Chương 126.4
ục, Trương, Hoàng ba người theo lời đứng lên, chính là ba người lúc nãy theo An Định Phong ra thành nghênh đón các nàng. Những người này đều là người do An Định Phong tự mình dạy dỗ, đều là thanh niên trai tráng, tuổi trẻ khí thịnh, đối với chuyện hoàng hậu nắm giữ ấn soái, rất không vừa ý, vẻ mặt rất tẻ nhạt. Mà những phó tướng không được nhắc tới, trong con ngươi lại tỏa ra ánh sáng, có nét cười trên nỗi đau của người khác, đều nhìn thẳng về phía hoàng hậu.
Thanh Dao không biểu thị thái độ gì, cũng không mở miệng tranh cãi như người ta tưởng tượng, chỉ là nhàn nhạt nói: “Ngày mai mười vạn binh mã tập hợp ở trường diễn tập.”
Nói xong quay đầu nhìn An Định Phong: “Lui xuống trước đi. Hôm nay ta hơi mệt, nghỉ ngơi một chút, ngày mai bắt đầu chỉnh đốn, nếu như không hợp mắt, ta cũng sẽ không nói bất cứ loại tình cảm gì.”
Lời nói này lộ ra vẻ thị huyết quỷ dị, rất nhiều người bị dọa nhảy dựng, chăm chú nhìn sang, thấy vẻ mặt hoàng hậu vẫn ôn hòa như cũ, những người đó thở ra một hơi, coi tất cả chỉ như lời nói đùa lơ đễnh.
Nghĩ đến lý do hoàng hậu bảo tan họp, rất nhiều người bất mãn trong lòng, cũng chỉ là ngồi mấy ngày xe ngựa thôi mà. Lại mệt đến như vậy, xem ra đúng là đàn bà, người như vậy có thể mang binh đánh giặc sao?
Sau đó, đoàn người của Thanh Dao được an trí ở một tiểu viện riêng biệt, phong cảnh trong viện không tệ, có được mấy gian phòng. Mọi người chia nhau ra ở. Thanh Dao và Mạc Sầu một gian, Tiểu Ngư nhi và Băng Tiêu một gian ngay sát phòng Thanh Dao. Ngân Hiên và thủ hạ của hắn ở hơi xa các nàng một chút.
Lúc này, trong phòng khách nho nhỏ truyền đến tiếng thét phẫn nộ chói tai. Tiểu Ngư nhi đang không kìm được tức giận, dậm chân: “Nương, những kẻ kia quá khinh người, ngươi có nhìn thấy không? Một bộ dạng coi thường nữ nhân, bọn họ lợi hại lắm sao, dám coi thường người khác, nương, lúc đó nếu không phải hết sức nhịn xuống, ta thật muốn nhảy ra mắng bọn họ một hồi. Bọn họ là đồ vong ân phụ nghĩa, không có nữ nhân, bọn họ từ đâu mà ra? Là từ đá nứt ra hay từ trên trời rớt xuống? Bây giờ lại đi coi thường nữ nhân, hơn nữa bọn họ biết ngươi là ai không? Là một tham mưu trưởng, không phải mèo chó bậy bạ mà!”
Tiểu Ngư nhi thật sự bị chọc tức, ngay cả thân phận kiếp trước của Thanh Dao cũng nói ra. Một lời vừa ra khỏi miệng, làm hại Mạc Sầu và Băng Tiêu muốn nổ tung đầu óc, ‘tham mưu trưởng’ là cái gì vậy trời?
Thanh Dao lạnh lẽo thản nhiên, trên mặt như có điều suy nghĩ, căn bản không để ý đến Tiểu Ngư nhi.
Phản ứng của những người này nàng đã sớm dự liệu được, cho tới nay đều là nam giới ra chiến trường, hiện tại nàng lại mạo muội xuất hiện, làm rối loạn thế giới của bọn họ, người ta có thể không phản ứng sao? Nhưng mà nàng không giận những người đó, lúc này vẫn nên định ra phương án, mau chóng bắt đầu thao luyện, động tĩnh của các nàng ở đây, chỉ sợ rất nhanh sẽ truyền đến tai những quốc gia khác, những người đó cũng không phải là ngốc, không có khả năng không đề phòng.
Vì thế phải càng nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.
Thanh Dao đang nghĩ ngợi, thì từ ngoài phòng khách đi vào một người, là Ngân Hiên, vừa nhìn thấy hắn, Thanh Dao liền phất tay bảo Tiểu Ngư nhi và Băng Tiêu lui xuống.
“Các ngươi đi xuống trước đi. Ta có chuyện muốn nói cùng Ngân Hiên.”
“Dạ, nương nương.” Mọi người lui xuống, Băng Tiêu đi sau cùng liếc nhìn hoàng thượng một cái, không biết chủ tử có quen bị người ta ‘lơ’ như vậy không, một người luôn cao cao tại thượng đi đến nơi này lại bị hạ thấp đến như vậy. Nếu những người đó biết được người đứng trước mặt là hoàng thượng, e là sẽ sợ tới tè ra quần.
Trong phòng khách chỉ còn có Ngân Hiên và Thanh Dao hai người.
“Ta còn đang định cho người đi gọi ngươi.” Thanh Dao lên tiếng, vẫy vẫy tay gọi Ngân Hiên lại gần, hai người ngồi chung một bàn.
“Việc gì?”
Trong lời nói của Ngân Hiên có ẩn chứa tức giận, vừa nghĩ tới chuyện những người đó không để Thanh Dao vào mắt, liền muốn nổi trận lôi đình. Thật ngu ngốc, có mắt như mù, đừng nói chi tới bọn họ, ngay cả Huyền đế hắn còn phải kính nể nàng, bằng không thì làm sao có thể để nàng nắm giữ soái ấn? Hắn cũng đâu phải thứ ngây ngô gì, mang mười vạn binh mã ra đùa.
“Ta muốn thương lượng với ngươi một chút về chuyện huấn luyện binh mã ngày mai.”
“Ngươi nói đi.” Ngân Hiên nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng, biết nàng nhất định đã có kế hoạch rồi, cũng muốn nghe xem thử nàng làm sao chuẩn bị, hắn tin năng lực của An Định Phong, nhưng mà Thanh Dao còn muốn làm đám binh mã đó cường tráng thêm một ít, chính là chuyện tốt, hắn hà tất phải ngăn cản.
“Huấn luyện ngày mai, ta muốn điều ra một ít người trong mười vạn binh mã, ít nhất phải một nghìn người, tập trung huấn luyện khả năng bơi lội cho họ, nghe lệnh thuyên chuyển.”
Ngân Hiên nhíu mày, con ngươi lóe ra hứng thú, nàng không phải là muốn…?
“Ngươi đang nghĩ tới người của Vạn Hạc quốc rất có khả năng thừa dịp chúng ta mang quân chinh phạt Đan Phượng quốc, sẽ cùng Nguyệt Nhưỡng quốc hợp tác, xâm phạm biên cương chúng ta, đúng không?”
Phía Bắc Huyền Nguyệt quốc chính là Nguyệt Nhưỡng quốc, mà Vạn Hạc quốc lại ở phía tây Nguyệt Nhưỡng quốc, ngay gần Đan Phượng quốc, nếu như Huyền Nguyệt mượn đường Hoàng Viên quốc đánh Đan Phượng, thì Thượng Quan Hạo kia nhất định cũng sẽ động thủ học theo, mượn đường Nguyệt Nhưỡng quốc mà đi, tấn công Huyền Nguyệt.
“Hoàng thượng cũng nghĩ đến rồi.” Trong con ngươi Thanh Dao hiện lên pháo hoa, đáy lòng không khỏi kính nể hoàng thượng vài phần. Nàng vừa mở miệng, thì hắn đã nghĩ tới từ lâu rồi, có thể nói hai người bọn họ trí lực tương đương, nếu bắt tay liên thủ nhất định có thể đánh bại Đan Phượng quốc.
“Ừ, ta đã sớm phái người giữ nghiêm biên cương phía bắc, không cho Thượng Quan Hạo đưa người qua sông.”
Biên quan phía Bắc của Huyền Nguyệt có một con sông Hoàng Hà, rộng mấy trăm trượng, nhìn không thấy bờ bên kia, ngoại trừ ngồi thuyền, căn bản không có khả năng qua được, bởi vậy Thanh Dao mới nghĩ tới chuyện huấn luyện một đội thủy binh, chỉ cần những người này ẩn xuống dưới nước, thuyền có nhiều hơn cũng chỉ có thể chịu trận phản công, Thượng Quan Hạo kia đừng hòng thành công.
“Như vậy mặc dù tốt, nhưng có phương pháp ít tốn sức hơn, huấn luyện một nghìn tay bơi lội, lẻn vào trong nước, chỉ cần thuyền bọn họ tới gần thì lặn xuống đáy thuyền mà đục lỗ, như vậy bọn họ muốn tiến cũng không tiến được nữa, rơi xuống nước sẽ không phải là đối thủ của chúng ta, như vậy khỏi phải điều động binh lực đối phó họ, tức là sẽ bớt việc. Vào mùa đông, nước đóng băng, bọn họ nhất định sẽ đi theo mặt băng mà đến, chúng ta chỉ cần một nghìn cung tiễn thủ bắn chết địch nhân là đủ. Loại tên phát nổ này, chỉ cần bắn ra một phát sẽ không chỉ giết chết một người, có đôi khi còn nổ tung lên, sát thương hai ba mạng, như vậy Thượng Quan Hạo còn dám qua đây sao?”
Thanh Dao con ngươi u ám, đáy lòng Ngân Hiên lại thở dài. Nữ nhân này thật sự lợi hại.
“Làm theo lời Dao nhi đi.”
“Ừ.” Thanh Dao gật đầu, ngáp một cái, nàng đúng là có hơi mệt: “Hoàng thượng, đi nghỉ một chút đi. Mai gặp.”
“Ừ, ngươi cũng nghỉ đi.” Trong con mắt Ngân Hiên toàn là sủng nịch, khẽ gật đầu, ý bảo nàng đi nghỉ, còn mình thì theo nàng ra ngoài, bên ngoài vang lên thanh âm của Mạc Sầu: “Chủ tử có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Ừ, về phòng ngủ một chút đi.”
Cước bộ hai người xa dần thì hai người thủ hạ cũng từ ngoài cửa đi vào, cung kính nhìn Ngân Hiên: “Chủ tử, người có muốn nghỉ ngơi không?”
“Ừ, về thôi.” Ngân Hiên lười nhác đứng dậy, thần thái hệt như một con mèo lười. Kỳ thực có nhiều lúc hắn nguyện ý làm một người trong giang hồ, một hiệp khách, như vậy có thể khoái lạc tự tại hơn.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu