Chương 149: Thải Nhi Tử Thần Thất Tuyệt (3)
ịch giả: Tinh Vặn
Share by: MTQ - banlong.us
Làm thần quyến giả Tử Thần, Thải Nhi truyền thừa chính là lực lượng siêu độ của Tử Thần. Sức mạnh siêu nhất của Tử Thần chính là siêu độ, chỉ sợ linh hồn Khô Lâu Vàng Thánh Vệ số chín bị thương không nhẹ, thế nên mới hiện ra uể oải.
Lực lượng của Thải Nhi đã biến đáng sợ như vậy ư? Mới rồi Thải Nhi đánh ra một chiêu cuối, không thể nghi ngờ là chân chính hiện ra thực lực cường đại sau khi hoàn thành thức tỉnh thần quyến giả.
Đó dường như là một kỹ năng, nhưng lại không giống kỹ năng. Từ Luân Hồi kiếm chuyển hóa thành lưỡi hái Tử Thần, vũ khí thường dùng của Thải Nhi, Long Hạo Thần không biết sức mạnh chân chính của nàng đạt tới trình độ nào. Ít nhất thì đòn vừa rồi, Long Hạo Thần tự hỏi, nếu đổi lại là mình ngăn cản, chỉ sợ chẳng những phải dốc hết sức đánh ra kiếm ý, thậm chí cần nhờ lực lượng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán mới có thể chống đỡ được. Đó là có khả năng, mà không phải khẳng định!
Cũng không phải nói lực lượng của Thải Nhi mạnh hơn Long Hạo Thần, ngược lại, hiện tại bản thân nàng thua Long Hạo Thần khá xa. Nhưng linh lô và vũ khí của Thải Nhi thật quá mạnh. Luân Hồi kiếm chuyển hóa thành lưỡi hái Tử Thần là cấp thần khí. Dù rằng Thải Nhi đã thức tỉnh, hiện giờ cũng không thể phát huy hết uy lực của nó.
Bốn cánh sau lưng vỗ đập, Long Hạo Thần đi tới bên cạnh Thải Nhi.
“Thải Nhi, cô cảm thấy sao hả? Không có việc gì chứ?”
Vừa mới thi triển năng lực mạnh như vậy, Long Hạo Thần sợ nàng sẽ bị phản phệ.
Thải Nhi thì thào nói.
“Tử Thần Thất Tuyệt, Tuyệt thứ nhất, Tử Chi Thương.”
Long Hạo Thần hít sâu, hắn hiểu rõ, Tử Thần Thất Tuyệt của Thải Nhi giống như với khi vận dụng Luân Hồi Linh Lô, chỉ là uy lực càng mạnh.
Không đợi hắn hỏi thêm, Thải Nhi đã ngẩng đầu nhìn hắn, nói.
“Ta không sao, mới rồi ta thấy có chút khó chịu, sau đó thì như vậy đấy. Ta chỉ cảm thấy, nếu ta tiếp tục sử dụng lực lượng này thì sẽ mất đi thứ gì đó. May mắn một chiêu này nó đã chịu không nổi.”
Long Hạo Thần rất hiểu rõ Thải Nhi, nghe nàng nói vậy thì thoáng chốc yên tâm, đồng thời hơi hiểu ra bí ẩn của Tử Thần Thất Tuyệt.
“Thải Nhi, cô nghe ta nói.” Long Hạo Thần cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, hai tay sớm đã cất đi song kiếm bóp chặt vai nàng. “Mới rồi cô sử dụng lực lượng này tuyệt đối đừng tùy tiện dùng. Hơn nữa, dù cho sử dụng cũng chỉ có thể dùng một lần như vừa nãy. Cô hiểu chưa? Nếu không thì cô sẽ có nguy hiểm mất đi lục cảm. Lần thứ nhất không phát sinh phản phệ là bởi vì tác dụng của hợp thành linh lô trong người cô. Nhưng đừng dùng trừ phi tới lúc bất đắc dĩ. Cô nhất định phải nghe lời ta, được không?”
Thải Nhi nhìn Long Hạo Thần trong mắt tràn ngập thân thiết, chợt ấm lòng, ngoan ngoãn gật đầu. Chẳng qua trong lòng nàng, vẫn đang nhớ lại mới rồi chính mình thi triển ra lực lượng cường đại. Mơ hồ, nàng có chút lĩnh ngộ. Ít ra thì dù mất trí nhớ, thân thể càng thêm quen thuộc năng lực của mình.
Ngay lúc này, pho tượng trước mắt đột nhiên biến sáng ngời, quang mang vàng nhu hòa nở rộ. Pho tượng tựa như sống lại, linh hồn khổng lồ dao động bỗng chốc khiến mọi người có mặt cảm giác trầm trọng như núi đè.
“Chúc mừng ngươi, con trai, đã thông qua khảo nghiệm tầng thứ hai. Ngươi có thể tiếp tục tiến lên, ta ở phía cuối con đường chờ ngươi. Có thể thông qua tầng thứ hai, ngươi đã có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng muốn thật sự kế thừa ta, thực lực của ngươi vẫn còn kém rất xa. Ngươi phải biến càng thêm mạnh mẽ, càng thêm cố chấp. Chỉ có quyết tâm tiến lên không ngoái đầu lại, mới đi đến bờ. Ta ở bờ bên kia chờ ngươi, con đường sau này, ngươi nhất định phải dựa vào chính sức mình tiến lên. Trước khi ngươi tới tầng thứ sáu, trừ Thánh Vệ ra, ta sẽ không thưởng cho ngươi thứ gì khác. Ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể đi tới trước mặt ta.”
*Phụt* một quang trụ vàng bỗng bốc lên cao, như đột phá khung trời, cũng đâm thủng giới hạn tầng thứ hai tháp Vĩnh Hằng, trở thành con đường liên thông tầng thứ ba.
Nhìn quang mang vàng đâm thẳng lên tầng trên, Long Hạo Thần trong lòng có chút thất vọng. Vốn hắn tính là tầng này không có cho họ tăng cường linh lực, thì ít nhất thưởng một ít thứ như là trang bị. Nhưng không như mong muốn, cuối cùng trừ hai Thánh Vệ ra, không có trợ giúp khác.
Chẳng qua, thất vọng chỉ là trong chốc lát, rất nhanh Long Hạo Thần đã lên tinh thần. Nên thỏa mãn với thứ mình đang có. Ở tầng hai này bọn họ đã học được năng lực không chiến, đây chẳng phải là điều quan trọng hơn bất cứ trang bị nào sao? Hơn nữa có hai đại Thánh Vệ hỗ trợ, thực lực của toàn đội họ chỉ sợ vượt xa đa số Liệp Ma Đoàn cấp vương. Đương nhiên, sợ rằng Thánh Vệ số chín thổ hệ còn cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới được. Lúc trước khi đối mặt Thải Nhi, lực lượng của nó rõ ràng còn chưa hoàn toàn phát huy, chỉ là bởi vì tất cả sức mạnh vừa lúc bị năng lực Tử Thần thế như chẻ tre khắc chế, lại thêm khinh địch, cuối cùng chết dưới Tử Thần Thất Tuyệt của Thải Nhi.
Quang mang trong Thâm Uyên đầm lầy vẫn u ám như vậy. Gần chạng vạng, khí độc trong không khí càng biến đậm.
Cứ Kình sinh tồn trong hồ nhỏ có lẽ là mảnh đất lành duy nhất tại nơi đây. Hồ nước trong suốt thỉnh thoảng nổi lên tầng bùn đất.
Hồ nước không quá sâu, khoảng chừng hai, ba mét. Nếu như có thể nhìn từ mặt hồ thì sẽ phát hiện, dưới nước thỉnh thoảng xẹt qua những luồng sáng bạc.
Tuy Cứ Kình bộ dạng dữ tợn, nhưng thực tế chúng nó lại là ma thú ăn cỏ, không hứng thú với thịt. Trong hồ nước cỏ tươi tốt, cùng với dây mây mềm dẻo trong đầm lầy mới là thực vật chúng thích nhất. Mỗi khi cần ăn cái gì, Cứ Kình sẽ tụ tập lại phóng lên. Có thể thấy trên bờ hồ lấp lóe từng luồng sáng bạc, không trông thấy rõ hình dáng chúng, nhưng có thể thấy từng dây mây cứng cỏi bị cắt thành mảnh vụn, sau đó biến mất. Quá trình ăn cơm thường không dài lắm, bởi vì tốc độ ăn của chúng quá nhanh. Sau đó, hồ nước lại yên tĩnh.
Cứ Kình phân chia mạnh yếu khác với các ma thú khác. Chúng nó không so về thể hình, mà là so độ lớn nhỏ miếng da bạc mềm dẻo trên lưng, để xem ai mạnh hơn. Bởi vậy, Cứ Kình luồng sáng bạc càng chói mắt thì càng mạnh. Cứ Kình trưởng thành đều là ma thú cấp tám. Một số thiên phú cao có thể đạt tới cấp chín. Chân chính vương giả lại là ma thú cấp mười, một sự tồn tại mạnh đến mức ngay cả Vua Sâm Chu, cũng là bá chủ duy nhất trong đầm lầy này, phải chùn bước.
Từng luồng sáng vàng lặng lẽ xuất hiện ở chỗ cách bờ hồ Cứ Kình không xa, màn hào quang ánh vàng nhu hòa chỉ mở ra đường kính khoảng hai mét.
Ngay sau đó, từng bóng người từ bên cạnh hắn tách ra, trước tiên phóng ra linh cánh của mình.
Long Hạo Thần chỉ hướng không trung. Mọi người bay lên, lần này Long Hạo Thần không phóng thích Thánh Quang Tráo. Mỗi người đều cưỡng bức phóng linh lực ra ngoài cơ thể để đối kháng khói độc trong đầm lầy. Làm như vậy đúng là sẽ khiến họ càng tiêu hao nhiều, nhưng không cần tập trung một chỗ.
Long Hạo Thần gật đầu với mọi người. Trong sương mù dày đặc, bọn họ mau chóng tách ra.
Ba quang mang đỏ, xanh, lam xuất hiện trước mắt Long Hạo Thần, hơi khom người hướng hắn. Long Hạo Thần nói với Thánh Vệ số mười vài câu.
Thánh Vệ số mười gật đầu, sáu đôi cánh sau lưng khẽ động, đã tựa như tia chớp bay ra ngoài.
Lúc này, ở bên cạnh Long Hạo Thần chỉ còn lại Thải Nhi, Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên. Trần Anh NHi không tham dự hành động lần này. Không thấy Lâm Hâm và Hàn Vũ. Hạo Nguyệt sau khi xuất hiện đã bay đi đâu mất, không dùng cả năng lực chống độc. Nó đi theo Lâm Hâm và Hàn Vũ.
Long Hạo Thần gật đầu với ba người là Thánh Vệ số mười một, Thánh Vệ số mười hai.
“Bắt đầu chuẩn bị.” Nói xong, trọng kiếm trong hai tay hắn từ từ giơ lên.
Hai thanh trọng kiếm dần biến thành màu trắng, chính Long Hạo Thần tiến vào trạng thái kỳ lạ. Họ ở giữa không trung cách mặt đất hai mươi mét, vừa lúc là độ cao nhất Cứ Kình có thể phóng lên. Phán đoán chính xác này là lúc chiến đấu với Cứ Kình Long Hạo Thần thấy ra.
Cứ Kình ở trong hồ nhỏ trong suốt đã dần yên tĩnh. Hoàng hôn buông xuống, đám Cứ Kình trong hồ đều yên tĩnh lại. Chúng nó đã qua thời gian ăn cơm, lúc này đa số đều rơi vào ngủ say.
Loại ma thú như Cứ Kình bình thường rất ham ngủ. Tuy rằng tính công kích cực mạnh, nhưng tập tính địa vực càng mạnh hơn. Chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi mình sinh sống, trừ phi gặp phải tình huống đám Long Hạo Thần hôm nay xuất hiện. Hạo Nguyệt công kích không thể nghi ngờ là khiêu khích dữ nhất đối với chúng nó, cho nên không chết sẽ không ngừng. Đáng tiếc bởi vì năng lực truyền tống Giai Điệu Vĩnh Hằng kỳ lạ của Long Hạo Thần, chúng nó mất đi mục tiêu. Dù tính tình chúng có không tốt hơn nữa, không thấy mục tiêu thì sao trút giận được? Sau một phen tàn phá thảm thực vật xung quanh, thế này mới hậm hực trở về hồ nhỏ.
Mà ngay lúc này, có khách không mời đã đến.
Một luồng sáng xanh u ám lặng lẽ dừng ở chỗ cách bờ hồ khoảng ba mươi mét. Bóng dáng nó vừa lúc bị một cây to che chắn, chẳng lộ ra một chút hơi thở.
Lửa ma trơi nhấp nháy ở hốc mắt, quan sát động tĩnh phía trước, tạm ngừng một lúc, đột nhiên lửa ma trơi trong mắt nó kịch liệt dao động, tựa như tiếp được tín hiệu.
Thánh Vệ số mười hơi suy tư một chút, đôi đoản kiếm kỳ lạ đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Thân hình chợt lóe, sáu cánh sau lưng khẽ vỗ, cả người đã lướt tới bờ hồ. Hai tay nắm đoản kiếm làm động tác giao nhau đánh ra. Chỉ thấy hai luồng sáng xanh bay hướng hồ nước trong.
Hai luồng sáng xanh mang theo tiếng kêu chói tai. Khí thế sắc bén chớp mắt bùng nổ. Chúng nó không phải trực tiếp đánh vào hồ nước, mà là ở trên mặt hồ va vào nhau. Bỗng chốc, một cơn lốc xanh đường kính hơn một mét rơi trên mặt hồ trong suốt.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa