Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 420: Cáo Trạng
C
hương 420: Cáo trạng
Uyển Tình dừng một lát, nói: “Chú, mẹ đã đi rồi, muốn thu dọn gì đó của bà ấy không? Chú cứ ở như thế, chỉ sợ điềm xấu.”
Đỗ Viễn Minh nói: “Thật không có điểm xấu hay may mắn gì, chỉ là không còn người, những thứ còn sót lại, thật làm cho người ta thương cảm.”
Vốn dĩ ông đã nghĩ để cho cô kiểm kê di vật, giờ phút này tới đây, cũng không trì hoãn, lập tức đưa cô lên lầu.
Phòng ngủ của ông và Từ Khả Vi, Uyển Tình chỉ vào hai ba lần, giờ phút này thấy, vẫn đang khó chịu. Cô thở dài một tiếng, nói với Đỗ Viến Minh: “Phòng này, cháu vào được hai ba lần, nhớ dáng vẻ lúc đó của mẹ... trong đầu thật khó chịu, chú và mẹ ở đây lâu như vậy, chỉ sợ càng khó chịu?”
Đỗ Viễn Minh thở dài một tiếng, sờ sờ gương trên bàn trang điểm: “Cũng không phải đúng sao? Không nỡ thu lại, nhưng nhìn rồi lại không ngủ yêu, mà còn... tới cùng cũng là đồ sở hữu của mẹ cháu, bà ấy mất đi, chỉ có thể để lại cho cháu.”
“Mẹ không có gì đáng giá cả...” Uyển Tình nói: “Chỉ là, cháu không muốn ném đi.”
Nói xong, cô bắt đầu thu dọn quần áo của Từ Khả Vi.
Từ khả Vi ở đây hơn nửa năm, chính mình cũng không có nhiều đồ, chủ yếu là quần áo mới. Uyển Tình không lưu luyến với mấy thứ này lắm, kêu người giúp việc bỏ vào trong thùng, tạm thời cất đi.
Quả một thời gian thì vứt đi, Đỗ Viễn Minh có lẽ sẽ bận tâm mặt mũi của cô, cũng có thể không nỡ nhưng chỉ sợ Đỗ Thiến không muốn để lại đồ đạc của người chết ở trong nhà. Qua một thời gian, cô ấy lén lút kêu người ném đi, cũng để cho Đỗ Viễn Minh đỡ khó xử...
Mặt khác có ít trang sức bên người của Từ Khả Vi, Uyển Tình nghĩ chúng đáng giá, chính mình lại không thể tham, liền không muốn, trong mắt Đỗ Thiến chắc cũng là đồ bỏ đi, cô tỉ mỉ cho vào một chiếc hộp, chuẩn bị cầm lại nha cũ, đó là nhà của cô, chỉ cần không bị trộm, thì để lại bao lâu cũng được.
Đỗ Viễn Minh xem, trang sức đều cất đi, đưa cho cô: “Cái này...”
Uyển Tình dửng sốt, chần chừ vươn tay ra, mở ra nhìn thoáng qua: “Những thứ này không phải của mẹ...”
“Ai nói không phải?” Đỗ Viễn Minh nghĩ tới một chuyện, coay người mở tủ sắt đầu giường, cầm ra một quyển sách lớn như cái hòm: “Cía này cũng là của mẹ con, gì đó của bà ấy, đều đưa hết cho cháu. Cái khác thì thôi, những thứ này không thể không cầm, vốn dĩ định nói là cho bà ấy, bà ấy nhận rồi...”
Uyển Tình nghe ông nói thấy được nghiêm trọng, không nhịn được chau mày, tiện nghĩ muốn nhìn kỹ những thứ ông nói. Nếu không đắt, liền thu lại đi. Vốn tưởng rằng là kim cương bảo thạch gì đó, không nghĩ lại là ngọc...
Cô cũng không biết nhìn ngọc, thấy cái này trong xanh sáng biếc, chắc là phỉ thúy rồi. Xã hội hiện này, phụ nữ kết hôn đều là đàn ông mua nhẫn kim cương trứng bồ câu, cô tự nhiên cho rằng nó là kim cương châu báu.
Thế nhưng, đây là một bộ phỉ thúy, một chiếc vòng cổ, một đôi hoa tai, một đôi vòng tay, hạt châu nhiều như vậy, lớn nhỏ tương đồng, ánh sáng cũng không sai, cô cũng không biết, cũng hiểu được này không phải chuyện đơn giản, nghĩ đến hẳn không tiện. Đăck biệt là phỉ thúy kia vừa mắt so với kim cương càng đẹp hơn, cô liên tiếp bị đả kích, mạnh mẽ khép lại, đưa cho Đỗ Viễn Minh: “cháu không thể!”
“giữ đi, vốn là chú và Từ Khả Vi chuẩn bị lễ vật kết hôn cho cháu.”
“Vâng, phải không.” Uyển Tình vừa nghe, thật có chút không nỡ buông ra, nếu là vậy, tiền bạc Đỗ Viễn Minh bỏ ra, chú ỷ nhất định là từ Từ Khả Vi mà ra, mà còn, cái này chắc là không đắt đi? Uyển Tình lấy lại chủ ý.
“Cứ giữ đi.” Đỗ Viễn Minh nói: “Đều là người một nhà, đổi phòng mà thôi.”
P/s: truyện đã được dịch full ai muốn đọc trước liên hệ tttukidmh@gmail.com nhé
Uyển Tình nghĩ cũng đúng, cô liền nhận tạm thời, cũng đặt trong phòng mình, cho dù là đáng giá gì đó, cô tuyệt đối không mang ra ngoài. Đến như về sau thế nào, vẫn là về sau nói đi. Nếu có giá trị gì đó, cô sẽ không mang ra ngoài.
Nghĩ như vậy, cô thật không có áp lực tâm lý gì, đưa phỉ thúy và mấy thứ đồ trang sức gì đó về phòng mình.
Lúc vào cửa, bị Đỗ Thiến nhìn thấy, đỗ Thiến thấy cô ôm một đống hòm tơ lớn nhỏ, từ nhỏ đến lớn nhìn quen, không cần đoán cũng biết là trang sức.
Đỗ Thiến nhất thời kinnh hãi, nếu là kim cương, không biết được bao nhiêu tiền. Mà Từ Khả Vi mang đều là ngọc, so với Kim cương cũng còn đáng giá hơn.
Lúc này Đỗ Thiến không nhịn được, lại muốn đi tìm Đỗ Viễn Minh nói chuyện, cô lại biết, không có Đỗ Vễn Minh cho phép, Uyển Tình sao có thể lấy được gì.
Đi đến bên ngoài phòng Đỗ Viễn Minh, gặp người hầu đi ra ngoài, cô sửng sốt, lôi kéo người hầu hỏi: “Đinh Uyển Tình cầm gì đi thế?”
Người hầu vừa mới dọn WC, không nghe được rõ ràng, nhưng liếc mắt vụng trộm, nói cho cô: “Là trang sức để lại của phu nhân, tiên sinh bảo tiểu thư mang đi.”
Đỗ Thiến rầu rĩ hỏi: “Là trang sức gì?”
“Lúc trước hay để trên bàn, đều là đồ bình thường mang theo, hình như có chút vòng cổ, hoa tai,...” từ KHả Vi lớn tuổi, không thích hợp đeo kim cương, thêm nữa sức khỏe không tốt. đỗ Viễn Minh liền chọn ngọc cho bà, bình thường ở nhà chỉ đeo một chiếc vòng, thi thoảng đeo một chiếc ngọc bài trên cổ, người hầu đều thấy.
Đỗ Thiến cảm thấy không tốt, hai chiếc vòng ngọc kia chỉ sợ là giá trị trên trăm vạn, nhớ đâu là phỉ thúy cực phẩm, mẹ ruột ở dưới đất sẽ khóc lên.
Người hầu nói tiếp: “Về sau tiên sinh lại lấy thêm một chút trong két bảo hiểm, lúc trước rõ là tiểu thư không cần, về sau lại chỉ mong được nhận lấy!”
Người hầu bĩu môi, dáng vẻ đáng ghét. Cô không vừa mắt với Từ Khả Vi, cảm thấy vốn dĩ không bằng mình, dựa vào đâu mà được làm bà chủ? Về sau Từ Khả Vi lại tự mình xuống bếp, cô cảm thấy mình bị đoạt công lao, càng không vừa ý.
Dù sao không hận thù, chỉ là hâm mộ ghen ghét, không nhịn được cáo trạng với Đỗ Thiến. Người đã chết, cũng được thương cảm, chỉ cảm thấy điềm xấu, muốn rửa sạch hết những thứ liên quan đến Từ Khả Vi ra ngoài, kết quả bây giờ còn đặt ở khố phòng, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, liền không nhịn được lại nói tiếp.
Đỗ Thiến vừa nghe, kêu lên: “Ném hết, ném hết, đều ném hết, giữ làm gì, chiêu hồn sao?”
Cô tức giận đến mức hét lớn, người hầu hoảng sợ, lại không kịp khuyên can, Đỗ Viễn Minh và UYển Tình từ trong phòng ra ngoài.
Trên tay người hầu còn cầm đồ rửa mặt và trang điểm của Từ Khả Vi, chuẩn bị ném đi, Đỗ Viễn Minh vừa thấy liền đoán được các cô đang nói gì, trầm giọng hói: “Ầm ĩ cái gì?”
Đỗ Thiến liếc mắt nhìn Uyển Tình, rất không bình tĩnh nói: “Nghe nói quần áo của dì vẫn để ở nàh kho? Mọi người mất, lưu trữ để lại điềm xấu, ném đi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Hoạ Thuỷ
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Hoạ Thuỷ
https://isach.info/story.php?story=bao_boi_cua_tong_giam_doc__hoa_thuy