Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cẩm Y Vệ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 421: Thuyết Phục Tằng Tỉnh Ngô
N
ói là người, rõ ràng là không còn sống, nói là quỷ, chẳng qua chỉ là một cỗ thi thể nằm đó. Thích Kế Quang khó xử vô cùng, cũng may tính lão khéo léo đẩy đưa, thoáng động linh cơ bèn nói:
- Mạt tướng kiến thức thiển cận, Trương công công nói là người chính là người, nói là quỷ chính là quỷ.
Lão Thích này thật là… Tằng Tỉnh Ngô không nhịn được bật cười lên, tâm trạng khẩn trương lúc mới gặp thi thể chết cháy đã tiêu tan hơn phân nửa, cũng định thần nhìn kỹ thi thể, chợt nổi lên lòng nghi ngờ:
- Ủa, Tần tướng quân ngươi xem, mặc dù Lưu Lương Phụ vóc người nhỏ thấp, nhưng cỗ thi thể này không lớn hơn chó bao nhiêu, chẳng lẽ là tiểu hài tử nào chết cháy?
Quả thật, Lưu Lương Phụ tuy rằng lùn thấp nhưng cũng có chừng bốn thước bảy tấc (một thước sáu), nhưng cỗ thi thể co rút trên mặt đất nhìn dáng dấp quả thật quá nhỏ. Cho dù là duỗi thẳng ra cũng còn ngắn hơn Lưu Lương Phụ khi còn sống chừng ba tấc.
Dương Triệu nhất thời sắc mặt đại biến, cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, luôn miệng gọi Ngọ Tác đi vào nghiệm thi.
Lần này Tần Lâm cũng không ngăn cản, chỉ cười híp mắt nhìn Dương Triệu.
Một tên Ngọ Tác đi vào, dùng thước da đo đạc các bộ phận thi thể, sau đó lên tiếng đọc thi cách:
- Người chết là nam, thân dài bốn thước bốn tấc có thừa (một thước rưỡi)...
Dừng một chút, Dương Triệu bị dọa sợ đến phương tấc đại loạn:
- Sao không... Không phải là Lưu Sư Gia? Đây là người phương nào?
Tằng Tỉnh Ngô cũng cau mày, âm thầm nghĩ ngợi chẳng lẽ cỗ thi thể này lại là một người khác?
- Sao hả, vì sao Dương Tổng Đốc cứ sợ người chết không phải là Lưu Sư Gia?
Tần Lâm có vẻ hứng thú nhìn Dương Triệu, ánh mắt sắc bén như đao đâm vào mơ hồ làm đau mắt y:
- Xem ra Dương Tổng Đốc rất sợ Lưu Sư Gia còn sống trên đời!
Dương Triệu lui một bước, miễn cưỡng định trụ tâm thần, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Lưu tiên sinh cùng bản quan tân chủ tương đắc, bản quan chỉ mong y trường thọ trăm tuổi, kính xin Tần tướng quân không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tần Lâm cười khành khạch hai tiếng, ánh mắt lại lướt qua một lượt trên người Dương Triệu, lúc này mới ung dung điềm tĩnh nói:
- Người sau khi chết bị liệt hỏa đốt cháy, chiều dài thân thể sẽ rút ngắn, nhỏ đi. Nếu Lưu Lương Phụ khi còn sống thân dài bốn thước bảy tấc, biến thành loại thi thể chết cháy như vậy, cũng chỉ còn lại chừng bốn thước bốn tấc.
Thi thể thành than nghiêm trọng, bởi vì bị lửa đốt trong thời gian dài với nhiệt độ cao, các cơ quan tổ chức trong cơ thể chảy nước ra, hóa thành than, khiến cho trọng lượng thi thể giảm bớt, chiều cao rút ngắn. Tần Lâm đã từng thấy thi thể cháy thành than rút ngắn hơn lúc còn sống bốn tấc trong một vụ án chết cháy, Lưu Lương Phụ sau khi chết rút ngắn ba tấc là chuyện hết sức bình thường.
- Thì ra là như vậy, Tằng mỗ thụ giáo...
Tằng Tỉnh Ngô nhìn về phía Tần Lâm chắp tay một cái, thành khẩn nói:
- Khổng Tử nói trong ba người đồng hành, nhất định có một người là thầy mình, quyết không sai được.
Phù…
Dương Triệu biết được chiều cao rút ngắn là hiện tượng bình thường khi thi thể chết cháy, nhất thời thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, dùng tay áo lau qua mồ hôi trên trán, giọng điệu lại làm bộ như tiếc nuối:
- Nếu thật là Lưu Lương Phụ tiên sinh, bản quan coi như mất đi một cánh tay, Lưu tiên sinh anh phong nhuệ khí, đáng tiếc thọ mệnh ngắn ngủi...
Tần Lâm bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, trong lòng thầm nói: Lão gian tặc, ta xem ngươi có thể giả bộ đến khi nào?
Tằng Tỉnh Ngô lại phát hiện vấn đề, chỉ thi thể nói:
- Tần tướng quân, ngươi xem tư thế thi thể này, tứ chi gập lại, chân cơ hồ co lên đến ngực, phải chăng là người bị trói chết cháy?
Lần này Dương Triệu lại không kinh ngạc, cười hăng hắc mấy tiếng, tựa hồ rất có tự tin.
Ngọ Tác đang nghiệm thi nghe vậy muốn nói cái gì, lại không dám.
Tần Lâm cười khích lệ y, có lời gì cứ nói đừng ngại.
- Tiểu nhân cả gan bẩm Khâm Sai Đại lão gia, người ta phàm là bị chết cháy, mười có hết chín tứ chi gập lại như vậy, cũng không ly kỳ...
Ngọ Tác thành thật đáp.
Nhưng Tằng Tỉnh Ngô còn muốn biết rõ ngọn nguồn, bèn truy vấn:
- Tại sao như vậy?
Ngọ Tác á khẩu không trả lời được, y nghiệm thi hơi có chút kinh nghiệm, nhưng lại không giải thích được nguyên nhân chuyện này.
Tần Lâm cười lên, giải thích thay y:
- Đây là bắp thịt bị lửa đốt co rút lại, cho nên toàn bộ thi thể gập lại như vậy. Tằng Thị Lang có từng thấy dê nướng Tân Cương hay chưa, lúc nướng chính là như vậy, nếu không dùng giá căng dê ra, chắc chắn cũng sẽ co rút lại thành một khối.
Đương nhiên còn có nguyên lý sâu hơn nữa mà tạm thời Tần Lâm không có cách nào giải thích cho bọn họ.
Lúc toàn thân thi thể bị đốt cháy thành than, bắp thịt gặp nhiệt độ cao mà co rút lại, bởi vì trong thân thể con người cơ co nhiều hơn cơ duỗi, cơ co lại mạnh hơn cơ duỗi một chút, cho nên tứ chi khớp xương của thi thể cháy thành than sẽ có hình gấp khúc. Cả cỗ thi thể sẽ có hình dáng như trong trạng thái xuất quyền phòng thủ, thuật ngữ pháp y chuyên nghiệp gọi là tư thế đánh nhau.
Tằng Tỉnh Ngô nghe lời của Tần Lâm, y đã thấy dê nướng Tân Cương, quả thật là như vậy.
Chỉ bất quá bây giờ quan sát thi thể nám đen lại nghĩ đến dê nướng Tân Cương, y không tự chủ được cảm thấy buồn nôn, âm thầm suy nghĩ đời này cũng sẽ không ăn dê nướng Tân Cương nữa.
Lần trước Tần Lâm phá hỏng hứng thú ăn óc heo của Uyển Bình Hoàng Huyện Lệnh, lần này lại làm cho Binh bộ Tằng Thị Lang thề không ăn dê nướng Tân Cương, bản lãnh phá hoại năng lực thèm ăn của người khác của Tần trưởng quan chúng ta quả thật là nhất đẳng.
- Tên mập, tới phiên đệ!
Tần Lâm gân cổ gọi ra bên ngoài.
Từ lúc nghe nói viện của Lưu Sư Gia cháy, tên mập vốn vẫn hay lải nhải trong lúc bất chợt ít nói hơn rất nhiều, nhưng rốt cục cũng không thể tránh khỏi. Hiện tại nghe Tần Lâm gọi bèn xách túi da trâu đựng công cụ mang từ hành dinh Khâm Sai tới, vừa lẩm bẩm vừa đi vào viện:
- Ta cũng biết chuyện này là không tránh khỏi, Tần ca thật là chiếu cố mối làm ăn của huynh đệ.
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng động tác tên mập vẫn không ngừng nghỉ, tìm nơi khô ráo mở túi da trâu ra, lấy ra đủ các loại công cụ bày thật chỉnh tề.
Ngọ Tác địa phương kia vốn nghe Tần Lâm nói chuyện cũng biết gặp đại hành gia, nhìn lại người ta bày bố như vậy càng bội phục không thôi, thức thời ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Tần Lâm đã sớm có thái độ bình thường đối với tử thi, tên mập cũng là nhân vật không biết trời cao đất dày, gan lớn tày trời, đeo bao tay tơ lụa đặc chế, lập tức lật thi thể nằm ngang, dùng một chiếc bàn chải đánh bụi than bên ngoài thi thể, trong miệng còn nói lẩm bẩm:
- Lưu Lương Phụ Lưu lão huynh, ta và ngươi kiếp trước không oán, kiếp này không thù, ngươi há miệng to như vậy muốn cắn người ta sao? Mập gia toàn thân thịt béo, cho dù là ngươi há miệng to hơn nữa cũng chưa chắc có thể cắn được một miếng nào, bỏ mộng đi thôi…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cẩm Y Vệ
Miêu Khiêu
Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu
https://isach.info/story.php?story=cam_y_ve__mieu_khieu