Chương 119.3
huôn mặt tuấn mị của Mộ Dung Lưu Tôn, nháy mắt bao phủ sự u ám, hắn cắn răng lời nói lan toả sự lạnh giá.
“Đi.” Nói xong liền quay lại nhanh như gió chuẩn bị ly khai, Tiểu ngư nhi vẫn đứng ở trên đài cao, vừa nhìn thấy bọn họ muốn đi, vội vàng nhảy xuống, ba bước thành hai bước chạy về phía thân ảnh ở trước, đưa tay lên lôi chặt tử sắc trường bào của Mộ Dung Lưu Tôn.
Mộ Dung Lưu Tôn dừng bước, quay đầu nhìn phía nữ nhi của mình, đôi mắt đen kịt như mực mở to hiện lên ánh sáng hỏa hoa, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng.
“Nếu như ngươi mang theo ta đi tìm nương, ngươi chính là phụ hoàng của ta, bằng không sau này ta không có phụ hoàng.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, không khí lập tức cứng đờ, vài người đều cảm thấy ngực cứng lại, họ cảm nhận được bốn phía bao phủ một tầng sương giáng.
Công chúa thật to gan a, dám trực tiếp uy hiếp hoàng thượng, sự cuồng vọng không bị cản trở này, thật là có điểm giống hoàng thượng, bất quá cũng rất giống hoàng hậu nương nương.
Huyền đế cũng không có tức giận, ngược lại rất vui vẻ, trên khuôn mặt tuấn mĩ vô trù, hơi thở lạnh mỏng đã loảng đi một ít, nhẹ giọng mở miệng: “Được.”
Hắn đáp ứng Tiểu Ngư nhi, là vì nữ nhi của mình, hắn chưa từng có chiếu cố qua, nếu nàng có yêu cầu gì, hắn có thể nào không đáp ứng đâu, bất quá vì sợ Tiểu Ngư nhi bị thương tổn, nên ngẩng đầu trầm giọng mệnh lệnh: “Mạc Sầu, nhất định phải bảo vệ tốt trưởng công chúa.”
“Dạ, hoàng thượng.”
“Sau này không nên gọi ta là hoàng thượng.” Huyền đế lãnh mị mở miệng, hắn đưa tay lên, đôi bàn tay to thon dài hữu lực dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Ngư nhi, từ từ mở miệng: “Đi, phụ hoàng dẫn ngươi đi tìm nương.”
Thần thái cùng khí phách phóng đãng kia, có thể thấy là đương thời đệ nhất nhân, Tiểu Ngư nhi theo sát phía sau hắn, nhìn thân ảnh cao lớn kia, không biết là bởi vì máu mủ tình thâm, hay nàng thật sự cảm thấy nam nhân này có năng lực, nói chung trong lòng có một cảm giác kiên định.
Mà trong lúc nàng đang nghĩ đến nhập thần, thì tiểu thân thể đột nhiên bay lên, đã bị hoàng thượng bế lấy, bay lên trời, rất nhanh lắc mình ra khỏi ao đầm.
Bộ pháp lưu loát chỉnh tề, nguyên lai hắn cũng biết kỳ môn độn giáp, không chỉ phá trận pháp trên ao đầm, còn giải trận pháp đào hoa lâm, mới có thể dễ dàng vào cốc.
Tiểu Ngư nhi nhìn hết thảy trước mắt, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, có một niềm tin thật sâu, hắn nhất định có thể cứu mẫu thân trở về.
Mạc Sầu nhìn thân ảnh phía trước, chỉ thấy thân hình cao lớn tuấn mỹ của hoàng thượng, một thân tử sắc trường bào bị gió lay động, trong tay ôm Tiểu Ngư nhi, thần thái tự nhiên đến cực điểm, tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt, hai phụ nữ lại không bài xích nhau, ở chung rất hòa hợp, Tiểu Ngư nhi trước đây dường như là rất bài xích hắn, không nghĩ tới hoàng thượng lại rất dễ dàng thu phục lòng của nàng, có lẽ nguyên do là máu mủ tình thâm đi.
Đoàn người rất nhanh tới bờ bên kia, Huyền đế buông tiểu nữ nhi trong lòng ra, mâu quang nhu hòa nhìn nàng liếc mắt một cái: “Không có sao chứ.”
Tiểu Ngư nhi lắc đầu, chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên chảy xuôi hơn dòng nước ấm, tuy rằng hắn là một hoàng đế cao cao tại thượng, thế nhưng lại gợi lên tình cảm cha con trong lòng của nàng, chính là tình yêu thương của phụ thân mà ở kiếp trước nàng khát vọng, tựa hồ trong thiên hạ chỉ cần có phụ thân tồn tại, thì cái gì cũng đều không cần sợ.
“Không có việc gì, phụ hoàng.”
Tiểu Ngư nhi lời nói cực kỳ tự nhiên, Huyền đế nghe xong, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng, đôi môi lạnh mỏng nhất câu, cười nói: “Tiểu Ngư nhi thật ngoan, sau này muốn cái gì, cứ nói cho phụ hoàng biết, phụ hoàng nhất định sẽ tặng thứ mà ngươi rất muốn đó.” Hoàn toàn là một dạng phụ thân sủng nữ nhi.
Trường Đình cùng Đoạn Hồn còn có hai cao thủ đại nội, đều nhìn hình ảnh trước mắt mà ngây người, đây là hoàng thượng sao? Là hoàng thượng một thân lãnh mị, hàn khí bốn phía sao?
Lúc này trên mặt hắn ánh sáng rạng rỡ chói mắt, xán lạn như hoa đào.
Tiểu Ngư nhi thật cao hứng, dùng sức gật đầu, trong lòng suy nghĩ, có một phụ hoàng như vậy thật không tồi a, hắn không chỉ thương yêu ngươi, hơn nữa lớn lên lại thế tuấn như thế, so với người khác cũng không kém a.
Tiểu Ngư nhi đang mân mê suy nghĩ, chợt nhớ tới cái gì đó, liền phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Huyền đế biến sắc, đạm nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phụ hoàng, ta đem Tiểu Tôn cùng Mao Tuyết Cầu để quên ở trong cốc rồi, ta không ở đấy, chúng nó sẽ nhớ ta.”
Vài người ồ lên, nhất là khi nghe được tên của con chó săn kia, khóe miệng co rút, cực lực nhịn cười, mà Mạc Sầu ở bên cạnh vội vàng kéo Tiểu Ngư nhi: “Không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng, chúng ta rất nhanh sẽ trở về thôi.”
“Được.” Tiểu Ngư nhi gật đầu.
Huyền đế quay đầu nhìn rừng rậm xanh tươi phía trước, sắc mặt trong nháy mắt khôi phục băng lãnh, quanh thân hàn khí, hắc đồng sâu thẳm như vực sâu vạn trượng, làm cho người ta mỗi khi liếc mắt nhìn, đều cảm thấy hoảng hốt.
Thế nhưng Tiểu Ngư nhi một điểm cũng không sợ hãi, vươn tay nắm bàn tay to của Huyền đế, nhu hòa mở miệng: “Phụ hoàng, chúng ta đi thôi.”
“Được, đi tìm nương ngươi.”
Huyền đế ra lệnh một tiếng, đi đầu mang theo nữ nhi tiến vào rừng rậm, đoàn người xuống núi, ngoài núi có chiếc xe ngựa xa hoa chờ sẵn, Huyền đế dẫn nữ nhi cùng Mạc Sầu lên xe ngựa, những ám vệ khác thì cưỡi ngựa theo đuôi sau đó, một tấc cũng không rời để bảo vệ.
Đoàn người ngồi xe ngựa đi thẳng đến Đan Phượng quốc, lúc tới gần biên cảnh của Đan Phượng quốc, Huyền đế dịch dung một chút, bởi vì Đan Phượng quốc cùng Huyền Nguyệt đang giao hảo, chính mình mạo muội xuất hiện ở Đan Phượng, nếu như làm cho những người có ý đồ nhìn thấy, chỉ sợ sẽ rất khó giải thích, Đan Phượng nữ hoàng nhất định nghĩ hắn dụng tâm kín đáo.
Huyền đế dịch dung xong, nghiễm nhiên là một người khác, nhưng là lại làm cho Mạc Sầu có cảm giác quen thuộc, môi của nàng nhịn không được run lên một cái, trong xe ngựa nàng nhìn Huyền đế hồi lâu mới mở miệng.
“Nguyên lai hoàng thượng đúng là Ngân hiên.”
Huyền đế con ngươi sâu thẳm, bí hiểm nhếch chút môi, thần sắc đạm mạc mở miệng.
“Ngân hiên là thân phận lúc ta khi còn đang ở Thiên Sơn học nghệ, dùng để đi lại giữa các quốc gia để tạo dựng cơ sở.”
Nói xong, hắn liền không lên tiếng nữa, đạm nhiên trầm mặc, bên cạnh Mạc Sầu ngồi suy nghĩ, thật lâu mới bình phục tâm tình, không nghĩ tới lúc trước người cứu chủ tử một mạng đúng là hoàng thượng, tình cảm của hoàng thượng đối với chủ tử cũng không hề kém Vô tình, chỉ sợ càng sâu hơn a, hai nam nhân này đều làm người ta đau lòng.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu