết chúng tôi lạc mất phương hướng, hợp thời phóng đến làm người chỉ đường.
– Tiên sinh, cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu.
Sự kinh hoảng của người kia lóe lên rồi lướt qua, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đàm Giai Giai cũng rùng mình trong lòng một cái, mơ hồ hiểu ra gì đó.
– Loại máy nghe trộm này không thể dùng quá xa được, gần đây chắc là có người bắt sóng.
Lâm Dật Phi túm người kia như túm một con gà, không tốn chút sức nào. Thực ra người kia rất muốn giãy dụa nhưng chỉ cảm thấy gân sau cổ bị ngón tay của Lâm Dật Phi ấn xuống, giây lát một cảm giác nhức mỏi truyền khắp toàn thân, không thể động đậy được nữa.
– Bọn tôi vứt máy nghe trộm đi, các anh không nghe được động tĩnh của bọn tôi nên đương nhiên là muốn phóng xe qua đây xem thử, thấy chúng tôi vượt qua đường, sợ chúng tôi hỏi nên đầu tiên là diễn trò tức giận, tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương), giả bộ như đi ngang qua, như vậy thì khi chúng tôi hỏi đường, các anh có thể thuận lý mà chỉ một đường sai, cho dù người trước có thất thủ thì người sau cũng có thể bù lại sơ sót này, tiếp tục làm chậm trễ thời gian của chúng tôi. Đương nhiên nhiệm vụ của các anh chỉ là kéo dài thời gian bọn tôi loanh quanh bên ngoài coi như hoàn thành rồi.
Lâm Dật Phi nói rất nhẹ nhưng lại như tiếng sấm vang lên bên tai người kia.
Người kia muốn cười nhưng cảm thấy trên mặt cứng ngắc.
Đàm Giai Giai vốn sốt ruột đến mức định đi tìm theo hướng người kia chỉ nhưng nghe đến đây thì chỉ trầm mặc. Tuy Lâm Dật Phi chỉ suy đoán nhưng thoạt nghe cũng không phải là không có khả năng.
– Anh và tổ chức của anh làm việc nhịp nhàng ăn khớp lại cẩn thận chặt chẽ, Lâm Dật Phi tôi cũng khâm phục.
Lâm Dật Phi nói đến đây thì trầm giọng nói:
– Nhưng các người sai rồi, cách này thoạt nhìn liên hoàn không kẽ hở nhưng nếu như anh không đến thì tôi còn phải mất công đi tìm người. Lần này các anh tự tìm đến cửa lại tiết kiệm được khối sức lực cho tôi, người vừa rồi do có nhiệm vụ quan trọng nên đã cắn viên thuốc độc mang theo, anh và người ngồi trong xe kia chỉ phụ trách liên lạc, tôi nghĩ chắc chắn sẽ không chết một cách dễ dàng nhỉ?
Tuy thời tiết giá lạnh nhưng người kia lại cảm thấy rất nóng:
– Tiên sinh, cậu nói gì vậy? Tôi thực sự không hiểu.
Anh ta cứ một mực phủ nhận, nếu như Đàm Giai Giai gặp phải chắc cũng bó tay nhưng Lâm Dật Phi lại mỉm cười:
– Ai là người ai là ma tôi đều nhìn được rõ ràng, anh đừng tưởng rằng bị ngã xuống đất rồi không phản kháng lại thì có thể giả bộ giống như người thường. Anh phải biết rằng lúc nãy tôi ra tay rất nhanh, không để anh tránh được nhưng lại để thời gian cho anh phản kháng, người thường nếu như bị tôi ném mà không có kinh nghiệm đánh nhau thì chắc hẳn sẽ đập mông xuống đất. Nhưng anh là người luyện võ, trời sinh đã có phản ứng vô điều kiện, một cái là lấy lực kháng lực còn một cái là lấy lực để giảm bớt lực. Khoảng khắc anh bị tôi ném thì bên hông đã ra sức, muốn động thân đứng lên nhưng trong lòng có quỷ, chắc là biết tôi muốn thử anh nên mới làm bộ như không biết võ công. Chỉ có điều sơ hở đã có, tuy tâm tư của anh như quỷ, phản ứng nhanh như điện nhưng cũng khó tránh khỏi ánh mắt của tôi.
Sắc mặt người kia tái nhợt, không nói ra lời.
Đàm Giai Giai cũng vừa sợ vừa xấu gổ, không biết là có cảm giác gì với Lâm Dật Phi. Vừa nãy cô còn tưởng Lâm Dật Phi ra tay lỗ mãng nên phập phồng không yên nhưng không biết nhất cử nhất động lúc này của hắn đều có thâm ý, thận trọng. Thảo nào cảnh quan Chương nói Lâm Dật Phi may là bạn của chúng ta, may là hắn làm việc trượng nghĩa, có nguyên tắc, nếu không cả đời này anh ta cũng không bắt được loại tội phạm này.
– Loại người cướp giật như cậu, cầm dao xông vào nhà người khác, đương nhiên nói gì thì là như vậy rồi.
Người kia sống chết vùng vẫy:
– Đây đều là những tưởng tượng vô căn cứ, chứng cứ đâu?
Lâm Dật Phi ung dung cười nói:
– Chứng cứ? Còn phải cần chứng cứ sao? Những gì tôi nói chính là chứng cứ, những gì anh phản bác lại cũng là chứng cứ. Anh không biết câu phản bác của anh khiến tôi càng thêm tin, vốn tôi không chắc chắn anh theo dõi nhưng người khác cho dù ngẫu nhiên biết võ nhưng nghe thấy máy nghe trộm, theo dõi hay tổ chức gì đó đương nhiên sẽ mờ mịt không hiểu, biểu hiện của anh lại rất trấn tĩnh, chỉ muốn tìm lỗ hổng trong lời tôi nói, vạch ra sự sai lầm trong suy tính của tôi, lẽ nào anh không biết đây chính là thừa nhận anh đang theo dõi tôi sao?
Người kia suýt nữa thì hộc máu, không ngờ Lâm Dật Phi lại gian xảo đến mức này, hắn không thẩm vấn nhưng ngôn ngữ bẫy cũng đã khiến anh ta vô tình chui đầu vào mà lại không biết. Nếu như bọn họ là người bày binh bố trận thì Lâm Dật Phi hiển nhiên là người phá đám.
Đương nhiên gian xảo giảo hoạt là cảm giác của bản thân, cảm giác của Đàm Giai Giai đối với Lâm Dật Phi chính là người này trời sinh dường như có thể tìm được sơ hở của người khác, bất luận là võ công hay ngôn ngữ.
– Nhưng chứng cứ trực tiếp cũng rõ ràng thôi, Giai Giai, đến chiếc xe kia đi.
Lâm Dật Phi không nhìn cái xe kia một cái nhưng dường như mỗi một cái cây ngọn cỏ hay gió thổi tuyết bay đều không tránh khỏi ánh mắt của hắn:
– Cái người trong xe vừa nãy cúi đầu xuống, hận không thể giấu đầu vào dưới mông, cô đừng tưởng là anh ta sợ hãi, anh ta nhìn thấy chúng ta, sợ chúng ta hỏi đường mình rồi lại nhìn thấy thứ không nên nhìn nên đem giấu thiết bị thu xuống chỗ ngồi thôi.
Đàm Giai Giai bừng tỉnh đại ngộ, bước nhanh về phía chiếc xe kia không chút do dự, nháy mắt đã lấy ra khẩu súng chĩa vào người trong xe:
– Xuống xe, tôi là cảnh sát.
Người trên tay Lâm Dật Phi sắc mặt xám xịt, đang định há mồm thì Lâm Dật Phi đã lạnh lùng nói:
– Anh đừng cắn đầu lưỡi, cắn lưỡi trên tay tôi không chết được đâu, chỉ thêm một tội nữa thôi. Lưỡi anh đứt rồi thì còn có tay, tay anh gãy thì tôi cũng có cách để anh dùng chân viết câu trả lời mà tôi cần ra.
Người kia câm như hến, thực sự không dám mảy may nhúc nhích, chỉ có người trong xe biết sự tình không ổn, vốn tưởng dựa vào tài ăn nói của đồng bọn thì sẽ chuyển nguy thành an, không ngờ thấy bản thân mình cũng không ổn, nhanh chóng lẻn sang vị trí lái, vừa nhấn ga một cái đã cấp tốc cúi đầu, chiếc xe nổ “brừm” một tiếng, những bông tuyết ở đuôi xe cuộn lên nửa thước lao về phía Đàm Giai Giai.
Đàm Giai Giai bóp cò không chút do dự, một tiếng “pằng” lớn vang lên, đồng thời cô cũng nhảy sang bên đường nhanh như chớp.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, kính chắn gió trúng viên đạn cũng vỡ vụn, chỉ có điều trên bề mặt xuất hiện từng vết rạn nhẹ như mạng nhện.
Đàm Giai Giai lắc mình nhảy ra, cũng lớn tiếng kêu lên:
– Huấn luyện viên Lâm, cẩn thận.
Khoảnh khắc cô cúi đầu bóp cò súng thì đã chịu ảnh hưởng của cơ thể, có cảm giác không bắn trúng người kia, nếu như người kia không chết thì mục tiêu một là chạy trốn, hai là xông đến chỗ Lâm Dật Phi.
Quả nhiên, xe từ chỗ Đàm Giai Giai nhanh như tên bắn, vừa chuyển ngang một cái thì có chút ngừng lại rồi lao về phía Lâm Dật Phi.
Ánh mắt người trong tay Lâm Dật Phi lại có ý mừng xen lẫn ý muốn chết. Anh ta chưa từng hy vọng đồng bọn của mình có thể cứu mình từ tay Lâm Dật Phi, chỉ hy vọng anh ta có thể đâm chết mình, như vậy cũng được coi là một chuyện hạnh phúc.
Tiêu chuẩn hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau, có người muốn phát tài, có người lại hy vọng phát đạt, có một số người lại cảm thấy cùng người mình yêu sống đến đầu bạc răng long là hạnh phúc nhưng niềm hạnh phúc của người này lại là chết đi ngay lập tức.
Chiếc xe kia như được lắp thêm đôi cánh, lao tới ầm ầm, thoạt nhìn khí thế kinh người. Lâm Dật Phi cười lạnh một tiếng, cũng không buông người trong tay ra, tay trái chỉ hơi thu lại, tay phải vẽ nửa vòng tròn rồi trầm giọng quát một tiếng đánh ra ngoài.
Đàm Giai Giai ngã lăn ra đất, kinh sợ kêu lên một tiếng rồi xoay người đứng dậy giơ súng bắn. Một tiếng “pằng” vang lên trúng phía trên thùng xe sau đó liền nhìn thấy cảnh tượng cả đời này khó có thể quên được.
Lâm Dật Phi vừa đánh ra một chưởng, không ngờ cô cảm thấy những bông tuyết, gió lạnh như chậm lại, cho dù chiếc xe kia cũng như bị kẹt vào bùn lầy, tốc độ ngừng lại một chút.
Giây tiếp theo chỉ nhìn thấy bùn đất và hoa tuyết. Một tiếng nổ lớn và tiếng gió hòa vào nhau, đầu tiên cô thấy chiếc xe kia quay cuồng bay lên, vọt tới giữa không trung, lại nghe thấy một tiếng trầm đục truyền đến giống như trong cơn mưa mùa hạ, đầu tiên là tia chớp chói mắt, sau đó là tiếng sấm rền vang.
Một lát sau trên mặt đất xuất hiện một cái hố to nhưng chiếc xe kia vẫn đang quay cuồng gữa không trung, vẽ ra một đường cong cong hình xoắn ốc, cuối cùng rơi thật mạnh xuống đất, lại một tiếng lớn vang lên, lăn vài vòng rồi nằm ngửa bụng như một con cá chết.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lãng Tử Tại Đô Thị
Tiểu Mặc
Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc
https://isach.info/story.php?story=lang_tu_tai_do_thi__tieu_mac