Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cực Phẩm Tài Tuấn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 405: Không Hận Nổi.
Đ
ường Kính Chi đang ngồi trầm ngâm trước một đống tài liệu thì Ngọc Nhi từ ngoài đi vào, cởi áo khoác treo lên mắc:
- Tướng công, thiếp đi hỏi những bách tính quanh đây, bọn họ đều nói Mạnh Tử Đức công minh chính trực, lật lại rất nhiều vụ án oan khuất, nhận cáo trạng không thu tiền, ngày nào cũng xử án tới tối mịt, ai ai cũng khen đó là vị Thanh Thiên đại nhân trăm năm hiếm có.
Chẳng biết Đường Kính Chi có nghe thấy nàng nói gì không, lại hỏi:
- Ngọc Nhi, nàng có biết tham ô bao nhiêu là bị mất đầu không?
Ngọc Nhi đâu biết được chuyện này, lườm y một cái:
- Tướng công, chàng trêu thiếp đấy à?
- Chỉ thuận miệng hỏi thôi mà, nương tử đừng giận.
Đường Kính Chi cười hì hì, cho nàng biết đáp án:
- 100 lượng!
- 100 lượng! Không thể nào, làm sao có thể ít như vậy được, nếu theo đó mà xử phạt thì quan lại thiên hạ này bị chặt đầu cả rồi.
Ngọc Nhi nói hơi quá, thực ra có những viên thanh quan cực cả đời không tơ hào một đồng của dân, cũng có không ít vị học sĩ hàn lâm, biên soạn sử sách, chẳng ai đút lót cho, sống nghèo khổ không kém gì bách tính bình thường, có điều không phải họ không tham chẳng qua vị trí của họ chẳng tham ô nổi thôi.
Nếu nói tới quan viên địa phương thì 100 viên quan ắt tới 99 đủ tiêu chuẩn chặt đầu.
Cuộc đời muôn dạng muôn vẻ, con người muôn tính, quan lại tham ô trăm vạn nguyên nhân, vị trí bọn họ có quá nhiều cám dỗ, mà quan chỉ là người, nếu muốn truy tìm nguyên nhân có lẽ nói ba ngày ba đêm không hết.
Có điều không phải ai tham ô cũng xấu, không phải là quan xấu thì đáng chém đầu hết.
Đường Kính Chi không định luận đạo với Ngọc Nhi, nếu không nàng tưởng y chê nàng học thức thấp thì nguy, chỉ lấy ví dụ đơn giản cầm lấy báo cáo của đám Giang Cảnh đưa lên, nói:
- Huyện lệnh huyện Bình Dương Kinh Châu tên Phạm Trung Trực, đỗ tiến sĩ năm 1360, mới tới nhậm chức đã nhận hối lộ quà cáp của phú hào địa phương địa phương tổng giá trị là hơn 500 lượng, nhân chứng vật chứng đủ cả, đã chém!
Ngọc Nhi lạnh lùng nói:
- Hừm, mới làm quan đã thế, sau này ắt thành tên đại tham quan, chém là đáng đời!
Đường Kính Chi kệ lời bình phẩm của nàng, tiếp tục:
- Phạm Trung Trực quê ở Hải Châu, từ đó tới nơi nhậm chức gân 3000 dặm đường, mẹ già thê tử và con nhỏ tổng cộng năm người từ quê tới huyện Bình Dương thì bệnh nặng, Phạm Trung Trực bán hết vật dụng, sách vở, không đủ tiền chữa trị, theo đó vào khoảng hơn 400 lượng bạc, nàng nói thế nào?
Ngọc Nhi há hốc miệng, mấp máy hồi lâu không có lời nào phát ra.
- Tần huyện lệnh của huyện Thạch Khê nhận hối lộ từ đổ trường, thanh lâu, từ thương nhân buôn lậu muối số tiền trên vạn lượng bạc.
Đường Kính Chi thở dài:
- Hiển nhiên ông ta bị chém đầu rồi, có điều ông ta bỏ tiền củng cố đê điều, nạo vét kênh mương khơi dòng, huyện Thạch Khê vốn là nơi vốn là nơi năm nào cũng lụt lội, từ khi Tần huyện lệnh tới nhậm chức, chưa năm nào xảy ra lũ lụt.
Ngọc Nhi hiểu được ý tướng công thư sinh, ngồi xuống xem tài liệu Đường Kính Chi vừa đọc, sắc mặt nặng nề.
- Lại một nơi nữa, huyện Hội Nam, 6 viên quan lại bị chặt đầu vì nhiều tội danh, đó gần như là nơi đầu tiên khâm sai tới, từ đó tới nay chưa có quan viên tới thay thế, cường hào địa phương lộng hành gây ra nhiều vụ án mạng, lưu manh côn đồ ngang nhiên cướp bóc giữa đường, gần như rơi vào hỗn loạn, người dân ban ngày cũng đóng cửa cài then, không dám ra ngoài, chẳng biết bách tính ở đó còn cảm kích vị Mạnh khâm sai kia không.
Ngọc Nhi hết sức hoang mang, độ tin cậy những tài liệu này không cần phải bàn, nhíu mày hỏi:
- Ý tướng công là những điều Mạnh Tử Đức là sai, giết tham quan là sai, minh oan vì dân là sai sao?
- Không, ý ta không phải thế, hắn làm việc tốt, Mạnh Tử Đức đúng là viên quan tốt, nhưng người tốt làm việc tốt, không phải bao giờ cũng có kết quả tốt.
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Chỉ có điều tính hắn quá thẳng, trong mắt loại người đó, trắng là trắng, đen là đen, không có màu xám. Cho nên đám người đó cho rằng, chỉ có quan viên liêm khiết mới là quan tốt, mới là quan có lợi cho dân. Còn quan viên chỉ cần có chút tì vết nào về phẩm hạnh là quan xấu, làm bất kỳ việc gì cũng là việc xấu. Kẻ xấu không làm được việc tốt, quan tham là phải giết, thế thôi. Hắn nghĩ chém hết tham quan, thay hết tham quan thì thiên hạ sẽ hết tham quan, thực ngu xuẩn.
Ngọc Nhi xấu hổ, trước kia nàng giết tham quan không phải vì suy nghĩ đơn giản như vậy sao?
Đường Kính Chi càng nói càng hang,:
- Nói thực, cho ta chọn ta thà chết trong tay loại cẩu quan như Vương Mông còn hơn chết trong tay thanh quan như Mạnh Tử Đức. Vương Mông hại Đường gia ta, ta căm thù hắn, Mạnh Tử Đức không những thiếu chút nữa khiến Đường gia bị diệt tộc, mà có thể khiến cả vương triều này chìm trong chiến tranh khói lửa, nhưng ta không căm hận hắn nổi, nàng nói xem có khó chịu không?
Ngọc Nhi cũng không biết phải có thái độ gì với Mạnh Tử Đức cho đúng.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, hồi lâu không ai muốn nói gì, cho tới khi Giang Cảnh đi vào, Đường Kính Chi khoát tay nói:
- Không cần phải khách sáo! Nào, tới đây ngồi rồi hẵng nói.
Giang Cảnh vẫn chắp tay thi lễ:
- Vâng! Thuộc hạ bái kiến Đường nhị gia.
Rồi ngồi xuống đối diện với Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi đẩy một chén trà qua:
- Mấy ngày vừa rồi thật vất vả cho Giang huynh, huynh nghe ngóng ra sao?
Giang Cảnh có vẻ thu được tin tức tốt, nên vẻ mặt tự kiêu, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, hai tay dâng lên:
- Đường nhị gia, những gì thuộc hạ tìm hiểu được đều ở trong này.
Tin tức trong quyển số đó nói về Đỗ gia một địa chủ có tiếng ở Túc Thanh thành, gia chủ tên Đỗ Trung, chỉ vì sinh được nữ nhi xinh đẹp tên Đỗ Lệnh Hà, một lần đi chùa bị trưởng tử của Hồ Hòe An nhìn thấy mà gặp họa.
Trưởng tử của Hồ Hòe An nhờ người tới mai mối cầu hôn Đỗ Lệnh Hà, nhưng Đỗ Trung từ chối.
Hồ Hòe An là lang trung truân điền của Túc Thanh thành, lợi dụng quyền lực, tuyên bố đất đai của Đỗ gia mua bán bất pháp, lấn chiếm bừa bãi, còn thuê cả người kiện Đỗ Trung chiếm đoạt ruộng đất của mình cớ đó gây áp lực với Đỗ Trung.
Đỗ Trung chỉ có một con gái, sao chấp nhận gả nó cho một tên hoàn khố bài hoại, suốt ngày chỉ biết đá gà đấu chó, nửa cái chữ cũng không biết? Đỗ Trung tố cáo lên trên không ăn thua, cuối cùng còn bị thành thủ Túc Thanh thành nhốt vào đại lao.
Đỗ gia tìm người đút lót, tốn kém không biết bao nhiêu mới chuộc được Đỗ Trung ra, có điều ngay hôm sau Đỗ Trung đã mò tới nhà bức hôn còn dọa nếu không Đỗ gia không còn chỗ đứng ở đất này, Đỗ Trung bị giam trong nhà lao ốm yếu, tức giận hộc máu ngay trước mặt vợ con qua đời.
Ngọc Nhi xem xong nghiến răng căm hận nói:
- Tên gian quan khốn kiếp này bị Mạnh Tử Đức chém đầu rồi chứ?
Giang Cảnh làm cái nghề này, thấy rõ bộ mặt cuộc đời, thảm cảnh hơn thế hắn chứng kiến không ít, đã trơ lỳ chẳng còn mấy cảm giác nữa, lắc đầu:
- Vẫn chưa, vì vụ án này can phạm khá nhiều, Hồ Hòe An mới bị giam vào đợi xét sử kỹ hơn làm rõ hết mọi tội trạng, nhưng chưa kịp ra xét xử thì Mạnh Tử Đức đã bị giải lên kinh rồi.
Tại sao Đường Kính Chi lại muốn tìm hiểu về Đỗ gia, vì nữ tử mặc áo tang hôm đó chắn trước xe Mạnh Tử Đức, chính là Đỗ Lệnh Hà, con gái Đỗ Trung, sau khi nàng xuất hiện Mạnh Tử Đức mới phát điên, y cảm giác nữ tử này có quan hệ không tầm thường với hắn.
Đường Kính Chi nhíu mày hỏi:
- Chỉ thế thôi sao?
- Còn nữa, có người nhìn thấy Đỗ thiểu thư đi cùng Mạnh khâm sai, thần thái rất thân mật.
“Quả nhiên có gian tình!” Đột nhiên Đường Kính đứng bật dậy nói:
- Nguy rồi, ngươi lập tức dẫn người tới nhà họ Đỗ cho ta.
Nói rồi bước xăm xăm ra cửa.
Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi với theo:
- Tướng công, đi đâu thế?
- Cứu người!
***
Đúng là thà thằng nào ghét mình, hại mình, mình còn ghét lại nó còn dễ chịu, tự nhiên có thằng ngớ ngẩn không liên quan làm hỏng việc đúng là bực.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cực Phẩm Tài Tuấn
Phó Kỳ Lân
Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân
https://isach.info/story.php?story=cuc_pham_tai_tuan__pho_ky_lan