Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Lộ Trầm Luân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 408: Gặp Mặt
- T
hật sự là gặp quỷ, gặp quỷ.
Ở biệt thư riêng của Vương Sâm, đại tiểu thư nhà họ Đào giơ lên song chưởng, không để ý đến hình tượng của mình mà ngửa đầu hô to. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ cô chịu uất giận như hôm nay, bị người ta ói lên người, cuối cùng còn phải hạ mình ăn nói khép nép trước họ để người ta bỏ qua cho. Vì sao đó lại chính là xe của Diệp lão chứ? Hơn nữa lại còn bị xe cô húc phải.
Giang Gia Dung bên cạnh thảnh thơi nhấm nháp rượu sampagne, thỉnh thoảng nhếch chân lên một chút. Vương Sâm và Đào Ký ngồi trên sô pha, bọn họ đều tỏ vẻ đang suy nghĩ.
- Những người đó là khách của Diệp lão, các anh đoán xem, lai lịch họ như thế nào?
Sự giận dữ của phụ nữ nhanh đến cũng nhanh đi. Giang Gia Dung tuy rằng hiểu được sự việc hôm nay có chút uất ức nhưng rất nhanh, cô liền tập trung sự chú ý vào việc suy đoán thân phận của mấy người trên chiếc xe Hồng Kỳ.
- Tôi vừa rồi có hỏi thì được biết ngày mai là sinh nhật Diệp lão. Mấy người kia chắc đến mừng thượng thọ.
Trên đường về, Vương Sâm đã gọi điện thoại về nhà, hỏi bóng hỏi gió tình hình Diệp lão. Y liền biết ngay vị nguyên lão kia đã thượng thọ như thần phật. Y rất may mắn, lúc ấy không tùy tiện ra mặt chuốc lấy phiền toái. Trên thực tế, lúc nhìn thấy dung mạo ba người phụ nữ trên chiếc xe Hồng Kỳ khi họ bước xuống, y đã ngây người ngắm mà quên mất các chuyện khác.
Nói tóm lại, đều trong vòng tròn luẩn quẩn ở thủ đô, nhưng Vương gia và Diệp gia chỉ có các thế hệ trước mới biết nhau, còn thế hệ thứ ba như y căn bản là không biết. Chỉ có điều hôm nay gọi điện thoại y mới biết, hóa ra ông nội mình cũng từng là cấp dưới của Diệp lão.
- Tôi nói, phỏng chừng mấy người này và Diệp lão có quan hệ. Tôi nhớ rõ có nghe cô gái nói cái gì đó, hình như là: “Đừng để Thái Gia Gia sốt ruột chờ”.
Đào Ký ở một bên tiếp lời. Y tuy cũng là họ Đào, nhưng là anh họ của Đào Kỳ Kỳ. Luận gia thế của y ở thủ đô này này có phần hơn gia thế của Đào Kỳ Kỳ.
- Có thể là cháu cố của Diệp lão không nhỉ?
Đào Kỳ Kỳ cũng ngạc nhiên theo, liền nhíu mày hỏi.
- Tôi thấy có vẻ không giống. Nếu như họ quả thật là cháu cố của Diệp lão thì người cảnh vệ kia sẽ không nói “khách Diệp lão mời đến”.
Giang Gia Dung lắc đầu phủ định, sau đó cô liếc nhìn Đào Kỳ Kỳ một cái, cố ý vẽ rắn thêm chân nói:
- Lại nói đến vị đại thúc trung niên kia, nhìn có vẻ rất dũng mãnh nhỉ. Hình Vũ luôn tự cao tự đại, coi mình là người giỏi của cục cảnh vệ, kết quả vừa đối mặt đã bị đánh gục, thật sự là…!
- Khỏi phải nói về việc đó nữa.
Đào Kỳ Kỳ trừng mắt liếc Giang Gia Dung. Cô biết ý đối phương nói gì. Trên thực tế, cô cũng khá thất vọng với sự thể hiện của Hình Vũ. Nghe nói ông nội cố ý muốn điều Hình Vũ làm cảnh vệ của mình, nhưng mà với biểu hiện hôm nay, cô cảm thấy Hình Vũ thật sự không đủ tư cách.
- Không phải Hình Vũ không được, mà là do người đàn ông đó thật sự quá lợi hại.
Đào Ký ở một bên nói:
- Nói như thế nào thì nói, Hình Vũ xuất thân từ đại đội tinh vệ, có thể vào được cục cảnh vệ thì nhất định không hề đơn giản.
- Kỳ Kỳ, cô cũng không nên quá tức giận. Chuyện nhỏ hôm nay nếu gặp bất kỳ ai khác, kết quả sẽ không thể nào thắng cô được. Tôi vừa rồi gọi điện thoại cho cha tôi. Cô không biết đấy chứ, khi tôi nhắc tới Diệp lão, ông có vẻ rất vội vàng lần nữa hỏi lại tôi xem có phải tôi gặp rắc rối gì không và gào lên với tôi rằng, nếu tôi quả thật có đắc tội với Diệp lão, ông ấy chẳng những không giúp tôi mà ngược lại sẽ bắt tôi đến trước mặt Diệp lão chịu phạt.
Nhớ lại giọng điệu vội vàng và nghi giận của cha mình vốn là Bộ trưởng Bộ Chính trị trong điện thoại, Vương Sâm không bỏ được thói quen sờ sờ cái mũi, cười gượng nói.
- Không phải tôi tức giận mà là tôi lo rằng chuyện này không đơn giản là kết thúc tại đây. Tôi làm hư xe của Diệp lão, nếu chẳng may Diệp lão không bỏ qua thì khi ông nội tôi biết, nhất định tôi sẽ bị mắng.
Đào Kỳ Kỳ phất phất tay, dường như muốn để những phiền não trong tim phát tác ra ngoài qua động tác này. Bình thường tuy ông nội rất cưng chiều cô nhưng khi có chuyện cũng rất nghiêm túc xử lý trái phải. Hơn nữa hôm nay đắc tội với Diệp lão, cô cũng biết kết cục sẽ như thế nào.
- Diệp lão đã gần trăm tuổi rồi, sẽ không chấp nhặt những chuyện nhỏ với những người trẻ như chúng ta đâu. Hơn nữa chúng ta cũng đã xin lỗi rồi mà.
Giang Gia Dung thật ra rất điềm tĩnh. Trong chuyện này, cô nhiều nhất cũng chỉ bị xem là đồng phạm, chịu trách nhiệm chính không phải ai khác là Đào Kỳ Kỳ.
Đào Kỳ Kỳ, Giang Gia Dung, Vương Sâm, Đào Ký từ nhỏ lớn lên cũng nhau. Đào Kỳ Kỳ và Giang Gia Dung bình thường thì như nước với lửa, nhưng trên thực tế thì rất tình cảm với nhau. Vương Sâm và Đào Ký tuy cũng hay đi chơi với các cô nhưng không hề đề cập gì đến quan hệ nam nữ. Nhất là thỏ không ăn cỏ gần hang, hai là đã quá quen thuộc với nhau, rồi, căn bản không có gì với nhau.
- Tuy nhiên, phải nói rằng ba người phụ nữ đó thật là xinh đẹp.
Nhớ lại dáng vẻ tao nhã của mấy người phụ nữ, trong mắt Đào Ký lộ ra vẻ say mê, từ trong lòng nói ra lời tán dương.
- Đúng vậy, lúc ấy hai người các vị đều nhìn không chớp mắt, suýt nữa tròng mắt nhảy ra ngoài. Đáng tiếc, có ít nhất một đóa hoa đã có chủ.
Giang Gia Dung phẫn nộ nói. Cô không thể không thừa nhận, ba người phụ nữ trên chiếc xe Hồng Kỳ dung mạo xinh đẹp khác thường. Tuy rằng Đào Ký trước mặt mình mà dám khen người khác xinh đẹp thì cảm thấy không vui, nhưng cô không thể mặt dày mày dặn mà nói một câu:
- Tôi đây còn xinh đẹp hơn mấy người ấy.
- Hai người còn lại cũng thế. Hơn nữa cô gái mang váy tím, trong mắt như có tia lửa điện. Xem dung mạo và dáng người, quả thực là báu vật trời sinh.
Vương Sâm ở một bên phụ họa, y vuốt cằm, mặt đầy hứng khởi.
- Cũng không có gì lắm. Bạn gái gần đây nhất của anh tôi không kém hơn họ.
Đào Kỳ Kỳ nói với giọng ghen tỵ:
- Các anh nói xem, như thế nào mới thật sự là mỹ nữ?
- Anh cô có bạn gái?
Nghe Đào Kỳ Kỳ nói, sắc mặt Vương Sâm và Đào Kỳ đều không khỏi kinh ngạc. Bọn họ đều biết, Đào Tông, anh trai Đào Kỳ Kỳ mắt cao hơn trán, năm nay gần ba mươi vẫn còn độc thân, là người đàn ông độc thân quý giá. Sức hấp dẫn mười phần, trời sinh tính phong lưu, thường xuyên lai vãng tới các chốn ăn chơi, có thể nói là sát thủ tình trường. Bọn họ đều biết Giang Gia Dung rất mê Đào Tông, chỉ có điều hoa rơi cố ý nước chảy vô tình. Nhớ lại có một lần say rượu, Đào Tông dốc ruột dốc gan nói có vẻ hết sức lông bông:
- Cả đời Đào Tông tôi, có hai việc phải làm tốt nhất, một là trước ba mươi tuổi phải có tài sản hơn trăm triệu, hai là phải cưới được cô gái đẹp nhất làm vợ. Vợ con Đào Tông tôi phải phong hoa tuyệt đại, trí tuệ hơn người.
Rất rõ ràng, Giang Gia Dung tuy là xinh đẹp nhưng còn kém xa so với tiêu chuẩn của Đào Tông
- Ngày hôm qua ở công ty anh trai tôi, anh tôi đã giới thiệu.
Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Giang Gia Dung, Đào Kỳ Kỳ lập tức hiểu ngay mình đã lỡ lời. Cô vốn có thói quen đấu võ mồm với đối phương, từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi, tình cảm thân mật giữa hai người người ngoài rất khó tưởng tượng. Vì thế Đào Kỳ Kỳ nói:
- Tuy nhiên vừa mới chính thức một tuần thôi.
Cô nghiêm khắc nói tiếp:
- Cũng chưa tính là bạn gái.
- Có thể khiến cho Đào Tông để mắt tới nhất định là rất được.
Giang Gia Dung cười gượng nói:
- Có thời gian sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt một chút, nói không chừng, đó chính là chị dâu tương lai của Kỳ Kỳ.
Đào Kỳ Kỳ còn muốn giải thích lại hai câu, lại nghe thấy điện thoại di động của mình đang đặt trên bàn trà vang lên. Nhìn thoáng qua dãy số, cô hơi giật mình, vội vàng nhấn nút nghe:
- Em, Gia Dung, Vương Sâm, Đào Ký đang chơi cùng nhau. Phải mời cơm sao ạ? Giữa trưa bọn em không ăn đâu. À, là thế ạ. Được ạ, ở đâu ạ? Nhà hàng Quý Tân sao? Dạ, chúng em lập tức tới liền.
Bỏ điện thoại xuống, Kỳ Kỳ nhìn sắc mặt Giang Gia Dung, cẩn thận nói:
-Anh tôi mời khách ở nhà hàng Quý Tân, nói là giới thiệu bạn gái.
Lúc này, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đã theo xe đến trước cửa tứ hợp viện. Xuống xe, Nhị Trụ dẫn đầu, đi vào cổng chính, dọc theo dải đá phiến thẳng đến khoảng sân nhà đang rộng mở.
Trong viện trồng nhiều cây nhiều hoa là thói quen của Diệp lão. Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm nhìn cây cảnh và hoa cỏ sum suê, trong lòng tự nhiên có cảm giác thư thái hẳn.
Ở chỗ cây nho, Lương Thần nhìn thấy ông cụ vẫn gầy yếu như cũ nhưng vẫn duy trì được trạng thái lương giai. Ông cụ đang nằm thoải mái trên xích đu, hai mắt như đang nhắm lại, lông mi chớp chớp, rõ ràng biết có người đang đến, nhưng cũng không có ý phản ứng lại.
Đại Trụ Tử đang quạt một bên muốn cười cũng không dám cười. Thủ trưởng có giục ông ta năm lần bảy lượt, hỏi tại sao người còn chưa tới. Nhưng ông ta đã nhận được điện thoại của Nhị Trụ, xác nhận một số tin tức. Sau đó thủ trưởng lập tức giả bộ không hề để ý đến, xem tư thế này dường như ông cụ còn muốn làm cho người ta phải nói trước.
Lương Thần trong lòng nảy sinh ra một ý tưởng xảo quyệt. Hắn lui về phía sau một bước, sau đó hướng về phía Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh bĩu môi. Hai cô hiểu ý, không hẹn mà cùng liếc mắt cho hắn một cái, sau đó tiến lên ngọt ngào nói:
- Thái gia gia.
Diệp lão trong tư thế không thể nhắm mắt tiếp được nữa, vội vàng mở mắt, ngồi dậy ngay ngắn, hướng về phía hai cô ngoắc ngoắc tay:
- Các cô bé, đến đây Thái gia gia nhìn xem.
Ông cụ lại quay đầu về phía cảnh vệ Đại Trụ Tử trừng mắt nói:
- Nhanh đi lấy ba cái ghế lại đây.
Đại Trụ Tử dạ một tiếng, tiện tay đưa cây quạt cho Lương Thần rồi xoay người đi tìm ghế trúc.
Diệp lão giơ bàn tay khô gầy, kéo hai cô gái lại, trong mắt lộ vẻ thương yêu không hề che giấu. Đối với hai cháu cố này, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy có chút thua thiệt. Hơn nữa tụi nó là con cháu trong nhà, dung mạo khí chất xuất chúng, đây là gen nhà họ Diệp. Tóm lại tụi nó thừa hưởng những gì ưu việt, xuất sắc nhất.
Nhìn thái độ ân cần hỏi han của Diệp lão với Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh và nói chuyện với Vương Phỉ Hạm mà bỏ mặc mình, Lương Thần trong lòng cảm thấy hơi buồn bực. Hắn nghĩ chắc là do mình kết hôn mà không báo cho ông cụ biết cho nên ông cụ tỏ ra bất mãn đối với hắn.
Được, vậy thì cứ thế đi, Lương Thần cầm cây quạt, bắt đầu quạt cho Diệp lão, lại không ngờ ông cụ chẳng những không cảm kích mà còn trừng mắt nói:
- Lão già này không nóng, quạt cái gì mà quạt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Lộ Trầm Luân
Trần Trọng
Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng
https://isach.info/story.php?story=quan_lo_tram_luan__tran_trong