Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 393: Giết Một Người Là Đủ Vốn.
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 393: Giết một người là đủ vốn.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Vipvandan.vn
Đinh Hương Muội lo lắng Diệp Phàm say té ở trên đường nên đưa hắn đến khách sạn, dìu đến trên giường còn dịu dàng lau mặt, tháo giày, đắp chăn như một người vợ hiền chăm sóc chồng.
Diệp Phàm đang ngà ngà nên hào tình đại phát, thấy Đinh Hương Muội đang cúi đầu sửa chăn khiến bộ ngực trắng nõn lấp ló.
Khiến hắn nghĩ đến chuyện ở nhà cô lần trước, thuận tay kéo luôn vào lòng. Đinh Hương Muội không phòng bị nên chỉ kịp kêu a một tiếng đã bị Diệp Phàm kéo xuống giường, thuận thế nằm đè lên trên.
- Cục trưởng!
Đinh Hương Muội nhỏ giọng kêu lên, chẳng qua móng vuốt của Diệp Phàm đã chạm trúng ngực bắt đầu mò mẫm, Đinh Hương Muội cũng không đẩy ra, để mặc hắn tùy ý.
Thấy thái độ mập mờ của Đinh Hương Muội, hình như là ngầm đồng ý, lá gan của Diệp Phàm lại càng lớn, chẳng quản cái gì là quân tử tu dưỡng, bàn tay lập tức mò xuống bên dưới thám hiểm vùng cỏ thơm.
Chiếc quần của Đinh Hương Muội đã bị anh Trư kéo tuột xuống, chỉ còn một tầng vũ trang cuối cùng.
- Đừng như vậy Cục trưởng, em, em.
Lúc này Đinh Hương Muội phản xạ có điều kiện, khẽ nắm lấy quần lót kháng cự, coi như là lần giao chiến cuối cùng giữa đạo đức và dục vọng trong nội tâm.
- Không muốn?
Diệp Phàm ngà ngà hỏi.
- Không, không, không phải.
Đinh Hương Muội ấp úng.
- Ừ! Là tốt rồi.
Anh Trư lập tức trùm lên miệng Đinh Hương Muội, cái lưỡi ra sức khuấy đảo,, Đinh Hương Muội lúc đầu còn có chút không được tự nhiên, sau đó không lâu thích ứng bắt đầu triền miên.
Một phen khởi động vừa xong, đang chuẩn bị tiến vào thời khắc công kiên, trường thương đã giương lên thẳng tắp.
- Reng, reng, reng.
Điện thoại vang lên.
- Cục, Cục trưởng, điện thoại.
Đinh Hương Muội đưa điện thoại cho Diệp Phàm.
- Đại ca, người nhà họ Ngọc làm ầm ĩ rất lợi hại.
Lô Vỹ nói.
Diệp Phàm vừa nghe, bất đắc dĩ ngồi dậy, thuận tay còn nắn ngực Đinh Hương Muội một cái, che điện thoại nói:
- Em trở về trong cục, động viên mọi người lên tinh thần làm việc cho tốt.
Sau khi nói xong ánh mắt lại lướt qua thân thể Đinh Hương Muội, mắng thầm, “ Tiểu tử này, làm hỏng chuyện tốt của ông. Đến lúc vào cửa thì kéo lại, tụt hết cả hứng!”
Đinh Hương Muội biết Diệp Phàm có chuyện bí mật muốn nói cũng biết ý mặc quần áo, liếc nhẹ hắn một cái rồi đóng cửa đi ra ngoài.
- Ngọc gia muốn ồn ào thì cứ làm đi, liên quan gì đến anh. Tiểu tử ngươi, thiệt là
Diệp Phàm hét lớn.
“ Chuyện gì xảy ra, đại ca thật giống như ăn đạn vậy.”, Lô Vỹ buồn bựct, vốn là nghĩ báo động cho hắn, ai ngờ còn bị mắng, gã đương nhiên không biết đồng chí Diệp Phàm đang ở thời khắc mấu chốt, tư vị này thì đúng là nam nhân mới hiểu.
- Lão Đại, gặp chuyện không hài lòng có phải không?
Lô Vỹ cẩn thận hỏi.
- Bỏ đi! Không có chuyện gì, mọi chuyện của sơn trang Kính Nguyệt chẳng phải là giao cho Tề Thiên của Liệp Báo xử lý sao? Bọn họ tới cục công an thành phố làm ầm ĩ có ích lợi gì, các cậu cứ đổ cho quân đội là được.
Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh.
- Không có đơn giản như vậy, đoán chừng em phải rời thành phố Mặc Hương đi tránh nạn.
Lô Vỹ cười cười.
- Có nghiêm trọng như vậy không, xem ra Ngọc gia ép tới anh Vu không thở được rồi.. Đại ca hại cậu, tính đi chỗ nào, ai! Đại ca xin lỗi cậu, để anh nói với Cục trưởng Vu một tiếng, làm vậy cũng khiến thủ hạ lạnh lòng rồi.
Diệp Phàm nặng nề, cảm giác rất khó chịu, bắt người phạm pháp còn phải chịu kết cục như vậy, đời còn gì là công lý nữa, nếu mọi chuyện đều như vậy thì sau này cục công an còn dám làm gì.
- Không cần đại ca, phía trên tự có thu xếp, anh không cần lo lắng. Như vậy lại thanh nhàn, đón năm mới cũng có thể vui chơi một chút, ha ha ha.
Lô Vỹ cười vẻ thản nhiên nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Vốn là chuyện này Lô Vỹ đáng ra phải là công thần đệ nhất, chỉ bởi vì người nhà họ Ngọc ép xuống thành ra là phần tử chọc ngoáy.
- Bị tạm thời cách chức à?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ! Vừa bị dừng, đang viết kiểm điểm.
Lô Vỹ ừ nói.
- Viết cái rắm, em là anh hùng, tại sao phải viết kiểm điểm. Cục trưởng Vu chẳng lẽ không phân biệt được tốt xấu? Không được, anh phải nói với y!
Diệp Phàm cũng thấy tức giận, Lô Vỹ phá sòng bạc dưới lòng đất chẳng những phải tạm thời cách chức mà còn phải viết kiểm điểm, việc này đúng là quá mức.
- Không cần đâu đại ca, Cục trưởng Vu cũng là bất đắc dĩ, thật ra thì cũng bảo em giả viết cho bọn họ xem.
Lô Vỹ cười nói.
- Tại sao phải bảo em viết, về tội gì?
Diệp Phàm tức giận.
Bọn họ nói trong mắt em không có lãnh đạo, không nghe tổ chức ra lệnh, làm rối loạn địa phương, suýt nữa thì gây ra kiện tụng tập thể.
Lô Vỹ nói.
- Móa nó! Không được viết, em lập tức đến ngay Ngư Dương, hoàn thuốc đã xong rồi, tối nay tiến hành đột phá, cho em chút công lực.
Diệp Phàm lấy hoàn thuốc ra để an ủi Lô Vỹ.
- Thật à! Đại ca, Lôi âm cửu long hoàn chuẩn bị rồi thì em lập tức tới ngay, cần quái gì viết kiểm điểm, *** nó, cùng lắm thì bỏ việc làm một công tử tiêu dao, ha ha ha.
Lô Vỹ đắc ý cười phá lên, cảm thấy rất vui vẻ
.
- Đại ca, Tề Thiên đem chuyện anh bị giáng chức nói cho lãnh đạo. Nghe khẩu khí tam đệ thì hình như Đoàn trưởng Thiết rất đắc ý, luôn miệng nói bị giáng chức là tốt, còn nói đại ca ở địa phương không bị ngã mới là lạ, tính tình không tốt, dễ dàng sanh sự mà. Vừa không hiểu được thuật vuốt mông ngựa, lại không đi chịu làm việc trả lễ, để bị người ta đâm lén. Hừ! Một chút đồng tình cũng không có.
Lô Vỹ vì Diệp Phàm kêu bất bình.
- Không có chuyện gì, tính anh vậy đấy. Đoàn trưởng Thiết thích càm ràm cứ để y càm ràm đi! Anh không thích quân đội, quân đội có cái gì tốt, chỉ thao luyện là thao luyện, thỉnh thoảng còn phải làm mấy chuyện nguy hiểm, đại ca chỉ thích vật lộn quan trường, ở trong này lăn lộn cũng rất có tính khiêu chiến.
- Diệp Phàm không hề tức giận, ngược lại còn đắc ý.
Diệp Phàm vừa để điện thoại thì vừa khéo đoàn trưởng Thiết gọi điện thoại tới.
- Ha ha ha, thằng em, nghe nói cậu bị đày đến Cục Tôn giáo xuất gia làm sư à! Tốt! Nơi đó an tĩnh, cậu chẳng phải là thích cuộc sống an tĩnh sao, vừa khéo thích hợp, anh Thiết phải chúc mừng rồi, rốt cuộc đã đạt được ước muốn a!
Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng đắc ý cười sằng sặc.
- Em nói này anh Thiết, anh cười nhạo em phải không. Đúng như anh nói, chỗ làm việc của em giờ đặt trong miếu, ngày ngày sau lưng đều có phật Di Lặc, hai bên còn có Tứ đại thiên vương ở che chở, rất là thoải mái. Có chuyện gì lại cầu xin một cái cũng rất tiện, ha ha ha.
Diệp Phàm cũng cười sảng khoái khiến Thiết Chiêm Hùng có chút buồn bực, thở dài mắng:
- Còn nói nữa, như vậy mà còn cười được. Sao bằng dứt khoát nghỉ việc đến Liệp Báo đi. Mấy chuyện rắc rối này chúng ta dính vào làm gì, cứ hào sảng mà sống, khoái ý ân cừu à.
Thiết Chiêm Hùng lại bắt đầu lôi kéo.
- Khoái ý ân cừu, đại ca sao giống mấy đại vương trên núi thời xưa thế, chẳng qua em không có yêu cầu gì khác, đại ca có thể cho em một cái xe cũ không. Chỉ cần xe thanh lý của quân đội thôi, dĩ nhiên sửa sang một chút đừng để cho người ta nhìn ra xe quân sự là được, chói mắt quá thì không hay rồi.
Diệp Phàm bắt đầu than nghèo kể khổ.
- Tại sao lại phải là xe thanh lý, đại ca cho em luôn một cái mới chẳng phải là khí thế hơn sao, em là cố vấn của Liệp Báo cũng phải có xe cho xứng chứ.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không cần, bình thường là được, mới quá người ta lại nói này nọ.
Diệp Phàm nói, thầm nghĩ đừng có mắc mưu đại ca, lấy xe mới chẳng phải sau này giúp Liệp Báo nhiều hơn, vậy thì phiền hà rồi.
- Bỏ đi, tùy em.
Thiết Chiêm Hùng thở dài, sau một vài phút mới nói tiếp:
- Diệp Phàm, chuyện cứu người ở Tam Giác Vàng đã định thời hạn vào tháng giêng năm sau. Đầu tháng giêng em phải chạy tới căn cứ Liệp Báo để họp bàn kế hoạch hành động, chuyện lần này vô cùng nguy hiểm, phải chuẩn bị kỹ càng.
- Không có chuyện gì đại ca, em thậm chí đã viết cả di thư rồi. Nếu có xảy ra chuyện gì hi vọng Liệp Báo có thể chăm sóc cha mẹ em cho tốt là được. Ha ha ha, nam nhi chí tại bốn phương, lúc cần chết sẽ chết, giết mấy kẻ đáng chết cũng thống khoái. Con mẹ nó, gặp một giết một, gặp hai giết hai.
Diệp Phàm cười sảng khoái, thực ra trong đáy lòng vẫn cảm thấy hơi mất mát.
- Anh em tốt!
Thiết Chiêm Hùng nói ra ba chữ thì cúp điện thoại.
stevenqb1890
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu