Trọng Sinh Vi Quan epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 379: Hiểu Lầm
ồ Khai Thái nghe Hứa Lập nhắc tới bệnh dịch hạch gần trăm năm trước, ông khẽ gật đầu. Trận dịch đó tuy ông không tự mình trải qua nhưng bố mẹ ông thiếu chút nữa mất mạng trong trận dịch này. Sau đó mỗi lần nhắc lại bố mẹ ông đều thấy chua xót. Ông nôi, Nhị thúc và sáu người bà con đều mất mạng trong trận đại dịch đó. Cả nhà ông cũng từ đó mới chuyển vào trong rừng ở để tránh ôn dịch.
- Dịch Sars lần này còn lây lan nhanh hơn, càng nguy hiểm hơn dịch hạch năm đó. Hơn nữa bây giờ còn chưa có thuốc đặc trị Sars. Nếu không có chính phủ ra mặt phối hợp động viên nhân dân toàn quốc cùng chống Sars thì sợ số người chết vượt xa con số năm nào. Lão gia tử, mặc dù bây giờ còn không thể chứng minh Hồ Ngọc Bảo có nhiễm Sars hay không, nhưng ngài chẳng lẽ muốn lấy tính mạng của hơn ngàn thôn dân ra đánh cược sao?
- Thật sự nghiêm trọng như vậy ư?
Hồ Khai Thái nghĩ Hứa Lập là một thị trưởng chắc sẽ không nói quá về dịch bệnh để lừa mình.
- Đương nhiên là thật! Hơn nữa chúng tôi cũng không phải muốn bắt Hồ Ngọc Bảo, chúng tôi chỉ muốn tiến hành cách ly một thời gian và quan sát xem có nhiễm Sars hay không? Nếu không bị lây bệnh thì chúng tôi lập tức lập tức thả người! Lão gia tử nếu không tin có thể cho người theo chúng tôi tận mắt thấy Hồ Ngọc Bảo được đưa vào khu cách ly. Chẳng qua lão gia tử tại sao nói chúng tôi là muốn bắt Hồ Ngọc Bảo? nếu Hồ Ngọc Bảo thật sự làm chuyện vi phạm pháp luật thì tôi còn hy vọng lão gia tử có thể nói rõ, nếu không chuyện điều tra ra chỉ sợ lão gia tử có bao bọc thì tôi vẫn nhất định phải đưa Hồ Ngọc Bảo ra công lý.
Hứa Lập cũng không có bởi vì Trịnh Kiện khánh gây áp lực mà bỏ qua nguyên tắc.
- Kiến Nghiệp, anh đi đến nhà lão Tam đưa Bảo tử tới đây.
Hồ Khai Thái cuối cùng cũng đồng ý gọi Hồ Ngọc Bảo ra đây. Lâu như vậy Hồ Ngọc Bảo được đưa vào thôn giấu đi nếu không có Hồ lão gia tử bảo người đi gọi có lẽ Hứa Lập dẫn người tìm nửa tháng cũng không thấy.
Hồ Kiến Nghiệp nghe vậy vội vàng gật đầu, y chạy nhanh về phía địa điểm cần tới.
- Thị trưởng Hứa xin chớ trách, tôi đúng là già rồi nên tim nhầm lời Bảo tử nói mới tạo thành sự hiểu lầm này. Lát nữa Bảo tử tới các vị cứ mang nó đi.
- Lão gia tử, ngài sao lại cho rằng chúng tôi tới bắt Hồ Ngọc Bảo? Hồ Ngọc Bảo rốt cuộc làm chuyện gì?
- Tôi cũng không rõ lắm! Ngày hôm qua Bảo tử suốt đêm trở lại trong thôn, nửa đêm lại nghe thấy tiếng xe cảnh sát tới thôn chúng tôi. Bảo tử tìm tôi nói cảnh sát tới bắt nó. Lúc ấy tôi còn tưởng nó làm gì phi pháp còn đánh mắng nó một trận. Nhưng Bảo tử lại quỳ trên mặt đất nói cho tôi biết nó không phạm pháp, chỉ là ở ngoài làm việc nghĩa cứu một người mà đắc tội đám xã hội đen. Hơn nữa đám xã hội đen này rất có thế lực nên nó phải trốn về quê, đám cảnh sát kia chỉ sợ cũng là ăn tiền của đám xã hội đen mà tới bắt nó. Nó còn thề với tôi là nó tuyệt đối không nói dối. Tôi nhìn Bảo tử từ bé đến lớn, nó sẽ không nói dối tôi. Hơn nữa tôi sống nhiều năm như vậy chẳng lẽ không nhìn ra là nó nối dối hay không ư? Cụ thể có chuyện gì lát Bảo tử tới thì cậu hỏi nó, giao Bảo tử cho cậu tôi cũng có thể yên tâm.
Hồ lão gia tử đứng lên vỗ vỗ Hứa Lập.
10 phút sau Hồ Kiến Nghiệp dẫn một thanh niên đi tới. Hứa Lập tự tin vào bản lĩnh nhìn người của mình, cậu thanh niên này mày rậm mắt to người đầy chính khí quả thật không giống tội phạm.
Hồ Ngọc Bảo đi tới trước mặt Hứa Lập, y cẩn thận chào.
- Thị trưởng Hứa.
- Cậu là Hồ Ngọc Bảo? Tối qua cậu đi trên chuyến tàu K1982 từ Bắc Kinh về Tùng Giang phải không?
- Đúng, chẳng lẽ các vị không phải tới bắt tôi? Chỉ vì trên xe có người nhiễm Sars nên mới chạy tới đây và mang theo nhiều cảnh sát như vậy để cách ly tôi?
Hồ Ngọc Bảo vẫn hơi nghi ngờ.
- Bí thư Hồ cũng nói với cậu rồi đó, cậu không tin chúng tôi chẳng lẽ không tin người nhà mình sao? Mà dù cậu đã phạm tội có thể nghiêm trọng đến mức nào? Nhiều lắm gây ảnh hưởng tới vài người nhưng nếu cậu nhiễm Sars thì bị hại chính là hơn ngàn thôn dân Hồ gia, sau đó ảnh hưởng tới nông dân toàn thị xã, cậu nói nó nghiêm trọng tới mức nào.
Nghe Hứa Lập nói như vậy, Hồ Ngọc Bảo cúi đầu không biết nói gì nữa.
- Hồ Ngọc Bảo, vừa nãy lão gia tử đã nói với tôi là cậu đắc tội với người nên sợ cảnh sát tới bắt mình. Tôi hy vọng cậu kể thật, nếu là làm việc nghĩa chúng tôi xác minh xong có thể thưởng, còn nếu nói dối thì chúng tôi vẫn sẽ bắt cậu.
- Tôi, tôi làm việc nghĩa mà. Chẳng qua các vị bây giờ có đi điều tra thì đám người đó cũng nói trắng thành đen, tôi sẽ thành tội phạm.
Hồ Ngọc Bảo có chút ảo não nói.
- Cậu không nói cho chúng tôi, chúng tôi không đi điều tra thì sao biết được sự thật. Cậu nên tin vào chính phủ, chúng tôi sẽ không vu oan người tốt.
Hứa Lập an ủi Hồ Ngọc Bảo.
- Hai năm qua tôi đi làm thuê ở thành phố Thiên Hải tỉnh bên, tối mấy hôm trước đám người chúng tôi đi ăn cơm tối, ăn xong bọn họ lại còn muốn đi hát, tôi không đi mà một mình về công trường. Nhưng trên đường về tôi lại thấy bốn người đàn ông đuổi đánh một phụ nữ. Tôi tưởng là cướp nên xông tới, lão gia tử đã dạy chúng tôi thấy việc bất bình không thể khoanh tay đứng nhìn. Mấy người đàn ông kia tuy cao to nhưng không học võ, thoáng cái đã bị tôi đánh ngã. Người phụ nữ kia thấy mình đã thoát, chị ta đưa tôi một tờ danh thiếp rồi cũng chạy.
- Tôi vốn nghĩ việc tới đây là kết thúc ai ngờ hai hôm sau có một đồng hương ở Vọng Giang lén tìm tôi nói đám xã hội đen Thiên Hải đang đi tìm một người có bộ dạng giống tôi. Tôi giờ mới biết tối hôm đó không phải là vụ cướp bình thường mà mình đã chọc vào người không nên chọc. Vì thế tôi đi mua vé tàu vội vàng về nhà. Tôi nghĩ đám bọn chúng dù kiêu căng đến mấy cũng không dám tới thôn tôi bắt người.
- Nhưng ai ngờ vừa về tới thôn là cảnh sát đã tới đây, tôi tưởng những người đó biết địa chỉ của tôi nên nhờ cảnh sát tới bắt tôi, vì vậy tôi mới bảo lão gia tử bảo vệ mình, ai ngờ hóa ra lại là hiểu lầm.
Chương 280: Bố cục Giang Ninh
Hứa Lập nghe Hồ Ngọc Bảo giải thích xong, hắn nhìn đối phương hỏi.
- Cậu đánh bốn người bọn họ?
Hồ Ngọc Bảo nhận ra Hứa Lập không tin mình, y có chút khẩn trương kêu lên.
- Anh không tin? Tôi được ông nội dạy từ nhỏ, anh nếu không tin thì tìm mấy cảnh sát tới đây thử với tôi.
- Không cần, cậu thử với tôi hai chiêu là được.
Hứa Lập nhìn Hồ Ngọc Bảo mặc dù không tính là gầy yếu nhưng không giống người có thể đối phó bốn người đàn ông lực lưỡng. Chẳng qua Hồ Ngọc Bảo nói do Hồ Khai Thái dạy cũng làm Hứa Lập hơi tin. Hứa Lập có ấn tượng rất sâu từ vẻ ngoài của Hồ Khai Thái, có lẽ trên đời có nội công thật thì sao? Mình không tiện mời Hồ Khai Thái đã hơn 80 so chiêu, nhưng bây giờ có sẵn Hồ Ngọc Bảo để thử thì mình đương nhiên không thể bỏ qua rồi. Cho dù Hồ Ngọc Bảo còn trẻ nhưng nếu Hồ Khai Thái dạy hắn từ bé chắc cũng luyện được đôi chút, mình cần phải mở rộng tầm mắt mới được. Có lẽ mình qua cách này còn khiến Hồ Khai Thái lộ ra vài đòn.
- Nhưng mà tôi…
Hồ Ngọc Bảo hơi do dự.
- Cậu sợ làm tôi bị thương?
Hứa Lập cười nói.
Hồ Ngọc Bảo gật đầu nói:
- Anh là thị trưởng, nếu làm anh bị thương nói cảnh sát sẽ không bỏ qua mà ngay cả ông nội tôi cũng không tha cho tôi, ít nhất giam tôi ba ngày.
Hứa Lập nhìn quanh một vòng, hắn thấy một thôn dân đang cầm chiếc xẻng sắt, hắn đi tới nói:
- Đại ca, có thể cho tôi mượn chiếc xẻng của anh dùng lát không?
Người này thấy Hồ Khai Thái gật đầu, y đưa xẻng cho Hứa Lập.
Hứa Lập cầm xẻng giơ giơ lên, hắn dùng sức vào hai tay bẻ mạnh, chiếc xẻng cứ thế bị Hứa Lập bẻ gãy.
Chiêu này của Hứa Lập làm mọi người ở đây há hốc mồm, một vị thị trưởng mà khỏe như vậy sao? Hồ Khai Thái khẽ gật đầu vuốt râu, Hồ Ngọc Bảo không sợ mà còn tỏ vẻ hưng phấn, mong chờ.
- Giờ cậu không sợ làm tôi bị thương nữa chứ? Lại đây, chúng ta so vài chiêu.
Hứa Lập nói xong liền dùng lại động tác quen thuộc năm nào của mình, hai tay thành chưởng bảo vệ trước ngực, hai chân đứng thành hình chữ “Đinh”
Hồ Ngọc Bảo mặc dù muốn thử nhưng vẫn nhìn thoáng qua Hồ Khai Thái. Hồ Khai Thái gật đầu nói:
- Nếu thị trưởng Hứa đã muốn thì cháu thử xem, luận bàn là chính không được nổi nóng.
Hồ Ngọc Bảo gật đầu, mình từ nhỏ được ông nội dạy, chẳng qua ngoài việc luận bàn với ông và mấy chú ra, mình chưa từng ra tay với người ngoài. Chẳng qua đấu với mấy người kia Hồ Ngọc Bảo lại như bao cát, chống nhiều lắm được nửa tiếng là mặt mày bâm dập, bị đánh liên tục chứ đâu có phải là luận bàn gì, đây là ngược đãi. Về phần mấy hôm trước đánh người còn chưa đủ làm nóng cơ thể, bốn tên thanh niên mỗi người bị trúng một quyền ngã xuống mặt đất. Hôm nay Hồ Ngọc Bảo cuối cùng có cơ hội thi triển bản lĩnh.
Hồ Ngọc Bảo cũng không dám khinh thường, một phần do thân phận của Hứa Lập, y ra tay cũng phải cẩn thận. Về phần khác là Hồ Ngọc Bảo không muốn mình thất bại, ông nội đang ngồi kia nhìn, xung quanh có bao thôn dân nữa chứ. Ông chú bình thường thích hành hạ mình cũng đang cười trộm nhìn mình, mình mà thất bại thì có lẽ mấy tháng tới sẽ bị huấn luyện đặc biệt.
Hồ Ngọc Bảo cẩn thận giơ hai tay lên cảnh giác nhìn Hứa Lập. Chẳng qua y không giống Hứa Lập là đứng tại chỗ, Hồ Ngọc Bảo bắt đầu di chuyển về phía Hứa Lập.
Ánh mắt Hứa Lập tập trung theo chuyển động của Hồ Ngọc Bảo, hắn đứng nguyên tại chỗ. Xem ra trong truyện và trên Tv nói cao thủ khi khai chiến đều tìm sơ hở của kẻ địch là chính xác, cái này khác hẳn so với những gì mình đã được huấn luyện.
Hồ Ngọc Bảo đi vòng quanh Hứa Lập một vòng, Hứa Lập không chờ nữa, hắn chờ tiếp sẽ rơi vào tiết tấu của Hồ Ngọc Bảo. Những gì Hứa Lập tập đều là dùng một chiêu chế địch, đánh nhanh thắng nhanh mới là tiết tấu của hắn. Hứa Lập hét lớn một tiếng và lao về phía Hồ Ngọc Bảo.
Hồ Ngọc Bảo hơi giật mình khi nghe thấy tiếng thét, mình và ông nội, các chú luận bàn ít nhất đều di chuyển hai ba vòng, vậy mà tên Hứa Lập này không nói lý lẽ, mình mới đi một vòng đã lao tới.
Hồ Ngọc Bảo chưa kịp phản ứng đã thấy Hứa Lập tới trước mặt. Hứa Lập cũng không dám nương tay, hắn vừa ra tay đã là chiêu độc thậm chí không giữ sức phòng thủ, hai đấm trực tiếp đánh vào ngực Hồ Ngọc Bảo.
Tuy nói Hứa Lập đột nhiên ra tay đánh cho Hồ Ngọc Bảo không kịp đề phòng, chẳng qua Hồ Ngọc Bảo tập võ từ bé nên có phản xạ vô điều kiện, hai tay lập tức vung ra tiếp đòn. Trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng va nhau giữa hai người.
Thời gian so chiêu diễn ra rất ngắn, thoáng cái cả hai tách ra lùi về sau vài bước. Hứa Lập mỉm cười, hai tay vẫn che trước mặt, về phần Hồ Ngọc Bảo thì mặt tái mét đứng đó.
Lát sau Hồ Ngọc Bảo không nhịn được đưa tay xoa xoa nắm đấm và sờ vào bụng, xem ra cú va chạm vừa nãy Hứa Lập chiếm ưu thế, Hồ Ngọc Bảo hơi thua một chút. Hồ Ngọc Bảo tức tối nên dùng ra một tư tế Hứa Lập chưa bao giờ thấy.
Hứa Lập mặc dù không hiểu động tác này nhưng cũng không tiến lên phá ngang, đây chỉ là luận bàn, hơn nữa vừa nãy lúc so chiêu mình đánh trúng Hồ Ngọc Bảo ít nhất năm sáu quyền. Nếu Hồ Ngọc Bảo có trình độ thế này thì đánh ngã bốn năm tên thanh niên cao to là không vấn đề gì.
Hồ Ngọc Bảo liên tiếp bày ra ba tư thế, Hứa Lập có thể cảm thấy nhịp thở của Hồ Ngọc Bảo đã ổn định hơn, về cơ bản khôi phục lại như lúc bắt đầu. Hồ Ngọc Bảo đã chuẩn bị xong, Hứa Lập lại chủ động tấn công.
Đối mặt với công kích của Hứa Lập, Hồ Ngọc Bảo không lấy cứng đối cứng như vừa nãy nữa, y vung tay ra định gạt. Hứa Lập không hề do dự, hắn vẫn đấm xuống nhưng chờ khi tay hắn đấm vào chưởng ủa Hồ Ngọc Bảo lại phát hiện mình như đấm vào bông.
Trọng Sinh Vi Quan Trọng Sinh Vi Quan - Túy Tử Mộng Sinh