Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Giới Hoàng Hậu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 127.4
Á
nh dương quang từ tầng mây trắng noãn trút xuống, chiếu vào phạm vi tầm nhìn trống trải, biên quan trọng địa, hai phe người, mỗi bên đều có vị trí và cương vị riêng, khí thế hiên ngang, lúc này các nàng chính diện xung phong, một trận chưa bắt đầu, người người đều có lòng tin mười phần, cuồng ngạo bễ nghễ, rốt cuộc ai chết vào tay ai còn chưa biết được.
Lập tức, Thanh Dao híp lại mắt, lạnh lùng nhìn, chỉ thấy trong binh mã đối thủ, đều là áo giáp màu vàng kim, chiếu lấp lánh, thuần một màu sắc nữ tử, mà bọn họ bên này đều là ngân sắc giáp trụ, thuần một màu sắc nam tử, trong đó ngẫu nhiên có vài đóm màu đỏ.
Lúc này Băng Tiêu ngồi ở trên ngựa, quanh thân bễ nghễ, lạnh lùng quét nhìn đối thủ.
Nàng vẫn chưa mặc giáp trụ, mà chỉ mặc một bộ áo gấm màu hồng bình thường, phiêu dật như mây trôi, ở trong gió nhẹ tung bay, lại hợp với dung nhan tinh xảo cùng khí chất lạnh lùng của nàng, phía sau có rất nhiều nam nhân bị hấp dẫn, tiếng reo hò đợt sau cao hơn đợt trước.
“Cố lên, Cố lên.”
Băng Tiêu đang đánh giá thật lực của đối thủ, một thân áo giáp màu vàng kim, đôi mắt hình hoa đào, tựa như Câu Hồn sứ giả, yêu khí lan tràn mọc ra.
Tổng binh thạch thành Lưu Vân Phong đứng ở bên cạnh các nàng, cung kính mở miệng: “Người này chính là phó tướng Trần Đường Quan, Xuân Đào, mắt hoa đào của của nàng rất câu hồn, làm cho người ta khó lòng phòng bị, rất dễ dàng trúng kế.”
Băng Tiêu hừ lạnh một tiếng, nàng ta bộ dạng kia cũng để đối phó nam nhân mà thôi, nàng cũng không phải là nam nhân, không ăn bộ dạng đó của nàng ta, Băng Tiêu ghìm ngựa tiến đến, trong tay ngân thương run lên, thẳng tắp chỉ hướng nữ tử đối diện, thanh âm tiêu sát vang lên: “Hôm nay để Băng Tiêu ta đến lĩnh giáo với ngươi.”
“Tốt”, Xuân Đào phát ra một tiếng cười nhạt, cao ngạo lôi kéo dây cương, cũng không cùng Băng Tiêu khách khí, phi thân mà lên, phía sau vang lên một trận nhịp trống.
Băng Tiêu tự nhiên không tụt hậu, nghênh đón phía trước, phía sau Thanh Dao trầm giọng mệnh lệnh: “Nổi trống.”
Tiếng trống như mưa rơi, thúc giụt người xúc động, Băng Tiêu trong lòng kích khởi hàng vạn hàng nghìn hào hùng, một trận chiến này là then chốt của cả Huyền Nguyệt, cũng là bước ngoặt trong đời của Băng Tiêu nàng, đánh một trận thắng, nàng sẽ không còn là ám vệ, mà đường đường chính chính là võ tướng, một kiêu kỵ úy, tuy rằng chức quan không lớn, thế nhưng cũng là chức quan chính đại quang minh.
Đan Phượng quốc, phó tướng Xuân Đào cũng không phải chỉ được hư danh, thế tới của nàng hung mãnh, nhắm thẳng đến ngựa của Băng Tiêu, trường thương huyền thiết màu đen run lên, xuyên thấu thân mà đến, một chiêu tung sượt qua, Băng Tiêu thân thể cúi thấp, cả người nằm ở trên lưng ngựa, tránh thoát trường thương vừa tập kích, liền tung ra một chiêu hồi mã thương đâm ngược lại, Xuân Đào đâu để cho nàng đắc thủ, cả người nghiên về bên trái tránh thoát, Băng Tiêu ngân thương rơi vào khoảng không, toàn bộ thân thể chạy qua, kình phong phát động la quần màu hồng của nàng, xinh đẹp chói mắt.
Xa xa trống trận còn đang vang.
Hai người lại xoay người lại, Băng Tiêu ứng theo lời chủ tử đã nói, trước mười vạn binh mã của các nàng, nàng cần phải bảo tồn thể lực, không thể cùng nàng ta liều chết, khóe môi nàng đột nhiên toát ra một tia cười nhạt âm u…
Xuân đào lần thứ hai vung thương qua đây, Băng Tiêu đưa tay lên, ngân thương cản lại trường thương của Xuân Đào, hai người nội lực tương xứng, nhất thời giằng co, hai thanh trường thương trên dưới rung động, nghiên trái nghiên phải, hai phe nhân mã song song nổi trống trợ chiến.
Băng Tiêu rốt cuộc cũng hơn một chút, áp đảo huyền thiết trường thương, Xuân Đào thân thể co rụt lại, rút đao ném qua, Băng Tiêu rốt cuộc cũng không để cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào nữa.
Thân hình khẽ động, ngân thương cắm vào đất, cử động này, đã làm cho binh lính Đan Phượng quốc ở đối diện cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết đối thủ đang hành động gì đây, làm sao trong lúc đánh nhau ngất trời, lại có hành động không khôn ngoan như vậy, thế nhưng Băng Tiêu đã xoay người lại, trong tay cầm một thanh lựu đạn, ngòi nổ kéo ra, nhắm ngay trước mặt Xuân Đào mà ném qua, mà nàng thì cấp tốc xoay người lại, động tác lưu loát như mây bay nước chảy sinh động phù hợp, vươn tay rút lại ngân thương, người đã chạy đi hơn mười bộ, mà lựu đạn bùm một tiếng vang lên.
Chớp mắt người hủy mã vong, Xuân Đào lúc trước không ai bì nổi biến mất ở trước mặt mọi người.
Tất cả binh tướng của Đan Phượng quốc đều ngây dại, đây là tình huống gì, đợi đến khi họ phục hồi tinh thần lại, Thanh Dao đã vung tay lên trầm giọng mệnh lệnh: “Giết.”
Hơn mười vạn binh mã vọt tới đến lúc người Đan Phượng quốc phục hồi tinh thần lại thì đã bị vây quanh ở trong biển người, tử thương vô số, tiếng quát tháo vang thành một mảnh, những người còn lại kế tiếp bại lui, cuối cùng thì rút về Trần Đường Quan, Thanh Dao hạ lệnh nổi trốn thu binh.
Nàng quay đầu lại, nhìn xa xa hướng Trần Đường Quan, trên tường thành thật cao kia, đang đứng một người, Đan Phượng quốc hoàng thái nữ Cơ Tuyết.
Chỉ thấy gương mặt của Thanh Dao đang phủ khăn che nhưng thấy không rõ mảy may thần tình, nhưng nàng đã làm một động tác, vươn tay ra, giơ lên một ngón tay cái, tiếp theo quay đầu ngón tay xuống dưới, cuồng vọng khinh thường đến cực điểm.
Trên tường thành trong nháy mắt Cơ Tuyết sắc mặt xanh tím, nữ nhân này thật quá cuồng vọng.
Một trận này, Huyền Nguyệt chỉ bị thương mười mấy binh tướng, quân y đang khám và chữa bệnh bọn họ, mà Đan Phượng quốc thì tử thương mấy nghìn người, vì thế trận đầu báo cáo thắng lợi, làm tất cả mọi người rất kích động.
Trong doanh Chủ tướng, Thanh Dao thoả mãn nhìn Băng Tiêu, nếu nàng đã thắng, hơn nữa thắng được đẹp như vậy, mặc dù có vũ khí hỗ trợ, nhưng Băng Tiêu thực lực không có nhỏ, nên Thanh Dao chậm rãi cười: “Băng Tiêu, kể từ hôm nay, ngươi chính là kiêu kỵ đô úy.”
“Tạ nguyên soái.”
Băng Tiêu thật cao hứng, chờ ở một bên, Thanh Dao quét mắt liếc mắt nhìn mọi người phía dưới một cái, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng: “Sau này luận công ban thưởng, làm tốt, được thưởng, không tốt, phạt.”
Trong doanh trướng mọi người đều vỗ tay, người người hưng phấn không thôi, kế tiếp tái chiến, bọn họ kiên quyết yêu cầu xuất chiến, những nữ nhân kia cũng không phải đẹp lắm, nếu như so sánh, bọn họ đều cho rằng Băng Tiêu so với các nàng đẹp gấp mấy lần.
“Dạ, nguyên soái.”
Bởi vì đánh một trận này, Trần Đường quan hao binh tổn tướng, có thể nói tiền mất tật mang, cho nên bọn họ treo miễn chiến bài ba ngày, mặc cho Thanh Dao các nàng nổi trống khiêu chiến cũng không rãnh mà để ý đến, tuy rằng Lục Chiến Vân chủ trương, dùng vũ khí nổ hủy cửa thành Trần Đường Quan, xông vào, muốn một trận đánh hạ Trần Đường Quan, thế nhưng Thanh Dao không tán thành phương án như vậy.
Bởi vì Trần Đường Quan là biên cảnh Đan Phượng quốc, bên trong có rất nhiều binh mã, mạo muội xông tới, bọn họ thương vong cũng sẽ rất lớn, những binh tướng này cũng không thể chỉ vì phá một Trần Đường Quan mà chịu chết, nàng còn muốn dùng những người này chiến đấu đến kinh thành Đan Phượng quốc, và còn phải chiến với quốc gia khác, vì thế không có khả năng tiêu hao thương vong vô vị.
Hiện tại ngừng chiến.
Treo miễn chiến ba ngày, nghĩ đến những nữ nhân kia không cam lòng Xuân Đào bị giết, còn có một nghìn binh lính chết đi nữa, lần thứ hai nghênh chiến, trận chiến này, người xuất mã chính là Thu Cúc, nữ nhân này vừa xuất mã, thì không giống như Xuân Đào, nàng lạnh nhạt bình tĩnh, lớn lên đẹp như nhã trúc, không nóng không vội, vô cùng an tĩnh, xem như người yếu đuối, làm cho người ta không ra tay nặng được, trận chiến này là do Lục Chiến Vân nghênh địch, đây là hắn xin chiến…
Chẳng qua trận chiến này không thuận lợi, đầu tiên là hình dạng mềm mại của Thu Cúc đã mấy lần mê hoặc Lục Chiến Vân, làm hắn không thẳng tay đánh, ngược lại còn để cho mình thiếu chút nữa bỏ mạng, Thanh Dao sắc mặt có chút lãnh, chẳng lẽ nam nhân đều háo sắc như vậy sao? Nàng quay đầu nhìn hơi nghiêng về phía Ngân Hiên, nhớ tới lời Tây Môn Tân Nguyệt nói, trong lòng có chút ít hoang mang, rốt cuộc người sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt là hoàng thượng hay là Nam An vương?
Nhưng mà bây giờ không phải thời gian nghĩ đến chuyện này, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại.
Trận chiến đã sinh ra biến cố, Lục Chiến Vân rõ ràng bị thu cúc khống chế được, ra chiêu đã mềm mại lại không có lực, cả người cứ theo động tác của nàng ta mà vận hành, cứ như vậy tiếp tục, chỉ sợ sẽ bại, nghĩ đến đây, tay Thanh Dao nhấc lên, phượng vĩ cầm nơi tay, boong boong đàn ra, âm thanh tàn khốc không gì sánh được, Lục Chiến Vân lập tức ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, gương mặt khẽ nóng, không nghĩ tới nữ tử này, lại đi mê hoặc hắn, lập tức tức giận, phi thân mà lên, trường đao mang theo lửa giận, đánh qua, một kích không trúng, lại đánh, bất quá cuối cùng hắn cũng không đành lòng, sử dụng lựu đạn, bởi vì làm như vậy, tựa hồ rất tàn nhẫn, Thanh Dao đã thấy rõ tâm tư của Lục Chiến Vân, đâu tùy ý để hắn làm bừa, lập tức trầm giọng mệnh lệnh.
“Mạc Sầu, đi đổi hắn.”
“Dạ, chủ tử”, Mạc Sầu thân hình phóng lên, rất nhanh kéo ngựa chạy đến, trực diện nghênh đón, võ công của nàng vốn rất lợi hại, xoay mình bay lên không, lựu đạn xuất thủ, cùng lúc lập tức nhảy tới bên người Lục Chiến Vân, dùng sức vung tay một cái, con ngựa bị đau, bốn gió cuồn cuộn chạy, lúc nó chạy qua người, nàng lập tức nhảy lên ngựa, kéo dây cương chạy về đội.
Oanh một tiếng, Thu Cúc là người thứ hai bị nổ chết, lần này không đợi binh mã Huyền Nguyệt tiến lên, binh tướng Trần Đường Quan nhanh chóng lui trở lại.
Sau trận này các nàng cũng không dám xuất chiến nữa.
Liên tiếp tổn thất hai viên Đại tướng, trong tay đối thủ có vũ khí lợi hại như thế, các nàng căn bản vô kế khả thi, xem ra chỉ có thể dùng trí.
Trần đường quan – quân cơ đại doanh, vẻ mặt Cơ Tuyết lạnh lùng, đang ngồi ngay ngắn ở bên trong, không nói được một lời, nhìn ba viên Đại tướng còn lại bên dưới, Ngọc Kiều khuôn mặt bi thiết, Xuân Đào cùng Thu Cúc đều là thủ hạ đắc lực của nàng, chỉ thoáng một cái hai người đều bị giết, nàng có thể nào không thương tâm sao, chẳng qua lúc này thật vô kế khả thi.
“Thái nữ, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Giới Hoàng Hậu
Ngô Tiếu Tiếu
Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu
https://isach.info/story.php?story=thien_gioi_hoang_hau__ngo_tieu_tieu