Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 7 - Chương 14: Bị Người Lãng Quên
C
ửa hiệu của Lương gia, từ trong ra ngoài đều là người Vân gia, ngăn cách toàn bộ những ánh mắt trò mò của láng giềng, Lão Liêu như con chó dữ đứng ở cổng canh gác.
Trên tầng hai, Vân Tranh đang ngồi trên cái ghế lớn như cái giường, cười híp mắt dỗ ngọt khuê nữ, xa nhà một năm rồi, vậy mà khuê nữ không lạ chút nào. Lúc đó khuê nữ vừa mới ngủ dậy, bị mẫu thân đánh thức, mở đôi mắt trong veo ra, phát hiện ra mình ở trong lòng người lạ, nhưng chẳng hề khóc, ngửi ngửi mấy cái ai ngờ rúc vào lòng y tìm ti, có lẽ vì khi ở nhà Vân Tranh từng bế nó trên tay ru suốt đêm, mùi vị quen thuộc vẫn in trong trí não, nếu khuê nữ không thèm nhận mình thì Vân Tranh nhảy lầu tự tử mất.
Lòng khoan khoái lắm, mồm thì nhai bánh do thê tử đút cho, Vân Nhị ngồi dựa vào bên vai kể chuyện trong nhà.
Tịch Nhục quạt mát cho thiếu gia, thi thoảng bĩu môi nhìn Lục Khinh Doanh đút thức ăn tận miệng Vân Tranh, lúc nàng đem một đống thức ăn thiếu gia thích theo, còn mắng nàng một trận, bảo thiếu gia phải tham gia đại lễ, làm gì có thời gian ăn uống, hừm, nếu không phải mình kiên quyết mang theo thì thiếu gia đã chết đói.
Tô Thức thì đội mũ cánh chuồn của Vân Tranh, mũ quá to nên phải một tay giữ mũ, một tay ấn đầu Tô Triệt cứ lăm le nhảy lên cướp, nhìn ra cửa sổ phàn nàn: - Cha đệ vì sao không tới, còn ở đó nghe đám lời kia nói nhảm làm gì.
Khuê nữ rất giống y, má lúm đồng tiền này, mũi thẳng này, chỉ có đôi mắt là giống mẹ thôi, do ngay từ đầu Vân Tranh kiên quyết muốn Lục Khinh Doanh nuôi con bằng chính sữa mẹ, nên khỏe mạnh chắc chắn hơn đứa bé cùng tuổi, mới một tuổi rưỡi đã đã thích gặm xương gà rồi.
Đôi mắt sáng lấp lánh như sao cứ nhìn Vân Tranh không chớp, hàng mi nhỏ hơi nhăn lại, cái đầu tròn lắc lư, như đang trầm tư, chắc là thắc mắc nam nhân quen quen này là ai, có điều Vân Tranh nhất quyết nói là khuê nữ có tiềm chất triết gia.
Khuê nữ vừa nhét cái cánh gà gặm dở còn dính cả nước dãi vào mồm, bẩn khiếp, Vân Tranh không chê, đớp như cá, nhai rau ráu cả xương làm khuê nữ cười khanh khách, quay sang bảo Tô Thức: - Vì cha đệ không thể làm thế, ta là quốc hầu, đám người kia không thể làm gì nổi ta, nhưng muốn đối phó với cha đệ và đám quân hầu thì vô vàn biện pháp, cho nên họ phải nể mặt người ta.
Lục Khinh Doanh vừa gỡ thịt gà cho trượng phu ăn, vừa lo lắng nói: - Chàng vừa về đã đắc tội sạch với người ta rồi, sau này phải làm sao, lúc đó thiếp không nên vẫy tay với chàng mới đúng.
Vân Tranh ghé mặt tới đòi thơm khuê nữ, khuê nữ thấy cái mồm bóng nhẫy của y thì ra sức đẩy ra, hai bàn tay mũm míp vỗ bèm bẹp lên mặt Vân Tranh: - Nếu ta không đối đầu với quần thần thì sẽ thành kẻ thù của hoàng đế, ở Đại Tống này, nếu phải chọn phe, dứt khoát đứng về phe to nhất, ài, ai bảo công lao ta to quá làm gì, bọn chúng không yên tâm nên muốn dằn mặt, để sau này ta không xen vào phân chia quyền lợi của bọn chúng. Mà nàng không cần phải sợ, công lao nhà ta đủ rồi, giờ kẻ nào gây phiền phức thì cứ dùng nắm đấm giải quyết, nhà ta là tướng môn, dùng nắm đấm là chính xác nhất.
… …
Buổi lễ dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, Vũ Thắng quân chỉnh đốn lại đội ngũ, chia làm ra làm hai đột lớn, một đội tới chỗ Ngũ thành binh mã ti do Chu Đồng suất lĩnh, một đội tới Hồng Lư tự do Tô Tuân đứng đầu, ở những nơi đó đã bày yến tiệc chiêu đãi. Tiếu Lâm thì từ khi đại quân vào kinh thành là biến mất tăm mất tích, chắc hẳn là vào cung thậm thụt với Triệu Trinh rồi, còn có một đội hơn bảy trăm người do Bành Cửu và Lương Tiếp chỉ huy trực tiếp cưỡi ngựa tới cửa hiệu Lương gia.
Thấy đám ôn dịch phóng ngựa tới, nhà cửa xung quanh vội vàng đóng cửa, người thì tránh thật xa, đám Bành Cửu chẳng thèm quan tâm, sương quân vốn là quần thể sống rất độc lập, cách xa xã hội.
Thấy trong hiệu vẫn huyên náo, có nghĩa tướng chủ chưa về nhà, cả đám ghìm cương đợi lệnh.
Vân Tranh nghe tiếng ngựa hí bên ngoài, bế khuê nữ đi ra ban công tầng hai, tay cầm xương gà chỉ mặt cả đám: - Về tới nhà rồi không cần giữ quy củ trong quân, cho các ngươi nghỉ một tháng, muốn làm gì thì làm, chuyện trong nhà thì do phu nhân định đoạt, có vấn đề gì hỏi phu nhân, đừng tới làm phiền ta. À phải, Lương Tiếp và Bành Cửu, hai tên các ngươi không được vào Vân gia, bám theo Chu Đồng ấy, tên đó khéo lắm, thế nào các ngươi chả kiếm được chức vụ béo bở, Vân gia không nuôi nổi quan lục phẩm.
Lương Tiếp chà chà tay: - Thuộc hạ chỉ biết đánh trận, không biết làm quan, làm quan có khi chẳng được vài năm bị đám quan văn hại chết, cứ theo tướng chủ cho yên tâm.
- Hầu gia ta đoán chừng sắp gặp xui xẻo rồi, cố tránh cũng khó mà tránh hết, lúc này các ngươi mà đi theo ta là không sáng suốt, vậy đi, hãy về Thục thủ doanh, giữ sản nghiệp đập Đô Giang là đủ, không tranh chấp với người khác. Vân Tranh nghĩ hai tên này làm kinh quan không phù hợp, theo mình thì quá phí phạm, muốn hay không thì y cũng phải im hơi lặng tiếng một thời gian: - Các ngươi để lại cho ta hai trăm huynh đệ không có gia quyến, còn lại đem hết về Thục, sống vài năm nhàn nhã đã, chỉ cần các ngươi không biết thành loại vô dụng, sau này không thiếu đất dụng võ cho các ngươi.
Lương Tiếp và Bành Cửu gật đầu, bọn họ là hai người đầu tiên đi theo Vân Tranh, biết tướng chủ không cần khách khí với mình, lời nói ra đều là lời thật.
Lão Liêu thấy hầu gia đã sai bảo xong, liền dẫn đám binh tốt ra điền trang ngoài thành, nơi đó đã chuẩn bị đầy đủ cho quân sĩ nhập tiệc.
Bách tính bên Kim Minh trì tản đi hết, hôm nay duyệt quân là lần vô vị nhất trước giờ, không có những màn biểu diễn đặc sắc của cung nữ, không có quân tốt lập trận giả đối địch, chỉ có một đám người đen xì xì từ đầu tới chân đứng như khúc gỗ, kéo theo mấy cái xe toàn đầu người mùi khó ngửi kinh khủng, làm người ta buổi tối ăn chẳng ngon cơm, nếu là đám Phủng Nhật quân chó má mà trình diễn tệ hại như thế thì bách tính đã khạc đờm nhổ vào mặt, nhưng mà đám giết người kia, thôi im thì hơn.
Cả sân rộng ở Kim Minh trì lúc này chỉ còn sáu người, sáu vị giám sát ngự sử của Đại Tống, sáu khuôn mặt âm trầm nhìn về phía cửa hiệu Lương gia nhộn nhịp.
- Hạng thô bỉ không hiểu lễ pháp này quyết không đặt chân lên triều đường. Một vị nghiến răng ken két, nghe như có thù mười tám đời với Vân Tranh vậy:
- Đứng chung hàng ngũ với loại này là xỉ nhục của chúng ta.
- Chứng cứ y tham ô chiến lợi phẩm đã thu thập đầy đủ, không thể chối cãi, ngày mai chúng ta phát động lưỡng viện ngự sử cùng nhau đàn hặc y, bệ hạ cũng không thể bảo vệ được.
Một đám hận đời rủa xả hồi lâu, chợt nhận ra còn một vị chưa từng lên tiếng, hỏi: - Lưu huynh, chẳng lẽ có ý khác?
Vị tên Lưu huynh này rậm râu sâu mắt, cười nhạt: - Mọi người sai rồi, không nên đàn hặc y làm gì cả, chẳng phải y làm ra vẻ thanh cao, từ bỏ mọi vinh diệu sao, thế hãy để cho y toại nguyện, cứ lờ y đi là được, đừng để y có cớ lên triều. Nếu y tự lên triều thì vở kịch hôm nay sẽ biến y thành thằng hề ở kinh sư, lúc đó chúng ta công kích vẫn chưa muộn.
Có vẻ không chỉ “Lưu huynh” có suy nghĩ này, rất nhiều người cũng lựa chọn quên đi cái tên Vân Tranh, khiến cho không một ai đi chúc mừng y, Lỗ Thanh Nguyên nhìn cửa hiệu nhỏ chỉ toàn người Vân gia ăn mừng với nhau thì thở dài một tiếng lên xe ngựa rời đi, hoàng cung tối nay vẫn tổ chức yến tiệc, nhưng không ai thông báo cho Vân Tranh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2