Chương 405: Lờ Mờ Rồi
au trận tuyết rơi đầu tiên, trên mặt đất trắng xoá một mảnh, Tô Thi Thi lúc xuống lầu, phát hiện xe Hỗ Sĩ Minh không thấy nữa.
"Đi rồi cũng tốt, miễn cho lại quậy lớn chuyện." Tô Thi Thi ở trong lòng an ủi chính mình.
Cô vốn là nghĩ muốn thuận tiện để cho Hỗ Sĩ Minh cũng chịu chút khổ cực, nếu hắn đi rồi, vậy vừa lúc bớt được chút việc.
Tô Thi Thi không có kêu chú Lý tới đón mình, gọi xe đi đến khách sạn mà Bùi Dịch cùng Trạm Dẫn Lan sắp sửa gặp mặt.
Địa chỉ là Bùi Dịch trước đã sớm nói cho cô biết, Bùi Dịch đối với cô cũng không có giấu diếm, Tô Thi Thi đương nhiên tin tưởng anh. Nhưng mà tin tưởng là một chuyện, trong lòng thoải mái hay không, lại là một chuyện khác.
Tô tiểu thư ở phương diện tình cảm cũng không phải rất bao dung, có thể dễ dàng tha thứ đến những chuyện như vậy, đã cực kỳ không dễ dàng rồi.
"Đúng, Tô Thi Thi, không cần quá trách móc nặng nề chính mình. Hiện tại cũng không phải do người ta mỗi ngày cùng chồng mày gặp mặt sao." Tô Thi Thi ngầm nói thầm.
Cô biết Bùi Dịch ngay từ đầu cũng không biết công ty Phi Tầm cùng Trạm Dẫn Lan có quan hệ, bằng không cô tin tưởng Bùi Dịch cũng sẽ không cùng công ty Phi Tầm hợp tác. Cũng giống như cô nếu biết công việc của cô có khả năng sẽ cùng Hà Chí Tường có liên hệ, như thế đánh chết cô đều sẽ không để cho loại liên hệ này xuất hiện.
Phòng bị chuyện chưa xảy ra, trực tiếp bóp chết toàn bộ khả năng xuất hiện biến cố. Đây là thái độ Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch xử sự.
Hiện tại Bùi Dịch hiển nhiên là đâm lao phải theo lao, công trình đã bắt lấy, không có khả năng gác lại không làm.
"Thôi, đi một bước tính một bước đi, coi như phải đi dưới lầu ngồi một chút, cách anh ấy gần một chút cũng được." Tô Thi Thi ngồi trên xe taxi, báo địa chỉ khách sạn.
Không biết có phải trùng hợp hay không, khách sạn Trạm Dẫn Lan đang ở chính lúc trước cô cùng Bùi Dịch lần đầu tiên gặp nhau. Cô nhớ rõ không sai mà nói, khách sạn này là của Bùi Dịch.
Nếu là sản nghiệp nhà mình, vậy dễ làm hơn.
Tô Thi Thi híp mắt đánh giá cảnh vật đơn giản bên ngoài thế giới xung quanh bận rộn không ngừng, đột nhiên, trước mắt cô hiện lên quét xuống một vệt màu đỏ.
"Hắn như thế nào còn không đi?"
Tô Thi Thi tập trung nhìn vào, rõ ràng phát hiện kia đúng là chiếc xe Ferrari màu đỏ táo bạo của Hỗ Sĩ Minh.
Hắn không biết là từ đâu xuất hiện, lúc này liền đi theo phía sau xe taxi của cô.
"Bác tài, phiền toái lái nhanh một chút." Tô Thi Thi thúc giục lái xe, nghĩ muốn cắt đuôi Hỗ Sĩ Minh.
"Tiểu thư, trên mặt đất có tuyết đọng đường trơn, chạy nhanh sẽ dễ gặp chuyện không may." Lái xe có chút khó xử nói.
"Cái này... Được, vậy chú ý an toàn."
Tô Thi Thi cũng không có quá cưỡng cầu, tựa vào ở trên chỗ không tiếp tục phản ứng chuyện Hỗ Sĩ Minh đi theo.
Mười mấy phút đồng hồ sau, lúc cô xuống xe, Hỗ Sĩ Minh quả nhiên đi theo tới.
"Tô tiểu thư sáng sớm chạy tới khách sạn?"
Hỗ Sĩ Minh xuống xe, trên tay vẫn như cũ ôm bó hoa hôm nay còn chưa tới kịp tặng bó Hồng Mân Côi kia, vẻ mặt tươi cười hướng tới Tô Thi Thi đi tới.
Tô Thi Thi nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Hỗ tổng, tôi cảm thấy được anh vẫn lại là lúc không cười vẫn đẹp trai hơn, hoa si không thích hợp với khí chất của anh."
Hỗ Sĩ Minh trên mặt tươi cười cứng đơ, cô gái này thật luôn có biện pháp để cho hắn nổi trận lôi đình.
Hắn mặt không đổi sắc thu hồi tươi cười, đi theo bên cạnh Tô Thi Thi, hướng trong khách sạn đi đến: "Tô tiểu thư, cô nói xem, cô sáng sớm chạy vào khách sạn, ngày mai có thể lên trang nhất hay không?"
"Tôi đến khách sạn nhà tôi thị sát, Hỗ tổng chẳng lẽ cũng có hứng thú?"
"Thì ra Tô tiểu thư đối với việc kinh doanh khách sạn cũng có hứng thú, hứng thú cũng thật đầy đủ rộng khắp."
"Không có liên quan gì với anh!" Tô Thi Thi bước nhanh hơn, nhàn nhạt nói, "Anh tốt nhất đừng đi theo tôi, chẳng thế thì, khẳng định sẽ hối hận."
"Vậy sao? Trong tự điển của tôi chưa từng có hai chữ hối hận này." Hỗ Sĩ Minh nhất quyết không tha đuổi kịp.
Hắn trái lại càng ngày càng muốn biết Tô Thi Thi đến chỗ này là làm cái gì, chắc chắn sẽ không giống trên miệng cô nói là đến đây thị sát đơn giản như vậy.
Tô Thi Thi nhìn đồng hồ một chút, thời gian cô cùng phóng viên ước định chỉ kém 10 phút.
Nhưng mà Hỗ Sĩ Minh vẫn cứ theo sát, một chút đều đã không có dáng vẻ muốn tính toán rời đi, Tô Thi Thi không khỏi có chút đau đầu, âm thầm tính toán có nên để cho phóng viên rút về hay không.
Vốn dĩ đã tính toán buông tha Hỗ Sĩ Minh, không nghĩ tới hắn vậy mà chính mình cứng rắn dẫn xác tới cửa.
Tô Thi Thi âm thầm xiết chặt nắm tay.
Đây đều là anh tự tìm!
Cô đột nhiên quay đầu hướng về phía Hỗ Sĩ Minh lộ ra một cái đại đại tươi cười: "Hỗ tổng muốn cùng đi theo đúng không?"
Hỗ Sĩ Minh trái tim đột nhiên nhảy một phen, mơ hồ cảm thấy được có phần không quá đúng lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Không sai, cần tôi giúp gì sao? Nếu muốn theo đuổi cô, đương nhiên chỉ cần là chuyện cô yêu cầu tôi nhất định làm được, cô cứ nói."
"A - - không cần." Tô Thi Thi giọng nói đột nhiên ôn nhu hẳn lên, cười tít mắt nói, "Anh chỉ cần đi cùng tôi là được!"
Cô nói xong, liền hướng tới quầy lễ tân đi đến.
"Bùi phu nhân." Quản lí ở sảnh chính của khách sạn nhìn thấy Tô Thi Thi đến, lập tức đón chào, "Người có cái gì sai bảo sao?"
Hiện tại toàn bộ Bắc Kinh đều biết Tô Thi Thi là vợ của Bùi Dịch, cũng là nữ chủ nhân của khách sạn này, nhân viên của khách sạn, đương nhiên tất cung tất kính.
Tô Thi Thi gật gật đầu, nói: "Cho tôi thẻ mở cửa.phòng 1088"
"1088? Đó là Tổng Thống phòng, đã có khách vào ở..."
"Như thế nào, có vấn đề?" Vị quản ký ở sảnh chính còn chưa nói xong, Tô Thi Thi mặt liền trầm xuống, không giận mà uy.
Quản lý sảnh chính nào dám nói không, lập tức gọi người đem thẻ mở cửa đưa lên. Chỉ là lúc đưa lên thẻ mở cửa, ánh mắt khống chế không nổi hướng tới trên người Hỗ Sĩ Minh xem xét.
Hỗ tổng hiện tại người nào không biết, nhưng hắn làm sao có thể theo chân tổng giám đốc phu nhân của bọn họ cùng nhau xuất hiện ở trong khách sạn?
Nhân viên khách sạn một đám trong lòng đều đã tò mò cực kỳ, bất quá ai cũng không dám đi lên hỏi thăm.
Tô Thi Thi tiếp nhận thẻ mở cửa, không để cho người phục vụ đi theo, lập tức hướng tới thang máy đi đến, trong lòng có chút thổn thức.
"Hừ, quả nhiên là bọn luôn xem thân phận mà đối xử!" Tô Thi Thi ngầm lắc đầu.
Đây là cô lần đầu tiên dùng thân phận của mình đi chèn ép người khác. Bùi phu nhân cái danh hiệu này có đôi khi quả thật rất tốt để dùng.
Hỗ Sĩ Minh hơi híp mắt đánh giá Tô Thi Thi, đáng ngạc nhiên hơn chính là hán vậy mà không có quấy nhiễu cô.
Tô Thi Thi yên lặng mừng rỡ, trực tiếp đến chỗ lầu 10, tìm đến phòng 1088.
Ngay lúc đứng ở cửa, tay cầm thẻ phòng, cô lại đột nhiên cảm thấy được cái thẻ mở phòng này nặng như ngàn cân, đến dũng khí mở ra đều không có.
"Cần hỗ trợ sao?" Hỗ Sĩ Minh cười như không cười đánh giá Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi đều đã không nghĩ để ý hắn, đang do dự, nơi xa truyền đến âm thanh náo nhiệt từ thang máy tầng trệt, tiếp theo có tiếng nói chuyện truyền đến.
"Hôm nay tuyết thật lớn nha."
"Anh bị ngốc à, hôm nay đâu nào có tuyết rơi?" Một người khác nói.
Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng, đây là ám hiệu giữa cô cùng các phóng viên.
Phóng viên đã đến đây.
Tô Thi Thi nhìn cánh cửa gỗ lim nặng nè đóng chặt trước mắt, âm thầm hít vào một hơi.
Hỗ Sĩ Minh xuất hiện đã phá đi kế hoạch vốn chỉ muốn ngồi dưới lầu xem kịch vui của cô, cuối cùng lại đến đây, như thế - -
Sợ cái gì!
Tô Thi Thi cầm lấy thẻ mở phòng quét một lượt, chỉ nghe một tiếng rất nhỏ răng rắc, cửa phòng tự động mở ra rồi.
Tô Thi Thi ưỡn ngực, đem cửa phòng toàn bộ mở ra, nâng bước đi vào phía trong.
Hỗ Sĩ Minh nhíu mày cũng đi theo tiến vào, vừa muốn đóng cửa liền nghe đến giọng nói của Tô Thi Thi: "Không cần đóng lại, vào đi."
Tô Thi Thi nói xong tiện hướng tới trong phòng vừa đi. Mà cô không có nghe đến, ngay lúc cô đi đến bên trong, trong hành lang lại truyền đến âm thanh từ thang máy, Ngay sau đó truyền đến giọng nói mềm mại của Ôn Ngọc.
"Mọi người nói nhỏ thôi, chúng ta là tới bắt kẻ thông dâm, đợi lát nữa chú ý chụp được cẩn thận một chút. Bất quá không cần chụp nam, chỉ cần chụp nữ là được."
"Được, Ôn tiểu thư."
Cái gì tình huống?
Vốn dĩ các phóng viên đã đến chỗ cửa phòng, nhất chuyển đầu nhìn đến sau lưng mình đồng loạt đứng hơn mười cái phóng viên, trực tiếp lờ mờ rồi.
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh