Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 403: Lửa Lên, Mưa Xuống
S
ấm vang chớp giật, chiếu rọi vào khuôn mặt già tối tăm hoang mang của Tào công công, trong lòng lão bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ta sống đến tuổi cao thế này rồi, sao lại có thể sợ một người chết? Hơn nữa tên nhãi miệng còn hôi sữa này miệng mồm lanh lợi, nói không chừng là đang đùa giỡn ta! Tính toán hồi lâu, quyết định rồi, nghĩ rằng mặc kệ điều Trần Tiểu Cửu nói là đúng hay không, chỉ cần âm thầm giết chết hắn trước, bùa chú kia sẽ không thể được sử dụng rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên vui vẻ, trước hết không để ý đến lời đe dọa của Trần Tiểu Cửu, lại tán thưởng nói với Thôi Viễn Sơn:
- Thôi gia có tiếng học thức rộng, hiểu biết sâu, các học tử nhất trí tán đồng, đến Tể phụ đương triều Lâm Trung Đường cũng khen không tiếc lời, Thôi lão gia càng không nên quá khiêm nhường mới phải.
Thôi Viễn Sơn cười cười mà đáp một câu, trong lòng suy nghĩ ý trong lời nói của lão, đột nhiên nghe thấy Tào công công nói tiếp:
- Thôi lão gia, đặc biệt là các đại nho Thôi gia đã từng hợp lực sáng tác sáu bộ thi tập lớn, ta chỉ mới được nghe danh, chưa được thật sự thấy, bây giờ thời gian còn sớm, hay là Thôi lão gia lấy ra, cho các tài tử mở mang tầm mắt một phen được không?
Các tài tử nghe vậy vui mừng, sáu bộ thi tập này, chỉ mới được nghe danh, chưa được thấy bút tích thực, sớm đã khiến họ trong lòng ngứa ngáy, hôm nay được thấy, cũng có thể xem là không uổng công đi chuyến này.
Thôi Viễn Sơn và Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng giật mình một cái, đặc biệt là Thôi Viễn Sơn, sắc mặt chốc lát trở nên trắng bệch, trong mắt lộ ra thần sắc kinh hãi. Ông và Tào công công hàn huyên nhiều năm, biết rõ Tào công công mặc dù đa nghi, khéo đưa đẩy, khéo mưu trí, nhưng đối với thơ văn lại không hề có một chút hứng thú.
Mà vừa lúc Thôi lão tổ từ trần, lão liền muốn xem sáu bộ thi tập của Thôi gia, đây… đây là có ý gì? Thôi Viễn Sơn lúc nãy đối với Tào công công chỉ là hoài nghi, mà bây giờ, đã có thể chắc như đinh đóng cột, lão ta không có ý tốt gì, là có mưu đồ.
Nghĩ đến đây, mưa to chưa đến mà mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả quần áo, lão vừa run rẩy vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, bất an không yên đáp lại:
- Tào công công, không phải là ta không nỡ mang sáu bộ thi tập ra cho các tài tử xem, chỉ là sáu bộ thi tập vẫn là bảo vật trấn giữ Trích Tinh lâu, Thôi lão tổ từng lập ra quy tắc, sáu bộ thi tập tuyệt đối không được mang ra khỏi Trích Tinh lầu một bước, cũng tuyệt đối không được cho mọi người xem, khó xử trong này, mong Tào công công thứ lỗi!
Các tài tử nghe vậy, than ngắn thở dài, các khuôn mặt mặt đều mang đầy vẻ thất vọng.
- A… Thì ra là thế… Vậy phải khiến các tài tử thất vọng rồi.
Tào công công đột nhiên thay đổi cách nói, giảo hoạt nói:
- Nếu sáu bộ thi tập không thể mang ra trước mặt mọi người, bổn quan nhàn rỗi không có việc gì, sẽ đi theo ngươi đến Trích Tinh lâu một chuyến, âm thầm thưởng thức bảo bối tâm đắc của Thôi gia một chút, Thôi lão gia, ngươi chắc sẽ không cự tuyệt chứ?
Thôi Viễn Sơn ngẩn người, toàn thân lạnh toát, lạnh đến run lập cập, kinh hoảng một lát, ánh mắt lộ ra sự quyết đoán, trực diện nói với Tào công công:
- Tào công công thật hứng trí, ngày trước không thấy ngài gấp vội như vậy, Thôi lão tổ vừa mới từ trần, ngài liền kích động thế này, tốt lắm, tốt lắm!
Tào công công mặt mũi hiền lành, vẫn giữ ý định, mí mắt nhướng lên, cất cao giọng cười hì hì nói:
- Thôi đại gia, bây giờ ngươi còn không dẫn ta đi sao?
- Chỉ sợ không còn kịp rồi!
Thôi Viễn Sơn nhẹ nhàng nói nhỏ. Một đôi mắt thâm thúy ngẩng lên nhìn bầu trời đầy mây đen, dường như là đang tìm đường đi xuyên qua mây mù.
- Có gì không kịp, người đâu, chúng ta bây giờ xuất phát!
Đang lúc Tào công công tự cho là mưu kế đã thực hiện được, một ánh lửa ngút trời từ nơi tây bắc sáng lên, sương khói dày đặc từ từ bay lên không trung, dâng thẳng lên tận trời cao, liên kết thành một đường với mây đen đầy trời, cảnh sắc vô cùng khủng khiếp, chấn động tâm can.
- Cháy rồi… cháy rồi… mọi người mau chạy…
Một chuỗi những tiếng động ồn ào, đứt quãng truyền tới.
- Đây là… đây là chuyện gì?
Tào công công mờ mịt khó hiểu nói.
Thôi lão thô thấp giọng nỉ non, lẩm bẩm nói:
- Trích Tinh lầu cháy rồi… Mọi thứ đều hóa thành bụi đất đầy trời rồi…
- Cái gì?
Tào công công tức đến siết chặt nắm tay lại, lạnh lùng nói:
- Thôi đại gia, còn không mau đi cứu hỏa, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?
Thôi Viễn Sơn không nghe, không động đậy, ngẩng lên nhìn trời, từng giọt nước mắt giàn giụa chảy ra.
Trần Tiểu Cửu không nghĩ tới Thôi Viễn Sơn thật sự tin lời mình nói, đem các kinh thư, sách luận này toàn bộ đốt hủy, hơn nữa không ngờ lại làm đến tận gốc thế này, đem Trích Tinh lầu nổi danh thiên hạ hóa ra lầu vũ tan tác, khí khái đi vào chỗ chết để rồi hồi sinh này, thật sự là khiến người ta phải kính nể.
Lửa lớn hừng hực, khói đen xông thẳng lên chín tầng mây, Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, tràn ngập tình cảm áy náy đối với Thôi lão tổ. Hắn nhẹ nhàng kéo kéo Thôi Viễn Sơn đang nước mắt giàn giụa, nói:
- Sông núi rồi sẽ trở lại, hãy cứ hi vọng, Thôi gia sau này trong tay ngài, nhất định sẽ có ngày vinh quang gia môn!
Thôi Viễn Sơn nghẹn ngào không nói, một phen đau xót, quanh quẩn trong lòng.
Các học tử vẻ mặt buồn bã thất vọng.
Tào công công trong lòng khẩn trương, lão đang lo lắng muốn phái binh cứu hỏa, đột nhiên sấm vang chớp giật, một tia chớp sáng rực chói mắt xuất hiện trên bầu trời đêm, cắt ngang chân trời, trước đám người với thần sắc khác nhau, tiếng sấm vang dội nối đuôi nhau tới, mang theo tức giận, mang theo phẫn hận, mang theo u oán vô tận, đang bộc phát sự bất công ở trong lòng!
- Ào ào…
Mưa to gió lớn như thủy ngân rơi xuống đất, trong nháy mắt đã từ các tầng mây đen dày đặc rơi xuống, mưa to với trời cao liên kết với nhau thành một đường, dệt thành một bộ rèm cửa màu bạc, từng giọt mưa mang theo tức giận, hung hăng đánh lên người tất cả mọi người, nhưng lại không có một ai trong lúc này đi tránh mưa, người người đứng ngẩn ra trong mưa to, cảm thụ bi thương của ông trời.
Hai trăm Tử Cấm vệ kỉ luật nghiêm minh, không có mệnh lệnh của Tào công công, cho dù là mưa dao cũng phải đứng nghiêm trang bất động, các tài tử tuy là văn nhược, nhưng trọng thương mà trong tâm linh phải chịu vẫn cao hơn sự tác động lên thân thể, người người thân thể cương cứng, tâm tư hỗn loạn!
Trần Tiểu Cửu vốn chưa hong khô thường phục, trong mưa to mờ mịt lại bị dầm đến ướt sũng, đôi mắt của hắn nhìn vào đống lửa trại đang tắt dần, trong lòng lại bất an không yên hẳn lên:
- Sắc đêm nặng nề, đang lúc tâm thần bối rối vô cùng, Đan Nhi có khi nào thừa dịp tốt này, đột nhiên làm khó không? Nếu nàng ấy thật sự làm như vậy, thì thật là hồ đồ hết sức, không thấy hai trăm Tử Cấm vệ kia thần sắc điềm tĩnh, quân kỉ nghiêm minh sao?
Tào công công đứng trong mưa to, không tức mà lại cười, hướng với phía Thôi Viên Sơn cười nham hiểm nói:
- Ông trời đúng là chiếu cố Thôi gia, một trận mưa lớn rơi xuống, ta cũng phải xem xem trận lửa lớn này còn có thể cháy nổi không!
Lão đắc ý vênh váo, không khỏi bật cười ha hả, âm thanh sắc bén của lão thái giám kia, nghe vào trong tai, vô cùng chói tai.
Nhưng tiếng cười của lão đột nhiên ngừng lại, ánh mắt hoang mang nhìn vào Trích Tinh lầu vẫn đang cháy mãnh liệt, rít gào nói:
- Sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy được?
- Vậy thì có gì đáng ngạc nhiên chứ?
Thôi Viễn Sơn mở to đôi mắt đỏ ngầu, trong mưa to, đi tập tễnh đến trước mặt Tào công công, nhẹ nhàng nói:
- Rất có khả năng là bị người phóng hỏa trộn thêm mỡ bò, cho dù là thần tiên, cũng khó dập tắt được trận hỏa hoạn này!
- Thật là buồn cười!
Tào công công nhe răng tức giận, trừng trừng nhìn vào mắt Thôi Viễn Sơn, ép hỏi:
- Ai làm? Có phải là ngươi không? Có phải là ngươi?
- Tào công công ngài phát điên rồi sao? Ta sẽ tự đào mộ sao?
Thôi Viễn Sơn phát ra một tiếng cười lạnh, lảo đảo thân hình, chạy về hướng các tài tử, mưa to gió lớn đánh lên thân thể suy yếu của lão, một lúc bất cẩn, té xuống mặt đất, Trần Tiểu Cửu vội vàng đỡ ông đứng dậy, quan tâm nói:
- Thôi đại gia, tầm nhìn của ngài cũng phải trông xa một chút…
Thôi đại gia gật gật đầu, nắm chặt lấy bàn tay to của Trần Tiểu Cửu, trong ánh mắt vừa có bi thương, lại tràn đầy kiên nghị, ông ngóng ra xa thấy vẻ mặt của các học tử với thần sắc bi thương, cao giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, Trích Tinh lầu, không còn tồn tại nữa!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi