Chương 412 : Bái Sư
rong đó có một điểm, từ khi bắt đầu khu vực thí luyện thứ ba, mỗi khi đến được điểm tận cùng đều sẽ có một lần cơ hội, có thể nhìn thấy tên của những người tham gia khu vực thí luyện đó, tùy theo phương pháp mỗi người vượt qua khu vực thí luyện, thế giới Tiên Thổ sẽ phán định người đứng vị trí thứ nhất.
Trong mắt mang theo sự chấp nhất, Diệp Phi Mục với tốc độ cực nhanh, gào thét mà đi.
Trừ bỏ ba người Sở, Diệp và Mạnh Hạo ra, còn có một vị lão già cùng với nam tử trung niên kia, giờ phút này cũng lần lượt khôi phục lại, đang trầm mặc bay nhanh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người thứ nhất đi đến điểm cuối của khu vực thứ ba là Sở Ngọc Yên, khi nàng phóng qua cái bậc thang thiếu khuyết kia thì thân thể của nàng chấn động mạnh. Bởi vì nàng nhìn thấy ở trên núi đá phía trước khu vực thứ bốn, giờ phút này hiện lên, trước hết không phải yêu cầu luyện chế đan dược, mà là một hàng chữ viết.
Trong đó xếp hạng thứ ba chính là tên nàng Sở Ngọc Yên, ở sau tên nàng có viết, chín nghìn chín trăm chín mươi chín.
Sở Ngọc Yên hít sâu vào một hơi, nàng ngẩng đầu nhìn về vị trí thứ hai, tên là Diệp Phi Mục, số bậc thang là một vạn nguyên.
- Một vạn...Gã không hổ là Đan Đỉnh đại sư, số bậc thang một vạn này đã là con số hoàn mỹ ở khu vực thứ ba này, nhưng … tại sao gã lại chỉ xếp ở hạng thứ hai…
Sở Ngọc Yên ngẩn ra, tim đập thình thịch gấp gáp, nàng từ từ giương mắt lên, nhìn vào vị trí thứ nhất. Khoảnh khắc khi nàng nhìn đến cái tên đứng thứ nhất, đầu óc nàng trong nháy mắt nổ vang lên, hai mắt lộ ra vẻ không thể tin.
- Như thế nào lại là hắn….
Sở Ngọc Yên thất thần một trận, cho dù là trên núi đá giờ phút này đang tràn đầy mây tía trước nay chưa hề có, nàng cũng không chú ý, nàng chỉ kinh ngạc chú ý đến bảng bài danh trên núi đá.
- Phương Mộc!
Diệp Phi Mục thì thào, thân thể run lên, trong mắt mang theo vẻ khó tin, cũng có cả một cảm giác nhục nhã xấu hổ. Dường như nếu Sở Ngọc Yên thắng gã, gã còn có thể miễn cưỡng tán thành, nhưng cố tình thắng gã lại là một người mà lúc trước gã xem là một tiểu nhân vật thấp kém nhất, mà lại ở trong khu vực thí luyện thứ ba, vượt qua chính bản thân gã.
Việc này đối với gã mà nói là một loại sỉ nhục, trên thực tế từ khi Mạnh Hạo bắt đầu trở thành Chủ Lô, liền đã khiến cho rất nhiều Chủ Lô phản cảm, nhất là Diệp Phi Mục. Đối với phương pháp trở thành Chủ Lô của Mạnh Hạo, gã lại càng khinh miệt.
Thân thể Diệp Phi Mục run lên, cũng có một nỗi tức giận tràn ngập, bởi vì sau khi gã nhìn thấy, sau hai chữ Phương Mộc xếp ở vị trí thứ nhất, con số bậc thang hiện lên lại chỉ là con số mười.
- Mười cái bậc thang, mười cái bậc thang... Ta mở ra một vạn bậc thang hoàn mỹ, lại không sánh bằng mười bậc thang của người này. Phương Mộc hắn luyện chế là đan dược gì?
Diệp Phi Mục không hoài nghi sự công bằng trong thí luyện, nhưng tự trong đáy lòng gã, sự không phục cũng là cực kỳ mãnh liệt.
Cho dù hiện tại gã cũng đã sớm liên tưởng đến, đan kiếp khủng bố kinh thiên động địa vừa rồi, thuộc về ai?
Đối với mây tía tràn ngập trên núi đá giờ phút này, Diệp Phi Mục chỉ cảm thấy đó là một châm chọc thật lớn đối với gã, trong mắt của gã dần dần hiện lên một tia sáng lạnh lùng.
Mạnh Hạo đang đứng ở bên cạnh núi đá khu vực thứ bốn, mắt nhìn bảng bài danh, tay phải nâng lên vung lên một cái, sau khi làm cho bảng thứ hạng này tiêu tán, một lượng lớn mây tía ầm ầm xuất hiện, nồng đậm đến cực điểm. Nhất là bên trong ánh mắt người ngoại giới, sau khi so sánh, bọn họ liền lập tức nhìn ra, trình độ mênh mông tràn đầy của mây tía bên phía Mạnh Hạo, vượt qua Sở Ngọc Yên, vượt qua Diệp Phi Mục.
Vả lại thời gian duy trì lại ước chừng vài canh giờ, một điểm này lại càng làm cho mọi người phải liếc qua liếc lại.
Nhìn mây tía bị lò luyện màu đen của Mạnh Hạo hấp thu, bên trong lò luyện đan này cũng run lên, nó cũng dần dần sắp sửa biến sắc, không còn là hoàn toàn tối đen nữa, mà là lộ ra màu tím, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn lần đầu tiên cũng không biết đó là màu đen hay màu tím. Nhưng đến tận lúc này, lò luyện đan vẫn còn giãy dụa, lại luôn luôn không có ngừng lại, vẫn không cam lòng.
Vài canh giờ sau, khi mây tía tiêu tán đi thì trên núi đá dần dần hiện lên một hàng chữ hiển lộ yêu cầu phải làm ở khu vực cuối cùng này.
Bái sư!
Khi trong chớp mắt nhìn thấy hai chữ trước mắt này, cảnh vật trước mặt Mạnh Hạo bỗng nhiên vặn vẹo, núi cũng không còn là núi trước mắt, trời … cũng không còn là trời trước mắt nữa.
Núi biến mất không thấy gì nữa, xa xa chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, ở một nơi rất xa có tồn tại một mảnh núi non.
Trời cũng không còn là màu xanh lam nữa, mà mang theo một màu lửa hồng, bởi vì bây giờ là hoàng hôn.
Hoàng hôn, mang theo ánh chiều tà tịch dương rơi trên mặt đất, nó giống như dòng nước chảy bao trùm một chỗ thị trấn. Những bức tường thành thị trấn này giống như đã sừng sững nhiều năm, đồng thời lộ ra một chút tang thương, cũng có thể làm cho người ta nhìn thấy, trên những bức tường thành rơi ra nhiều dấu vết loang lổ, đó là những dấu vết của năm tháng.
Trên tường thành, có vài binh sĩ lười biếng đang dựa vào một bên, khi thì thấp giọng đàm tiếu với với những người trong thành, trong viện phường. Mấy ngày nay lại có vài cô nương mới tới, tiếng cười truyền ra, mang theo nhiều kỳ vọng đối với một cuộc sống tốt đẹp.
Dưới cửa thành, một đoàn xe đang sắp xếp thành một hàng dài, tiếng những con ngựa hý lên cùng với tiếng roi vung, trong đó còn kèm theo thanh âm khiển trách, chầm chậm dịch chuyển hướng về phía bên trong thành.
Mặc dù là đã về chiều, nhưng cảm giác về cái nóng ban ngày vẫn còn đang tràn ngập, thế giới giống như biến thành một cái lồng hấp, mặt đất cũng giống như bị thiêu đốt, không có gió, không có mưa.
Có, chỉ là khô nóng.
Thành trì không lớn, đó chỉ là một thị trấn, ở ngã tư đám người tụ tập thành tốp năm, tốp ba, cầm những cây quạt không ngừng phe phẩy, đôi khi còn truyền ra những tiếng mắng mỏ thời tiết.
Náo nhiệt nhất phải kể đến là các quán trà, một chén trà lạnh uống vào giống như có thể làm tiêu tan cái nóng bức. Tại đây trong cái nóng bức của hoàng hôn mùa hạ, nói rằng Trương Gia Lý đoản đã trở thành lý tiết này, tất cả mọi người say sưa nói chuyện.
Ngoại trừ quán trà, còn có viện phường bên trong huyện thành. Nơi đó là chỗ của những người có tiền, nó làm cho rất nhiều hán tử khi đi ngang qua đều không thể nào nhịn được, thường thường phải ngẩng đầu nhìn vào vài lần. Nếu có thể nhìn thấy người đứng dựa vào cửa gỗ, đó là một cô nương trang điểm xinh đẹp, chắc chắn trong lòng sẽ nóng lên, càng cảm thấy thời tiết nóng lên làm cho người ta khó chấp nhận.
Nếu là bên người còn có phụ nữ, lúc này phụ nữ đích thị là tỏ ra đanh đá phụ thânnh chua, họ lôi kéo hán tử của mình đi nhanh lên, nếu là người đáo để, nói không chừng còn có thể hướng về phía cô nương dựa ở cửa gỗ đang cười duyên kia, mắng mỏ vài câu.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên