Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Toàn Chức Cao Thủ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 406: Đêm Giao Thừa
C
ó bảng xếp hạng ắt sẽ có sự cạnh tranh của các công hội, hoạt động đêm Noel cũng vì thế mà trở thành chiến trường cho các công hội so tài cao thấp. Hoạt động Tết Âm lịch lại không mang tính chất đó, người chơi im lặng làm nhiệm vụ, hệ thống lặng lẽ phát thưởng. Người chơi có thể cùng nhau tổ đội làm nhiệm vụ, nhưng cũng không nhất thiết lắm, cho dù một người cũng có thể thuận lợi hoàn thành hết nhiệm vụ.
Có thể nói, hoạt động Tết Âm lịch đã khiến Vinh Quang tạm trở thành một trò chơi offline, mọi người chơi sao cũng được. Đương nhiên, chuyện nhìn thấy người khác được phần thưởng giá trị mà đỏ mắt, mà ước ao đố kị thì quả thực chẳng còn cách nào. Song, nhiệm vụ là vậy, gato thì hãy đi làm, đây chính là ý nghĩa của việc hệ thống thông báo quàthưởng, thu hút nhiều người tham dự hơn!
Bất kể hoạt động khen thưởng hấp dẫn ra sao, ngày này, càng muộn thì người online càng ít. Tới 6 giờ, Diệp Tu trước khi out nhìn thoáng qua danh sách bạn bè, một màu u ám, hẳn nhiên không ai lên mạng, bao gồm cả những phần tử tích cực của các công hội.
Tiếp đấy, ba người cùng đến chỗ Trần Quả đã đặt trước, ăn bữa cơm tất niên. Đối với hai vị khách này, Trần Quả chợt cảm thấy bản thân đang nằm mơ. Nếu là trước đây, đánh chết cô cũng không nghĩ mình có cơ hội ăn chung vớihọ, lại còn là bữa tất niên chỉ có ba người.
Trần Quả cực kỳ hăng hái, nhưng lòng thầm biết rõ tửu lượng tệ hại của hai anh em Diệp Tu. Rót rượu cho Diệp Tu cũng chỉ để làm màu, không hề rủ hắn uống, hầu hết, Diệp Tu đều uống linh tinh để đối phó.
Đề tài nói chuyện phiếm của ba người chủ yếu xoay quanh Vinh Quang.
Diệp Tu và Tô Mộc Tranh là hai tuyển thủ đứng đầu, biết nhiều tin bí mật mà người ngoài không biết, Trần Quả chỉ cần nghe họ buôn chuyện thôi cũng đủ mở mang tầm mắt.
Chẳng qua so về nhiều chuyện, đại thần đứng đầu như Diệp Tu còn bị bại bởi Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh không hổ là con gái, phương diện nhiều chuyện mạnh hơn Diệp Tu nhiều.
Đêm nay, ai cũng khôngnói chủ đề nghiêm túc gì, bầu không khí còn hòa hợp hơn nhiệm vụ Tết Âm lịch. Cuối cùng, hai cô nàng say tí bỉ, một câu chuyện mà cả hai nhắc lại những năm lần, cười đến ngã tới ngã lui. Diệp Tu uống rất ít, hoàn toàn tỉnh táo, nhìn hai người đùa giỡn vui vẻ, hắn không ngăn cản, chỉ im lặng ngồi bên.
“A, hết rượu rồi.” Tô Mộc Tranhlảo đảocầm chai rượu rót một hồi, nhỏ ra được hai giọt, sau khi đưa tới trước mặt nhìn vàothử, cô nâng chai tuyên bố với mọi người.
“Vậy thì về thôi?” Diệp Tu nói.
“Được!” Tô Mộc Tranh lập tức đứng lên.
“Aiz...” Trần Quả muốnnói có thể gọi tiếp, nhưng thấy thần tượng muốn về, bèn nuốt ngược lời định nói, đỡ bàn rồi lung lay đứng dậy.
“Từ từ...” Diệp Tu thấy hai cô nàng đi đứng không ổn định, đứng dậy không biết nên đỡ ai. Kết quả hai người tự đỡ nhau, lắc qua lắc lại đi về phía cửa. Diệp Tu vội vã theo sau, chuẩn bị tùy thời giúp đỡ.
Tính tiền rồi đi.
Thời gian không còn sớm, đêm mùa đông hơi lạnh, nhưng hai người vừa uống say nênhồn nhiên không phát hiện. Ra cửa không gọi xe ngay, chỉ bước dọc trên đường. Cả hai hi hi ha ha suốt, Diệp Tu bám theo đuôi, lại không hề nghe rõ họ nói gì.
“Đi từ đây về có xa không?” Diệp Tu rốt cuộc nghe Tô Mộc Tranh nói rõ được một câu, bị dọa đến vãi đầy mồ hôi.
“Ừm, xa đó, tụi mình đi thêm chút rồi ngồi xe về!” May mà Trần Quả vẫn còn ý thức.
“Ừ ừ, vậy chúng ta đi.” Tô Mộc Tranh bảo.
Hai cô nàng tiếp tục lảo đảo bước nhanh về trước, Diệp Tu không ngăn cản, chỉ bám sát phòng trường hợp một trong hai té ngã.
Nhìn hai bên đường, nhà ai cũng đang sáng đèn, trông sáng ngời hơn cả ánh sao đêm nay. Chợt nghe tiếng “Bùm”, không biết pháo hoa bắn lên từ cửa sổ nhà nào, pháo hoa nổ tung càng làm những ngôi sao trở nên ảm đạm.
Mà cú bắn ấy tựa như một tín hiệu, đủ loại pháo hoa kỳ lạ lần lượt bắn ra từ từng cửa sổ. Ngay sau đó tiếng pháo nổ vang bốn phía, ầm ầm cảvùng, dường như có thể nghe thấp thoáng tiếng chuông trong ấy, 0 giờ đã tới rồi.
Hai cô nàng đứng rất gần, Diệp Tu nhìn thấy họ đang mở miệng la hét, nhưng dưới tiếng pháo nổ lại không nghe rõ được. Càng bi kịch là, sau khi pháo hoa với muôn hình vạn trạng nổ hết thì bắt đầu rơi xuống như mưa, người đầu tiên bị rơi trúng đầu là Trần Quả.
“Ai da!” Diệp Tu lại gần, cuối cùng nghe thấy được tiếng hét của Trần Quả.
“Chạy mau!!” Hai cô nàng gọi Diệp Tu, rồi bỏ chạy trước. Nhưng vấn đề là, ngoại trừ những tòa cao ốc văn phòng, ven đường hiếm nhà nào không bắn pháo góp vui lắm, trận “mưa” này rơi suốt dọc đường, chạy, có thể chạy đâu chứ?
Hai cô gái lại như chẳng hiểu chuyện thường tình này, vừa chạy vừa trốn, trông cực kỳ vui vẻ. Diệp Tu chạy theo sau nhìn, cuối cùng cũng hiểu, hai người đang coi đây là trò vui.
Diệp Tu chú ý dọc đường, khoảng thời gian này khá đặc biệt, xe taxi không nhiều. Nếu muốn đón xe, có chờ thật lâu cũng không có xe trống đi qua.
“Mệt rồi mệt rồi, nghỉ chút thôi!!” Hai cô nàng chạy một hồi cũng chui vào trạm chờ xe bus để núp, rồi đồng thời ngửa đầu nhìn bầu trời đầy pháo hoa tựa như kéo dài bất tận kia.
“Nhìn kìa, cái kia đẹp thiệt.”
“Ừ ừ, bên kia bên kia!”
Hai người chỉ trỏ, tiếp tục vừa cười vừa ngã trái phải. Diệp Tu cũng chui vào, ngửa đầu nhìn. Trên trời đủ loại pháo hoa, quả thực rất sáng. Chỉ tiếc, pháo hoa sáng mấy cũng chóng tàn, thoáng vụt trong giây lát rồi thôi.
Ba người ngồi tại trạm xe bus, chiêm ngưỡng hết bữa tiệc pháo hoa của nhà nhà. Cảnh rực rỡ huyên náo qua đi, sự yên tĩnh chợt nổi bật đến lạ. Tiếng pháo thỉnh thoảng âm vang, chỉ tô điểm cho sự quạnh quẽ sau phút phồn hoa.
“Hết rồi...” Tô Mộc Tranh nhìn bầu trời than thở.
“Chưa hết đâu! Ở nhà tụi mình vẫn còn đó, mau về nhà bắn!” Trần Quả nói.
“Vậy sao!” Tô Mộc Tranh lập tức hăng hái hẳn.
“Mau bắt xe.” Hai người tâm tình tốt trở lại, đứng lên.
Nhưng bây giờ rất khó bắt xe, ba người đợi hồi lâu mới bắt được. Đợi lúc về tới tiệm net, những nhà không đón giao thừa đều nghỉ ngơi hết.
Tuy nhiên, cả hai nào thèm quan tâm, Trần Quả vừa về đã lấy tất cả các loại pháo ra. Đống pháo này là do Trần Quả nghe tên êm tai, tạo hình đẹp mắt mới mua, cô cũng không biết trông chúng thế nào. Lúc này ùa ra ngoài cửa, hai cô xếp hàng tìm Diệp Tu xin lửa.
Đốt hai cây, mỗi người một cây, cả hai lập tức chơi pháo hoa, từng cái từng cái, một bên phóng, một bên bình luận. Trước là khán giả, nay trở thành người tham gia, trong hoàn cảnh chẳng còn ai chơi đùa, hai người vẫn tìm kiếm thú vui tranh kỳ đấu diễm, luôn miệng bảo pháo hoa của mình bắn đẹp hơn mấy cái trước đó nhiều.
“Đẹp đẹp.” Diệp Tu vừa phụ họa vừa giữ lửa. Khói vừa tắt, hai người đều chạy đến chỗ hắn.
Trần Quả mua không ít pháo hoa, hai người bắn hết cũng mất mấy tiếng, sau cùng mới cảm thấy mỹ mãn, trở về nhà nghỉ ngơi.
“Kế tiếp làm gì đây?” Chơi pháo hoa đủ rồi, hai người hiển nhiên còn chưa hết hứng.
“Có thể đánh phó bản...” Diệp Tu đề nghị.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngẫm nghĩ không có chuyện để làm, đành chấp nhận đề nghị của Diệp Tu.
Vừa online, danh sách bạn bè so với lúc log out nhiều hơn chút, có điều Đường Nhu không lên mạng.
“Ồ, chỉ có hai người chúng ta.” Diệp Tu nói với Tô Mộc Tranh.
“Vậy hai người phá bản thôi!” Tô Mộc Tranh nói.
“Chắc em không đánh phân nửa rồi ngủ đâu nhỉ?” Diệp Tu hoài nghi. Hai người chơi hơi quá, nãy giờ quẩy mà vẫn giữ được hưng phấn, hiện tại an tĩnh như thế, men rượu nổi lên không chừng sẽ mệt rã rời.
“Thế anh solo cũng được mà?” Tô Mộc Tranh nói.
“Được rồi, đi thôi!”
Hai người cùng đánh phó bản, Trần Quả chỉ hận không có nhân vật, đành một mình chơi Trục Yên Hà.
Lo lắng của Diệp Tu quả nhiên cực đáng tin. Trò chơi bắt đầu chưabao lâu, Trần Quả chơi một mình tại Thần Chi Lĩnh Vực, vốn đã rất uể oải, nay mi mắt bắt đầu đánh nhau. Kiên trì không chịu đi nghỉ, cuối cùng ngủ gục trên ghế.
Bởi vì hai người phối hợp, tình trạng của Tô Mộc Tranh tốt hơn Trần Quả. Tuy nhiên, phó bản qua được một nửa cũng bắt đầu nhắm mắt làm bừa.
“Nè nè!”
“Nè!”
“Nè nè nè!” Diệp Tu không ngừng nhắc nhở, lúc này, Tô Mộc Tranh không còn là người cộng tác ăn ý nhất nữa, mà cứ như tên nằm vùng do BOSS phái tới, luôn tạo phiền phức cho Diệp Tu.
“Nhanh ngủ đi.” Diệp Tu nói.
“Em không buồn ngủ!” Tô Mộc Tranh vùng vẫy, nâng tay bắn pháo dụ quái, Diệp Tu chỉ huy nhân vật quay đầu bỏ chạy. Quái chưa đánh xong còn dẫn thêm một đống em về...
Chặn bằng địa hình, di chuyển, thả diều, kéo xe lửa.. Diệp Tu dùng hết mười tám kỹ xảo mà mình biết, khó lắm mới giết được đống quái. Quay đầu muốn khuyên Tô Mộc Tranh đi ngủ lần nữa, ai ngờ phát hiện Tô Mộc Tranh cũng ngủ ngồi trên ghế luôn rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Toàn Chức Cao Thủ
Hồ Điệp Lam
Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam
https://isach.info/story.php?story=toan_chuc_cao_thu__ho_diep_lam