Chương 377 : Người Không Mặt Áo Xanh!
ột lát sau, một cái kiếm gỗ đơn giản xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo. Kiếm gỗ này thoạt nhìn rất thô ráp, nhưng tại trong mắt Mạnh Hạo thì kiếm gỗ thô ráp này chính là kiện pháp bảo đầu tiên mà hắn tạo nên.
Mạnh Hạo cẩn thận nhìn kiếm gỗ tuế nguyệt trong tay, sau khi bỏ vào túi trữ vật, hắn lại lấy ra mấy bình ngọc, trong đó đều chứa đầy máu tươi. Đây là tam đại tổ huyết hắn thu hoạch được khi lấy danh nghĩa luyện đan trong Thanh La Tông.
- Thanh La Tông mười ba người luyện chế, có tất cả năm người có tam đại tổ huyết… lấy tam đại tổ huyết từ năm người này, có thể luyện Huyết Thân tiểu thành!
Mạnh Hạo nhớ lại truyền thừa của Huyết Tiên, miêu tả về Huyết THân.
- Huyết Thân như ảnh, dung nhập vào trong thân, tồn tại như phân thân, sinh tử do một ý niệm của bản thân, có được hai ba thành tu vi của bản thân. Nếu có thể thăng cấp lên Huyết Linh thì có thể có tu vi bằng với toàn bộ tu vi của bản tôn. Mà Cửu Đại Tổ Huyết cuối cùng, luyện chế thành Huyết Thần, có thể phản tổ nghịch thiên!
Mạnh Hạo trầm mặc một lát, hai mắt lộ ra hàn mang, truyền thừa Huyết Tiên này cực kỳ độc ác, Mạnh Hạo đã từng rất do dự, nhưng sau khi bước vào Tu Chân Giới nhiều năm, thông qua đan đạo, hắn càng có hiểu biết hơn về độc đạo.
- Cũng giống như độc, thuật pháp ba ngàn, đại đạo vô tận, một đường tiến tới, đều dựa vào một ý niệm của bản thân!
Mạnh Hạo vung tay, theo phương pháp của Huyết Tiên truyền thừa mà bắt đầu luyện chế Huyết Thần.
Phương pháp luyện chế này, lấy máu bản thân làm Linh, lấy tam đại tổ huyết làm phụ trợ, càng cần vật phẩm như tế thân, dựa theo như lời của truyền thừa Huyết Tiên, vật này rất quan trọng, có thể là thiên địa vạn vật, có thể là cọng cây ngọn cỏ, cũng có thể là một nắm đất, cục đá. Thậm chí, năm đó Huyết Tiên còn lấy da người là vật tế thân.
Vật này không hủy thì Huyết Thân bất diệt, hơn nữa độ dung hợp càng cao, tu vi mà Huyết Thân biểu hiện ra cũng càng cao hơn.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, đối với vật tế thân này, hắn lựa chọn miếng mỡ đông!
Lần lột da trước của miếng mỡ đông đã để lại một lượng lớn phần thừa, tất cả đều bị Mạnh Hạo lấy đi. Lúc này, hắn lấy ra năm mảnh lớn bằng bàn tay, bắt đầu theo truyền thừa Huyết Tiên mà luyện hóa Huyết Thân.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba tháng sau…
Cái miệng giếng ở Tây Bộ Nam Vực, từ một tháng phun một lần đã biến thành ba ngày phun một lần. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua càng lúc càng giảm ngắn lại, hai ngày một lần, cho đến một ngày một lần… Cuối cùng thì vĩnh viễn phun trào!
Theo điển tịch được ghi lại trong các tông môn Nam Vực, miệng giếng phun trào sẽ kéo dài liên tục bảy ngày, sau đó mới hoàn toàn biến mất.
Theo thời gian rút ngắn, thiên kiêu các đại tông môn, đại gia tộc đều nắm chắc thời gian cảm ngộ, tranh thủ có thể ở thời điểm cuối cùng đạt được tạo hóa.
Cho đến một ngày, Đạo tử Lý Thi Kỳ của Huyết Yêu Tông, ngồi bên miệng giếng cảm ngộ mà đột phá, bước vào Kết Đan, thứ miệng giếng phun ra chỉ có một mình nàng hấp thu, là linh khí không tiêu tan trong thiên địa, không thể bị đoạt lấy.
Mà sau nàng, Đạo tử của Lý gia – Lý Đạo Nhất, sau khi thất bại trước Hứa Thanh cũng không bị xuống dốc, mà lại quật khởi, trở thành tu sĩ thứ ba bước vào Kết Đan của Nam Vực. Y cũng là người dựa vào linh khí mà cái giếng này phun ra, linh khí không thuộc về thiên địa này, cảm ngộ mà thành công đột phá.
Nam Vực oanh động!
Cũng chính lúc này, Mạnh Hạo từ trong bế quan rời khỏi động phủ. Một năm trôi qua, tóc hắn đã dài, mà cánh tay của hắn đã tràn ngập nếp nhăn, trên người đã không còn mặc trường bào Chủ Lô đan sư của Tử Vận Tông nữa, mà là một bộ trường bào màu xanh.
Tại trong màn mưa sáng sớm, Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, vọt về phía trời xa.
Hắn bình thản tự nhiên, nhưng trong mắt lại ẩn chứa tinh thần, thâm thúy không thể lường được.
Mặc dù tuvi của hắn vẫn là Trúc Cơ, nhưng bây giờ, chiến lực chân chính của hắn đã không thể dùng Trúc Cơ để cân nhắc, rốt cuộc là mạnh bao nhiêu…
Mạnh Hạo cũng muốn thử một chút!
Cho nên, hắn muốn chiến!
Lấy chiến để hiểu rõ thiên địa, lấy chiến để ngộ ra đạo đài thứ chín, lấy chiến… để kinh thiên hạ!
Cũng đi tìm một tia cơ hội đột phá tu vi….
Bảy ngày trôi qua, trong bảy ngày này, toàn bộ Tây Bộ Nam Vực nhấc lên một cơn bão táp, bão táp oanh động bát phương, làm cho toàn bộ tu sĩ Tây Bộ Nam Vực đều chấn động tâm thần.
Hết thảy, đều chỉ vì một cái tên!
Người không mặt áo xanh!
Theo lời đồn, đó là một người mặc trường bào màu xanh, nhưng gương mặt lại mơ hồ, không tu sĩ nào có thể nhìn rõ.
Trong lời đồn, người này chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng chiến lực của y rất mạnh, rất hiếm thấy trong cùng cảnh giới.
Trong lời đồn, khi y ra tay thì chỉ nói một câu!
- Chiến!
Những lời đồn liên quan tới y, từ trận chiến bảy ngày trước mà bắt đầu. Trận chiến ấy, đối thủ của y là một thiên kiêu Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn của Kim Hàn Tông. Hai người gặp nhau giữa không trung, không có nhân quả, chỉ có một chữ “chiến” kinh thiên, đột ngột vang lên, vang vọng quanh quẩn…
Nháy mắt, thiên kiêu Kim Hàn Tông đại bại, thời gian cực nhanh, chỉ có một chớp mắt, bẻ gãy nghiền nát!
Một trận chiến này, xung quanh có không ít người nhìn thấy, tất cả đều hoảng sợ. Còn không đợi chuyện này truyền đi đã xuất hiện trận chiến thứ hai của Người không mặt áo xanh!
Đối thủ là thiên kiêu Huyết Yêu Tông, cũng là nháy mắt, thiên kiêu đại bại!
Không lấy đi tính mạng, nhưng đại bại như thế, đủ trở thành sóng lớn quét sạch tự tin, đủ làm người ta không gượng dậy nổi.
Liên tiếp mấy ngày, tất cả thiên kiêu đệ tử của Lý gia, Thanh La Tông, Tống gia, Nhất Kiếm Tông, Vương gia… đều gặp người áo xanh kia, gặp nhau trong trường hợp bất đồng, đánh xong một trận. Đứng trước mặt người áo xanh này, không ai có thể có được cơ hội xuất thủ lần hai, đại bại trong nháy mắt.
Toàn bộ Tây Bộ Nam Vực oanh động, vô số người đang suy đoán, người áo xanh không mặt này là ai, đủ loại suy đoán…
Ngày thứ tám, tại bên ngoài miệng giếng Nam Bộ ba ngàn dặm, đó là nơi tụ tập của đệ tử Nhất Kiếm Tông. Tại trong không trung, một người mặc áo xanh lạnh nhạt lơ lửng, trước mặt y là một nam tử trung niên. Lúc này, vẻ mặt nam tử trung niên rất là đặc sắc, trong mắt lộ ra tinh quang, nhìn chằm chằm vào người không mặt áo xanh.
- Ngươi rốt cuộc là ai!?
Người áo xanh này, đương nhiên chính là Mạnh Hạo.!
Mấy ngày liên tục, hắn không ngừng chiến đấu với người khác, vì muốn dựa vào chiến đấu để cảm ngộ ra đạo đài thứ chín, cũng vì vậy mà hắn biết tới miệng giếng này, lại còn nghe nói có người Kết Đan ở cạnh miệng giếng này.
Nhưng hắn không lập tức tới miệng giếng, mà tiếp tục khiêu chiến quần hùng Nam Vực. Nhưng những đối thủ mà hắn gặp trong mấy ngày này đều không đủ sức đánh một trận, cho nên hắn đặt mục tiêu lên trên người những Đạo tử của các tông.
Lúc này, nam tử trung niên trước mặt hắn chính là Đệ Nhất Tử trong Thất Tử của Nhất Kiếm Tông, Trúc Cơ đại viên mãn, nửa bước Kết Đan – Hàn Sơn Đạo!
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên