Chương 144: Đánh Bất Ngờ! Quang Chi Vẫn! (1)
ịch giả: Tinh Vặn
Share by: MTQ - banlong.us
Thiên Kình không nhận lấy, lắc đầu nói.
“Ta đã không đủ tư cách mặc bộ giáp này, tặng cho cậu.”
Long Hạo Thần mỉm cười, lắc đầu.
“Không, đại ca. Chẳng lẽ anh cảm thấy dựa vào thực lực của ta, không thể trong Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta thắng được một bộ Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp sao?”
Thiên Kình đồng ý nói.
“Đúng vậy! Lấy thực lực của cậu, tuyệt không khó có được Bí Ngân Cơ Tòa. Đây là quang vinh thuộc về cậu. Hạo Thần, cậu bình an thật tốt quá, ta sẽ không nói nhiều. Ta không xứng làm đại ca của cậu, sau này nếu có việc gì cần đội chúng ta hỗ trợ, mặc kệ là núi đao hay biển lửa, sẽ không từ. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lúc rồi ra đi, ta không chào cậu đâu.”
Nói xong, gã hướng toàn thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất hành lễ kỵ sĩ, mang theo vẻ mặt xấu hổ xoay người rời đi. Gã thật sự không có mặt mũi ở lại, khúc mắc này không phải trong một chốc có thể mở. Thiên Kình thầm thề, một ngày nào đó, phần ân tình này nhất định phải trả, thậm chí là dùng chính sinh mệnh trả lại.
“Đoàn trưởng, Thải Nhi cô ấy?” Vương Nguyên Nguyên nghi hoặc hỏi.
Long Hạo Thần trầm mặc một lúc, mỗi người đều xem rõ đáy mắt hắn hiện đau xót.
“Trở về phòng rồi nói.”
Nói xong hắn xoay người gật đầu với Thải Nhi, dẫn nàng đi vào trong trước.
Phòng trong đoàn bộ không lớn. Bảy người cùng một phòng thì có chút chật chội, nhưng không khí càng thêm âm trầm.
“Ma tộc đáng chết!” Tư Mã Tiên giận dữ đấm vách tường bên cạnh.
Nghe Long Hạo Thần kể chuyện sau khi tách ra, tâm tình của mọi người có thể nghĩ. Thải Nhi chỉ là yên lặng ngồi một bên nghe, ngẫu nhiên nhìn Long Hạo Thần, bộ dáng sợ người lạ và rất ngây thơ.
“Các người có thể trước cho ta biết ai là ai không?” Dường như Thải Nhi không cảm nhận được mọi người bi thương, ngược lại tò mò hỏi.
Nàng mất trí nhớ rồi hiện ra nhát gan, nhưng rất tò mò với sự vật.
Mọi người kiềm chế đau lòng, tự giới thiệu mình. Thải Nhi rất nghiêm túc nhìn họ, rồi lại trốn sau lưng Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần quai hàm nhúc nhích, hít sâu một hơi mới chậm rãi nói.
“Trên cơ bản thì thân thể ta đã hồi phục rồi, chúng ta bàn bạc hành động kế tiếp đi. Thải Nhi mất trí nhớ nhưng thực lực tăng cao. Chỉ là tính tình hiện giờ của cô ấy, phát huy được mấy phần lực lượng thì rất khó nói. Lần này chúng ta nhận mười sáu nhiệm vụ, trong đó đã hoàn thành đa số rồi, còn dư chỉ là giết Xà Ma Thần An Độ Mã Lý, và giết một trăm Xà Ma bình thường, giết hai Mỹ Đô Toa Xà Ma tộc, ba nhiệm vụ này.”
“Theo tin tức của Nguyệt Dạ thì Xà Ma Thần An Độ Mã Lý ở phía đông An Độ hành tỉnh, hơn nữa quan sát tất cả sự việc trong hành tỉnh. Ta đã xem địa đồ, An Độ hành tỉnh nằm ở phía đông bắc trung ương hành tỉnh, hơn nữa cự ly không gần, đến tận cùng phía đông đại lục lại đi tiếp chính là biển cả. Nhưng chính bởi vì ở xa liên minh, cho nên phòng vệ không quá nghiêm mật. Ma tộc ở đó nhiệm vụ lớn nhất chính là xuống biển bắt cá, để bổ sung thực vật thiếu thốn của ma tộc. Chúng ta đến An Độ hành tỉnh tiến hành nhiệm vụ, trừ không nắm chắc giết chết An Độ Mã Lý ra, còn lại hai nhiệm vụ khác không khó khăn lắm. Hơn nữa, Nguyệt Dạ có nói An Độ Mã Lý đang ở trong Thâm Uyên đầm lầy ở An Độ hành tỉnh tìm kiếm cái gì đó. Nếu như bảy người chúng ta có thể bao vây gã thì chắc còn có hội giết chết.”
“Hiện tại điều ta lo lắng nhất là tình trạng Thải Nhi. Cô ấy vẫn còn bản năng chiến đấu, nhưng tâm tính thì các người cũng nhìn đến rồi. Nhưng lần này tin tức quý hiếm, chúng ta tuyệt không thể dễ dàng từ bỏ. tạm thời không tính lực lượng Thải Nhi vào, khi chấp hành nhiệm vụ, ta sẽ để cô ấy ở trong tháp Vĩnh Hằng. Như vậy sẽ càng tăng một phần khó khăn để chúng ta giết chết An Độ Mã Lý. Đương nhiên, tình huống tốt nhất là Thải Nhi hồi phục ký ức, hoặc là hồi phục năng lực chủ động chiến đấu. Lần này sau khi kết thúc nhiệm vụ rồi, ta muốn mang cô ấy trở về Khu Ma quan đoàn tụ với người thân. Có lẽ có người thân ảnh hưởng, cô ấy rất có thể nhớ lại ký ức.”
Hàn Vũ trầm giọng nói.
“Đoàn trưởng, nếu như không có phó đoàn trưởng giúp đỡ, chúng ta muốn đánh chết Xà Ma Thần, chỉ sợ…”
Long Hạo Thần gật đầu.
“Đúng vậy, rất là khó khăn, nhưng cũng không phải toàn tin xấu. Sau khi chiến đấu với A Bảo, tu vi của ta đã đột phá, hiện tại đến cấp bảy. Ít nhất chúng ta hãy hoàn thành hai nhiệm vụ khác, còn về đánh chết Xà Ma Thần thì tự lượng sức mình, không bắt buộc.”
“Mấy ngày nay ta đã cẩn thận suy nghĩ, vốn ta định mang Thải Nhi lập tức trở về liên minh. Nhưng sau đó ta suy đi tính lại, Thải Nhi tu luyện nhiều năm như vậy, trong chiến đấu càng có thể kích phát suy nghĩ của cô. Có lẽ sẽ một phần giúp cô nhớ lại. Ta sẽ bảo vệ tốt cô ấy. Cho nên, chúng ta vẫn nên đi An Độ hành tỉnh một chuyến.”
Nghe hắn giải thích, mọi người gật đầu, trong lòng dâng trào chiến ý.
Trận chiến phía trước, bị sáu tổ Trừ Liệp Ma bao vây, Long Hạo Thần có thể nói là dựa vào sức mình cứu hai đội Liệp Ma Đoàn, một mình chịu đựng tất cả áp lực. Thải Nhi cũng bởi vì thế mà mất trí nhớ, làm sao lòng họ thoải mái cho được? Trong lòng mỗi người đều tự trách, mức độ khác nhau, càng thêm hận ma tộc. Phần hận thù này chỉ có dùng máu ma tộc mới tẩy rửa sạch.
Tin tức từ ngoài truyền vào đoàn bộ biểu hiện, trước mắt thì không khí trong Nhã Khắc đại thành rất trầm trọng, hầu như tất cả Nhã Khắc Ma đều ra đường tuần tra. Còn có hai tổ Trừ Liệp Ma giữ lại trong thành. Không chỉ thế, ngay cả ngoài thành cũng có số lớn binh sĩ tuần tra, hiển nhiên là để tìm ra bọn họ. Trước đó khi Long Hạo Thần và Thải Nhi trở về, tuy không gặp phiền phức gì nhưng cũng là trốn tránh mấy đội binh lính mới về được.
Màn đêm buông xuống, nhờ màn đêm, từng bóng người từ tiệm cơm nhỏ đi ra. Trên thân mỗi người đều trùm áo choàng lớn, dẫn đầu, chính là Long Hạo Thần một thân Huy Hoàng Thánh giáp.
Bọn họ không thông qua mật đạo rời khỏi Nhã Khắc đại thành, mà là ở màn đêm rũ tấm mành che trực tiếp từ trong đoàn bộ đi ra.
Thải Nhi đi bên cạnh Long Hạo Thần, vẻ mặt tò mò nhìn xung quanh, mắt to chớp chớp. Đối với đã mất ký ức như nàng, hiện tại nhìn thấy thứ gì cũng rất mới mẻ.
Lúc này bọn họ đều đeo ma đồng, khiến màu mắt biến thành tím, hình dạng Nguyệt Ma tộc. Chẳng qua trong mắt mỗi người đều tràn ngập sát khí.
Long Hạo Thần phân biệt phương hướng, nhỏ giọng nói.
“Theo địa đồ người của đoàn bộ vẽ, Phủ Thành Chủ chắc là ở hướng đó. Chúng ta đi.” Nói xong hắn dẫn đầu cất bước, đi tới một phương hướng.
Hiện tại cả Nhã Khắc đại thành đều là thần hồn nát thần tính. Họ tổng cộng có bảy người, muốn lặng lẽ rời đi, khả năng bị phát hiện rất lớn, dấy lên truy sát gần như là tất nhiên. Kế hoạch của Long Hạo Thần rất đơn giản, đánh bất ngờ Phủ Thành Chủ Nhã Khắc đại thành, ở trong thành chế tạo hỗn loạn, khiến ma tộc điều động lực lượng bên ngoài trở lại, thế thì họ mới càng thuận lợi rời khỏi đây.
Này không thể nghi ngờ là hiểm chiêu hành binh, nhưng có tháp Vĩnh Hằng trợ giúp, tính ra không có gì nguy hiểm.
Hơn nữa tuy trong Nhã Khắc đại thành có tới hai Trừ Liệp Ma, nhưng sẽ không xuất hiện ngay lập tức. Họ chỉ cần đánh một kích rồi lùi đi, tuyệt không dây dưa chiến đấu.
Một hàng bảy người mau chóng tiến đến Phủ Thành Chủ. Chỉ xuyên qua một con đường thì họ đã đụng phải đội tuần tra Nhã Khắc tộc.
Đội có hai mươi Nhã Khắc Ma cản đường, một Nhã Khắc Ma dẫn đầu kêu to.
“Người nào? Lấy mũ trùm đầu xuống!”
Long Hạo Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tia sáng lãnh liệt bắn ra, lạnh lùng quát.
“Nguyệt Ma tộc làm việc, muốn tìm cái chết?” Nâng tay lên, lấy ra lệnh bài Nguyệt Ma Tước của mình.
Nhã Khắc Ma bị đôi mắt mang ma đồng tím trừng, phút chốc lùi ra sau hai bước, lắp bắp cung kính nói.
“Thì ra là Nguyệt Ma tộc đại nhân, thỉnh, thỉnh…”
Long Hạo Thần hừ lạnh một tiếng, mang theo vẻ mặt cao ngạo của Nguyệt Ma tộc, không thèm để ý chúng Nhã Khắc Ma, dẫn đồng bạn tiếp tục tiến lên.
Trong Nhã Khắc đại thành quả nhiên phòng ngự nghiêm ngặt, từ đoàn bộ đến Phủ Thành Chủ cự ly không tính xa, nhưng trong lúc đi họ đã gặp tới năm đội tuần tra. Nhưng dựa vào thân phận Nguyệt Ma tộc, họ không gặp phải khó khăn gì. Khối lệnh bài Tử Tước và khuôn mặt điển trai cực giống Nguyệt Ma tộc của Long Hạo Thần mang đến tác dụng rất lớn.
Phía xa đã thấy Phủ Thành Chủ sừng sững. So với Phủ Thành Chủ của liên minh thánh điện thì nơi đây chỉ có thể dùng hai chữ đơn sơ. Phủ cao tổng cộng hai tầng, chiếm diện tích mặt đất không nhỏ. Nhưng kiến trúc xa xưa, rất nhiều chỗ đều có thể thấy rõ hư hao, còn có dấu vết sửa chữa.
Long Hạo Thần dẫn đồng bạn đi đến góc âm u, nháy mắt với Lâm Hâm. Cùng lúc đó, trên người hắn chợt lóe ánh vàng, Nhã Đình lặng lẽ xuất hiện bên cạnh. Khi Long Hạo Thần hồi phục thực lực thì Nhã Đình cũng đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Long Hạo Thần gật đầu với Lâm Hâm, nói.
“Anh chuẩn bị sẵn sàng, khi Nhã Đình phát động ma pháp thì anh cũng bắt đầu.”
Lâm Hâm gật đầu, mắt lộ tia sáng hưng phấn, thậm chí là tàn khốc. Y nâng tay lên, một chồng quyển trục ma pháp xuất hiện trong lòng bàn tay.
Nhã Đình giơ lên pháp trượng, tiếng ngâm xướng thanh thót vang lên. Đám Long Hạo Thần vây quanh cô, cố gắng che giấu quang mang vàng phát ra từ người cô.
Chú ngữ của Nhã Đình du dương mà dài dòng, trên người phát ra hơi thở quang nguyên tố ngày càng nồng. Hơi thở quang minh khổng lồ dần dần không thể che giấu, khuếch tán ra ngoài.
Trong Phủ Thành Chủ dần có động tĩnh. Quang nguyên tố nồng đậm như thế sao không khiến Nhã Khắc Ma chú ý được? Tiếng bước chân vội vã bắt đầu vang lên. Rất nhanh, một đội tuần tra Nhã Khắc Ma xuất hiện trong tầm mắt đám Long Hạo Thần.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Nhã Khắc Ma mau chóng xông hướng đám Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng.
“Không chừa một tên!”
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa