Chương 393: Giang Sơn Như Thử Đa Kiều (2)
hi Vương Siêu bước đi được hai ba mét, mọi người mới theo sau đi vào, tựa hồ như bất giác có một loại ý nhị không dám bước song song với hắn.
Khi bước vào theo Lục Thủ Dương, Trình Sơn Minh ở bên cạnh chạm vào cánh tay hắn một cái, mỉm cười nói một câu: "Lục huynh đệ, cao thủ đệ nhất thiên hạ không phải là chỉ có hư danh chứ."
"Đích xác là lợi hại." Quan hệ giữa Lục Thủ Dương và Trình Sơn Minh rõ ràng là rất thân, " Người của Thanh bang, Hoa Thanh bang không hề thổi phồng, không hổ là cao thủ đệ nhất."
Nghe thấy tiếng thầm thì của Trình Sơn Minh và Lục Thủ Dương, mọi người ở xung quanh đều châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ.
Vương Siêu tuy nghe thấy được hết những tiếng thì thầm này, nhưng lại không thèm để ý, bước chân bình ổn bước vào trong đại sảnh đón khách của tổng hội Hồng môn.
Trạng thái tinh thần của hắn không hề nhàn hạ, mà lại đang được đề rất cao. Cho nên vừa rồi lúc gặp mặt, Lục Thủ Dương liền cảm thấy không chống đỡ nổi. Nếu trạng thái tinh thần của hắn không được đề cao mà ẩn tàng thật sâu, bất kể là ai nhìn thấy hắn đều cho rằng hắn là một thiếu niên thật bình thường.
Có điều hôm nay là đại yến của tổng hội Hồng môn, Vương Siêu tới với thân phận cao thủ đệ nhất thiên hạ, cho nên không cần phải thâm tàng làm cái gì, nếu không, mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy danh tiếng của hắn có vấn đề, sản sinh ra một loại tâm ý muốn thử sức, từ đó sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức.
Vương Siêu chẳng muốn dây dưa với những nhân vật nhỏ nhoi này, để người ta làm ra trò hề có mắt không thấy thái sơn, mắt chó mà khinh thường người. Cao thủ tuyệt đỉnh chân chính là đứng ở đỉnh điểm, khiến người ta nghe thấy thanh danh một cái là không có tâm tư để chống đối. Đây mới là tung hoành vô địch, đã muốn người ta khẩu phục thì phải làm người ta tâm phục.
Bước vào đại điện của tổng hội Hồng môn, đập vào mắt là khung cảnh sáng sủa rộng lớn hơn.
Một đại sảnh mang khí thế hào hùng, diện tích rộng lớn, nóc sảnh cao cao, giống như trời cao che phủ, trên mặt đất được lót thảm hồng, sa lông lộng lẫy.
Vương Siêu vừa nhìn, đã thấy Nghiêm Nguyên Nghi mặc quần áo trắng như tuyết, bên cạnh cô ta là Triệu Quang Vinh, cùng với một nam một nữ ngồi cạnh.
Nếu như nói, Lục Thủ Dương vừa rồi là một đại quyền sư có khí chất trung dung chi đạo, vậy thì một nam một nữ ngồi cạnh Triệu Quan Vinh và Nghiêm Nguyên Nhi chính là đại tông sư tuyệt đối. Hai người ngồi đó với thần thái phiêu nhiên nhập tiên, có một loại vị đạo như thần tiên quyến lữ, không hành tẩu tại trần thế.
Vương Siêu vừa nhìn thần thái và khí chất của đôi nam nữ là biết giữa bọn họ có mối quan hệ vi diệu, hơn nữa có thể còn hơn xa Hóa Kình, rõ ràng là đã tiến nhập vào cấp độ Đan kình. Nhưng so với Nghiêm Nguyên Nghi và Triệu Quang Vinh thì tuyệt nhiên bất đồng.
Trên người Triệu Quang Vinh, Nghiêm Nguyên Nghi có một lọai đan đạo như Vạn nhận cô phong, độc lập, lấy nghị lực, ý chí tuyệt đại để đạp phá các loại trở ngại, với sức lực của một người mà ma luyện ra. Còn đôi lam nữ này lại không có loại ý vị "đường đời thênh thang, sinh tử tuy đáng sợ, nhưng một mình ta độc hành trong đó, không chút sợ hãi, nghịch chuyển sinh tử” mà lại có một loại ý cảnh đầu cơ trục lợi.
Loại khí chất Đan kình này, Vương Siêu đương nhiên biết là ý vị là gì. Đây không phải do luyện võ mà thành mà là song tu mà ra.
Một người luyện võ chân chính, có thể vê nặn khí huyết, trùng phá những trở ngại nặng nề. Cao thủ tiến vào Đan kình, nghị lực, ý chí, sát khí, trạng thái tinh thần đều cường hoành bá đạo vô cùng, là cường giả chân chính trong thế gian.
Mà Đan kình do song tu mà ra lại khác hẳn, có thế nói, song tu có đan, chỉ là có đan trên thân thể, ý chí kỳ thực vẫn là người phàm.
Dùng thuật ngữ cổ đại mà nói, thì là chỉ tu "mệnh", không tu "tính", là bàng môn tà đạo.
Mà "tính" này không phải là tình ái, tính cách, tính tình. Tính cách rất mạnh, thân thể mạnh mới chính là cái mạnh chân chính.
Có điều đôi nam nữ này tuy dựa vào song tu mà mưu lợi, nhưng thể lực cũng tính là tuyệt đỉnh, so với cao thủ bình thường thì mạnh hơn nhiều.
Khi Vương Siêu bước vào, đôi nam nữ song tu này đang nhỏ giọng trò chuyện cùng với Nghiêm Nguyên Nghi, tựa hồ như nói rất say sưa, ánh mắt không hề chú ý tới Vương Siêu đang bước vào.
Bầu không khí này.... phi thường vi diệu.
Đây vốn là yến hội đón tiếp vị cao thủ đệ nhất thiên hạ Vương Siêu này, nhưng chủ nhân và Nghiêm Nguyên Nghi trong yến hội lại thì thầm to nhỏ, giống như không hề thấy Vương Siêu.
Ở đây có bao nhiêu người chứ? Toàn bộ đều là nhân vật lớn trong Hồng môn, những người tinh minh vừa cảm nhận thấy bầu không khí này là biết họ đang có ý đồ làm tiêu tan nhuệ khí của Vương Siêu.
Cao thủ tương tranh, giỏi về lợi dụng các nhân tố như hoàn cảnh, ánh sáng, tâm lý, chứ không phải là giao thủ luận võ, tôi sống anh chết, xem ai độc hơn ai.
Đối với sự lãnh đạm của đối phương, Vương Siêu chỉ hờ hững nhìn bọn họ một cái rồi không để ý nữa, ý tứ như là không hề để bọn họ vào lòng, mà nhìn lên trên bức họa thủy mặc sơn thủy có khí thế khoáng đạt tới cực điểm, được treo ở giữa đại sảnh.
Bức tranh thủy mặc sơn thủy được treo ở trên tường nằm chính giữa đại sảnh này, độ dài rộng phải đến mấy chục mét, phô thiên cái địa. Trên bức họa vẽ sơn vũ ngân xà, nguyên trì tịch tượng, mặt trời đỏ treo trên cao, chiếu rọi cả sông núi bao la.
Bức họa này cực kỳ nổi tiếng, thậm chí có thể nói là vương giả trong những bức họa trong thiên hạ, luận về khí thế, bất kỳ danh họa nào trong thiên hạ đều không có được khí thế như bức họa này, bao gồm cả thiên cổ danh họa "Thanh minh thượng hà đồ"cũng không thể sánh bằng nó.
Tên của bức họa này là "Giang sơn như thử đa kiều"
Bản gốc của bức họa này được treo trên tường của đại hội đường nhân dân! Bức họa này của Hồng môn rõ ràng là bản sao, nhưng độ dài chỉ lớn hơn chứ không nhỏ hơn. Có thể nói, sự khoáng đạt của đại sảnh tổng hội Hồng môn chính là nhờ bức họa này tôn lên.
Đây là sau khi lãnh đạo Hồng môn từng được lãnh đạo của trung ương tiếp kiến, thấy bức họa này, từ đó phỏng chế trong đại sảnh của Hồng môn. Điều này cũng chứng tỏ Hồng môn quả thực là đệ nhất đại bang trong người Hoa ở hải ngoại, là vua của hải ngoại, tại hải ngoại đã đánh chiếm được một mảng giang sơn!
"Giang sơn như thử đa kiều, khiến vô số anh hùng phải khom lưng... giỏi cho Hồng môn... không hổ là long đầu trong người Hoa."
Vương Siêu chậm rãi bước tới dưới bức họa, ánh mặt nhìn chằm chằm vào cảnh sắc trên bức hoa trải dài vô bờ vô bến này, cả tinh thần đều bị hút vào trong bức họa. Miệng khẽ lẩm bẩm, không để ít một chút nào tới đám người Nghiêm Nguyên Nghi.
Trước mặt bức họa này, đám người Nghiêm Nguyên Nghi quả thực là không đáng để hắn phải để ý.
Hồng môn treo bức họa này, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất hân thưởng đối với môn phái này, đây mới là khí thế của đệ nhất bang hội, chỉ bố cục treo một bức họa thôi đã đủ để vượt qua Thanh bang, Hoa Thanh bang, Đại Quyển bang, thậm chí là Đường môn rồi.
"Người bố trí căn phòng này, treo bức tanh này, khí phách tràn đầy, nhân tài! Nhân tài! Trong Hồng môn cũng có cao thủ đó..." Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhàng chập chờn, chậm rãi cảm thán, nhưng lại vang vọng trong đại sảnh của Hồng môn một cách rõ ràng. Ai ai cũng nghe thấy rõ, vô số người đưa ánh mắt chiếu lên người hắn.
Hắn vốn là cao thủ đệ nhất thiên hạ, chứ không phải là một tiểu nhân vật. Trong lòng mọi người đều có một loại hết sức quán chú vào hắn, nhất cử nhất động của hắn đều bị những người có mặt ở đây chăm chú nhìn vào.
Hiện tại hắn đứng trước bức họa, nhỏ giọng lẩm bẩm, ý cảnh đầu nhập, khiến mọi người có mặt ở đây trong nháy mắt đều có một loại cảm giác rằng cao thủ đệ nhất thiên hạ Vương Siêu này, khi đứng trước bức họa, ý cảnh và bức họa hoàn toàn dung nhập vào cơ thể, còn bọn họ trở nên nhỏ bé vô cùng....
Chỉ điểm giang sơn!
Huy xích phương tù!
Thiên hạ đệ nhất cao thủ!
Thiên hạ đệ nhất họa "Giang sơn như thử đa kiều"!
Ý cảnh và khí thế này hào hùng biết bao!
Thân phận và bức họa đều dung hợp hoàn mỹ vô cùng!
Cả đại sảnh của Hồng môn như trầm xuống trong tiếng lẩm bẩm của Vương Siêu. Thậm chí bao gồm cả Nghiêm Nguyên Nghi và đôi nam nữ phong hoa tuyệt đại vừa rồi đang nhỏ giọng trò chuyện cũng dừng lại, họ cảm thấy rất xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy áp lực không gì sánh bằng.
Không phải là bọn họ không muốn nói chuyện, thông qua sự thờ ơ để đả kích nhuệ khí của Vương Siêu, mà là trước mặt ý cảnh của bức họa và Vương Siêu, bọn họ căn bản đã không nói nên lời.
Miệng vừa há ra đã cảm thấy một cỗ áp lực ở tâm linh, ép cho bọn họ không thở nổi.
Nghiêm Nguyên Nghi lẳng lặng nhìn bóng lưng của Vương Siêu đang đứng trước bức họa, miệng hơi hé ra, để lộ hàm răng trắng bóng, thất thố vô cùng.
Có thể khiến cho một cao thủ Đan kình tâm trí kiên cường, không sợ sinh tử, trải qua vô số cửu tử nhất sinh, ma luyện, tinh thần vững như bàn thạch phải thất thố là một chuyện chấn kinh biết bao? Đại khí hào hùng như thế nào?
Trong nháy mắt, Nghiêm Nguyên Nghi nhìn bóng lưng của Vương Siêu và "Giang sơn như thử đa kiều". sâu trong tâm linh đột nhiên sản sinh cảm giác mệt mỏi, ý chí tiêu tán, công danh lợi lộc đều hóa thành bụi cát.
"Cao thủ Đan kình, lãnh đạo của vương bài quân đội... ở trước mặt hắn đều không đáng để nhắc tới..."
Nghiêm Nguyên Nghi trong lòng đột nhiên sản sinh ra một ý nghĩ như vậy.
"Không ổn!" Cô ta không hổ là cao thủ tuyệt định, là nhân vật hiếm hoi trên thế giới, trong lòng vừa sinh ra ý nghĩ này là biết nhuệ khí của mình đã bị Vương Siêu hoàn toàn áp chế. Đừng nói là lần này muốn đả kích nhuệ khí của Vương Siêu, ngược lại nhuệ khí của chính mình cũng biến mất sạch.
"Nguyên Nhi, cô thua rồi..."
Ngay khi cô ta giật mình bừng tỉnh, Vương Siêu đã quay người lại, mắt nhìn xoáy vào mắt cô ta. Từ sau khi tiến vào, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô ta.
Long Xà Diễn Nghĩa Long Xà Diễn Nghĩa - Mộng Nhập Thần Cơ Long Xà Diễn Nghĩa