Chương 390 : Phiên Phiêu Diêu, Tam Sinh Diệt!
rong mắt của hắn lộ ra một chút hàn mang, hai ngón tay nắm chặt phi kiếm trước mi tâm, dùng sức run lên, theo lực thân thể, còn có mười tòa đạo đài trong cơ thể Mạnh Hạo đồng thời vận chuyển, một cỗ uy lực trước nay chưa từng có ở trên người Mạnh Hạo tuôn vào cánh tay, lan tràn đến hai ngón!
Thanh kiếm giữa hai ngón tay hắn lập tức truyền ra tiếng ken két, dùng mắt thường cũng có thể thấy được khe nứt xuất hiện, cũng chỉ là thời gian mấy cái hô hấp, liền ầm ầm vỡ nát, chia năm xẻ bảy.
Hồn ảnh trên kiếm lại càng phát ra gào thét thê lương, không tiếng động, tiêu thất
Theo hồn ảnh biến mất, theo thân kiếm hỏng mất, tu sĩ mặt xanh cách đó không xa, hai mắt lão lập tức chảy xuống huyết lệ, thất khiếu chớp mắt tràn ra máu tươi, thân mình lảo đảo lui về phía sau, mở miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, khuôn mặt dữ tợn mạnh mẽ ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, giờ phút này khiến cho cả người lão thoạt nhìn như đã điên cuồng.
Tay phải lão nâng lên vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một pho tượng màu đen, hình dạng bên ngoài của pho tượng, là một thứ giống như long mà không phải long, giống như mãng không phải mãng, đó là một con giao long (DG: cũng chính là thuồng luồng đới)!
Đầu mọc một sừng, bụng sinh hai móng, toàn thân xanh đen, vừa mới được tu sĩ mặt xanh xuất ra, lập tức liền có một cỗ khí tức hung thần phóng lên cao, khiến cho bầu trời vốn dĩ xanh trong gió nhẹ thế nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện một mảnh mây đen.
Trong lúc mơ hồ, dường như còn có một tiếng gào thét từ trong năm tháng truyền ra, tại đây, trong nháy mắt vang vọng mặt đất, truyền vào trong tâm thần mỗi người của mấy vạn tu sĩ nơi đây.
Cùng lúc với tiếng gào thét vang vọng, tòa đạo đài thứ nhất của Mạnh Hạo đã dung nhập vào trong yêu đan của Thượng Cổ Ứng Long, lúc này như tỉnh dậy từ giấc ngủ say vậy, hơi động một chút.
Bỗng nhiên, ở phía sau Mạnh Hạo, hư vô vặn vẹo, một ảo ảnh Thượng Cổ Ứng Long thật lớn, nhưng lại rõ ràng xuất hiện, ngóng nhìn pho tượng giao long, giống nhau đang ngóng nhìn... đồ ăn!
Thượng cổ Ứng Long, coi giao long là thức ăn!
Ứng Long chi ảnh biến ảo, người bốn phía nhìn không tới, chỉ có pho tượng mang hình dáng giao long kia, dường như ở trong thiên địa, thanh âm gào thét nhưng lại theo đó mà chững lại một chút.
- Đan khí hóa giao tổ, tu huyết khai thiên đạo, lấy thân tự long tử, lấy hồn dưỡng sát tang!
Tu sĩ mặt xanh gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, từng chữ từng chữ đọc ra, sau đó lập tức liền cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, máu tươi rơi ở trên pho tượng.
- Lấy lực của ta, thỉnh giao tổ hàng lâm!
Tu sĩ mặt xanh chấn động toàn thân, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, bỗng nhiên pho tượng giao long trước mặt lão, nháy mắt xuất hiện khe nứt, tiếng ken két quanh quẩn, dưới ánh mắt chăm chú của mấy vạn tu sĩ ở bốn phía, pho tượng kia oanh một tiếng rồi vỡ tung.
Chia năm xẻ bảy, vô số mảnh vỡ màu xanh đen chưa kịp tản ra tứ phía thì có một làn gió thổi qua, vòng quanh những mảnh vỡ màu xanh đen này, ở giữa không trung vặn vẹo hóa thành một đạo giao ảnh.
Giao ảnh này chớp mắt nhìn như thật, ngay khi xuất hiện trong thiên địa liền mang theo một cỗ hàn khí khó thể hình dung, chớp mắt khuếch tán ra tứ phía, tu sĩ mặt xanh vẻ mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
- Thỉnh giao tổ, giết người này!
Tu sĩ mặt xanh vừa dứt lời, giao ảnh kia lập tức xoay người, bên trong cái đầu mơ hồ khoảnh khắc rõ ràng xuất hiện hai điểm hàn mang, nhìn như song nhãn, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hình như có chút chần chờ, nhưng cũng có vẻ nóng lòng muốn thử, giao ảnh bỗng nhiên chợt động, thẳng hướng Mạnh Hạo gào thét mà đi.
Còn chưa có tới gần, hàn khí đã ngập trời, hư vô dường như muốn bị băng phong.
Đảo mắt, liền cách Mạnh Hạo đã không đến trăm trượng!
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang, cũng không lui lại, không có né tránh, mà là hít sâu một cái, tay phải nâng lên cắt qua đầu ngón tay, năm ngón tay toàn bộ tràn ra máu tươi, hai mắt hắn nhắm nghiền, tay phải nâng lên hướng về phía dưới. Xoay người nhấn một cái!
- Huyết Sát giới!
Thanh âm của Mạnh Hạo mang theo một cỗ ý huyết tinh, trong khoảnh khắc truyền ra, hai mắt của hắn đột nhiên mở bừng, lộ ra hai mắt huyết sắc.
Chính trong thời khắc này, một đạo hồng mang chớp mắt từ trên tay phải Mạnh Hạo khuếch trương tản ra, thoáng cái liền bao trùm chu vi ngàn trượng, khiến cho giữa không trung trong ngàn trượng này đã trực tiếp trở thành màu đỏ!
Ngay cả giao long kia cũng bị bao phủ trong thế giới màu đỏ ấy.
Như một thế giới tồn tại độc lập vậy, đây chính Huyết Sát giới, loại thuật pháp trước đây hắn chưa thể thi triển trong ba loại thuật pháp có thể triển khai, là trong Huyết Tiên truyền thừa của Mạnh Hạo.
Ngay khi Huyết Sát giới xuất hiện, phía sau Mạnh Hạo rõ ràng xuất hiện năm đạo huyết ảnh, chính là năm cỗ huyết thân của hắn, bên trong Huyết Sát giới, bọn nó... bất tử bất diệt
Tiếng động nổ tung vang lên, kinh thiên động địa, mấy vạn tu sĩ trên mặt đất tâm thần rung động, tu sĩ mặt xanh kia sắc mặt tái nhợt. Không thể nói rõ sự rung động mà Huyết Sát giới xuất hiện cho bọn họ.
Nhất là khi giao long nhìn như kinh người phía trước kia, giờ phút này ở trong Huyết Sát giới, thế nhưng lại phát ra gào thét thê lương, thân thể giãy dụa. Giống như bị lực lượng nào đó nhìn không tới quấn quanh, khó có thể giãy ra.
Theo tiếng gào thét truyền ra, Mạnh Hạo ở trong Huyết Sát giới chậm rãi đứng lên, tay phải theo đó nhấc lên, mạnh mẽ nắm chặt.
Ngay khi bàn tay này nắm lại, nghìn trượng phạm vi Huyết Sát giới nháy mắt co rút lại, giống như hóa thành lòng bàn tay Mạnh Hạo, theo sự cầm nắm của hắn, tức khắc ngưng tụ.
Huyết Sát giới không ngừng co rút lại, chớp mắt đã đụng phải giao long đang kêu thảm thiết trong đó, thân hình giao long cũng theo đó mà từ từ co rút lại, cũng chỉ là trong nháy mắt công phu, toàn bộ Huyết Sát giới biến mất không thấy gì nữa. Duy chỉ có trong tay phải Mạnh Hạo đang nắm chặt, theo khe hở giữa các ngón tay có huyết quang nhàn nhạt tràn ra.
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, buông lỏng ngón tay ra, vung lên, đem mảnh vỡ màu xanh đen chẳng biết lúc nào xuất hiện trong lòng bàn tay, tiêu tán ở giữa không trung.
Từng trận tiếng hít vào bỗng nhiên vang lên, lập tức liền có người nhận ra, mảnh vỡ này... chính là những mảnh vỡ của pho tượng lúc trước tạo thành giao long!
- Cuộc chiến hôm nay, ngươi nhất định vong, Kết Đan cảnh... Không phải cấp bậc mà Trúc Cơ ngươi có thể khiêu chiến!
Tu sĩ mặt xanh nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, mắt lộ ra một chút điên cuồng, tay trái nâng lên, trực tiếp ở trên khuôn mặt liên tục vẽ ba đạo huyết ấn, hình thành một hình tam giác.
Mỗi một đạo huyết ấn đều chảy ra máu tươi, sâu thấy cả xương trắng, thoạt nhìn đã thấy ghê người, nhưng tu sĩ mặt xanh này như là không còn biết thống khổ là gì nữa vậy, ngược lại là vẻ mặt lại càng thêm dữ tợn, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
- Đây là...
Tu sĩ phía dưới lập tức có người thất thanh mở miệng.
- Đây là cấm thuật Mặc Thổ, Hoàng Tuyền Tam Sinh ấn!
Khi bốn phía đang truyền đến thanh âm bàn luận, âm thanh âm trầm của tu sĩ mặt xanh cũng theo đó truyền đến.
- Hoàng Tuyền khắc tam sinh, tam sinh đốt nhất thế, Hoàng Tuyền..... Tam Sinh ấn!
Hai mắt tu sĩ mặt xanh lộ ra quang mang kì dị, đây là thuật pháp cường đại nhất của lão, lúc này triển khai ra, đối với lão mà nói là cái giá cực lớn, nhưng bây giờ lão đã không thèm để ý, trong khi nói, ba đạo huyết ấn trên mặt lão như bị thiêu đốt, giống như biến thành ba vết sẹo cực sâu, khiến cho quang mang trong mắt lão càng phát ra điên cuồng.
Lời nói ra miệng thì lão nâng tay phải lên, hướng về phía Mạnh Hạo bỗng nhiên rơi xuống, như chém xuống hư vô, nhìn như không có gì, nhưng cố tình trong nháy mắt đó, tâm thần Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động.
Ánh mắt Mạnh Hạo như điện, nhìn tu sĩ mặt xanh, chân mày hơi nhíu lại, giao long kia hắn có thể giết chết, là vì ở trong Huyết Sát giới, giao long bị Thượng Cổ Ứng Long uy hiếp, cho nên mới theo Huyết Sát giới mà tiêu tán.
- Cũng nên kết thúc rồi.
Chân mày Mạnh Hạo buông lỏng, nhàn nhạt mở miệng, tay phải nâng lên vỗ vào túi trữ vật, không có lấy ra cái gì cả mà là đưa linh thức vào trong đó, chớp mắt dung nhập vào trong mặt nạ huyết sắc bên trong túi trữ vật, quấn quanh bảo vật mà lúc trước Mạnh Hạo không thể sử dụng, Tam Vĩ phiên!
Tam vĩ phiên là chí bảo mà Mạnh Hạo đạt được ở trong Huyết Tiên truyền thừa.
Giờ phút này linh thức Mạnh Hạo quấn quanh trên một đuôi của chiếc Tam Vĩ tàn phiên này, khoảnh khắc phiêu diêu, nháy mắt kéo dài vô hạn, theo linh thức Mạnh Hạo, trực tiếp truyền vào bên trong thân thể của hắn, ở trong tâm Mạnh Hạo như có điều ngộ ra, tay phải nâng lên vung lên về phía trước.
Phía sau hắn, chung quanh hắn......
Rõ ràng xuất hiện một đuôi cờ như che đậy thương thiên, bao trùm mặt đất, nhìn như tàn phá, nhưng lại lộ ra một cỗ uy lực như thiên!!
Lá cờ rách này màu xám, phiêu diêu vô tận.
Nơi nó đi qua..... hoàng tuyền khô, tam sinh diệt, bán thân lạc!
Mạnh Hạo đứng tại giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền, tơ máu che kín mắt cùng với tâm thần rung động không thôi. Cho dù là hắn, cũng thật không ngờ, dẫn động cái Tam Vĩ Phiên này, lại có lực lượng kinh thiên động địa như thế.
Mà cái này... chỉ là đuôi thứ nhất, hơn nữa căn bản còn không phải là bản thể của Tam Vĩ Phiên này xuất hiện, mà chỉ là linh thức Mạnh Hạo dung hợp cùng bảo vật này, mượn bản thân, dẫn động một hồi lực lượng hình chiếu của pháp bảo.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên