Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cực Phẩm Tài Tuấn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 378: Bài Thơ Rắc Rối.
Đ
ường Kính Chi giật mình thấy phía trước có một đại hán tướng quân dẫn đầu đội nghi trượng dài cầm theo đủ cờ quạt, phía sau là hàng cung nữ rồi tiếp đó là hàng thái giám, tán lọng vàng rợp trời là chiếc kiệu tám người khiêng thêu phượng hoàng, hai bên hai mươi cung nữ, trông rất khi thế.
Thiếu nữ váy hồng đi đầu đội ngũ, thấy đột nhiên có một nam tử đi tới, vội lên tiếng quát.
- Học sinh Đường Kính Chi, được hoàng thượng triệu kiến, vì không nhớ đường, mạo phạm phượng giá, xin nương nương khai ân.
Có thể bày ra thế trận này trong cung, lại có màn che thêu phượng hoàng, trừ hoàng thái hậu chỉ có hoàng hậu, Đường Kính Chi không rõ vị nào, nên khấu đầu gọi nương nương.
Dù hoàng thái hậu, hoàng hậu hay quý phi đều có thể gọi là nương nương.
Thiếu nữ váy hồng kia nghe thế quay lại bên kiệu, nhỏ giọng báo cáo, có thể thấy cung nữ này hiểu lý lẽ, không phải hạng ỷ thế khinh người.
Đường Kính Chi quỳ một lúc thì có tiếng bước chân đi tới, rồi thiếu nữ kia bảo:
- Đường cử nhân đứng dậy đi, hoàng hậu thứ cho ngươi vô tội.
Hoàng hậu cũng có quyền quản lý ngọc điệp do cáo mệnh phu nhân dâng lên, nên hoàng hậu đoán ra thân phận của mình không làm Đường Kính Chi ngạc nhiên.
Thiếu nữ váy hồng còn gọi một thái giám tới:
- Tiểu Phương Tử, ngươi tới đây, lát nữa đưa Đường cử nhân tới ngự thư phòng diện thánh.
Một tiểu thái giám tuổi chừng mười bốn mười lắm chạy tới, đứng bên cạnh Đường Kính Chi, thiếu nữ váy hồng lệnh đội ngũ tiếp tục lên đường.
Kiệu đi qua, người cầm cờ, lọng nườm nượp nối nhau không dứt, rất hoành tráng làm Đường Kính Chi không khỏi tò mò, liền lớn gan đưa mắt nhìn trộm, không ngờ gặp ngay một đôi mắt phượng nhìn qua khe rèm.
"Toi, bị phát hiện rồi!"
Đường Kính Chi toát mồ hôi lạnh, cúi đầu xuống.
- Đường cử nhân, mời!
Đợi đội ngũ đi xa, tiểu thái giám vung phất trần trong tay, khom người nói nhỏ.
Nghe lời này Đường Kính Chi mới đứng dậy thở phào, thầm nhủ sau này vào cung không những quản lấy cái miệng mà còn quản cả đôi mắt, không lớ ngờ chết oan.
Trên đường đi dò hỏi mới biết thì ra đoạn đường vừa rồi không có ai đứng gác vì biết hoàng hậu sắp đi qua nên đều tới hành lễ rồi.
Đương kim hoàng hậu họ Mạnh, là tiểu tôn nữ của thượng thư lễ bộ Mạnh Khiêm.
Khi Đường Kính Chi tới ngự thư phòng, hoàng thượng mới tan triều không lâu, đang dùng ngọ thiện còn chưa tới, trong phòng chỉ có mấy người quen là Tần Mục, Bàng Vũ, Đỗ Minh, Lư Cương cùng với Bạch Dụ Sinh.
- Học sinh Đường Kính Chi tham kiến các vị đại nhân.
Đường Kính Chi không có quan chức, thấy bọn họ phải thỉnh an trước.
Ba tên Tần Mục, Bàng Vũ, Đỗ Minh không thèm nhìn y một cái, hừ lạnh quay đầu đi, Lư Cương tính tình cương nghị chính trực khẽ gật đầu, chỉ có Bạch Dụ Sinh đi tới cười nói:
- Mấy năm trước bản quan nghe tới Lưu Châu xuất hiện vị tài từ trăm năm khó gặp, sau này chúng ta cùng giúp sức bên cạnh hoàng thượng, nên thân thiết với nhau hơn mới được.
Người này lúc nào cũng tỏ ra ôn hòa, nhưng Đường Kính Chi kiêng dè hơn cả đám cuồng ngạo Tần Mục, cẩn thận đối đáp:
- Bạch đại nhân quá lời, học sinh có chút tài mọn thôi.
- Hừm! Đọc sách thánh hiền bao năm, vậy mà chỉ vì phụ mẫu qua đời mà thề không bước vào sĩ đồ, đem đại nghĩa trung quân ái quốc vứt sang một bên, người có tầm nhìn hạn hẹp như thế sao đáng gọi là đại tài tử.
Tần Mục xưa nay luôn tự phụ tài hoa, nghe Bạch Dụ Sinh khen ngợi Đường Kính Chi, khinh bỉ liếc sang phía bọn họ một cái.
- Đúng thế, theo bản quan thấy chỉ là đứa trẻ con quấn phụ mẫu mà thôi.
Bàng Vũ cũng lên tiếng phụ họa:
Bạch Dụ Sinh khẽ lắc đầu với Đường Kính Chi, ý bảo mặc kệ bọn chúng, kéo y sang một bên, chợt Lư Cương nghiêm mặt nói:
- Phụ mẫu của Đường cử nhân vì lo cho con mà bệnh qua đời, Đường cử nhân lòng day dứt, đó là lẽ thường tình, tuy lời thề độc kia có hơi quá thiếu suy nghĩ, nhưng khi đó Đường cử nhân còn nhỏ có thể cảm thông được, hai vị đại nhân nói thế là sai rồi.
Tính hắn cương trực thẳng thắn, không phải vì ai quen ai thân mình mà nói giúp người đó.
Đỗ Minh năm nay chưa tròn 20, xốc nổi háo thắng, cũng là tài tử một phương, không phục nói:
- Bản quan tuy tới 16 tuổi mới đỗ cử nhân, nhưng tự nhân văn tài không kém Đường cử nhân, hay là giờ chúng ta làm vài bài thơ, phân cao thấp?
- Ý Đỗ đại nhân rất hay, vậy thì ta cũng tham gia góp vui.
Bạch Vũ là tên chuyên đâm bị thọc chọc bị gạo nói:
- Trừ không thi lấy công danh, học sinh còn thể không ngâm thơ làm đối nữa, sợ là không nhận lời với các vị đại nhân được.
Đường Kính Chi tuy trong lòng bực bội, nhưng không muốn có xung đột với đám ngu xuẩn này nên chỉ khom người, giữ giọng bình hòa nói.
- Không dám thì thôi, cần gì phải lấy cớ này cớ nọ.
Tần Mục phất tay áo nói:
- Tần đại nhân nói câu này lại sai nữa rồi.
Giọng vô cảm của Lư Cương lại vang lên:
- Nhân vô tín bất lập, Đường cử nhân không nhận lời là hợp lẽ.
Đám Tần Mục biết tính Lư Cương nên không tranh cãi với hắn, Bàng Vũ còn định xúi bẩy thêm thì bên ngoài có giọng truyền:
- Hoàng thượng giá đáo.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Cả đám không cãi nhau nữa, vội quỳ xuống tung hô:
Hoàng đế trẻ như có chuyện gì gấp, đi nhanh vào thấy Đường Kính Chi thì mặt lộ vẻ vui mừng:
- Các ái khanh bình thân, Đường cử nhân cũng đứng lên đi.
Tới bên ghế ngồi xuống, phẩy tay cho đám Tần Mục ngồi, hắn bảo thái giám đưa cho Đường Kính Chi một tờ giấy nói:
- Đường cử nhân hãy xem bên trên viết cái gì?
Đường Kính Chi nhận lấy tờ giấy mở ra xem liền ngớ người, lại là bài thơ Vọng Lư Sơn bộc bố mà y ăn cắp bản quyền.
- Đường cử nhân, bài thơ này do ngươi làm phải không?
Hoàng đế trẻ cấp thiết hỏi:
Đường Kính Chi liếc nhìn Toàn công công, người này chỉ tới Lạc thành một ngày mà tra được cả mấy chuyện này, đúng là tỉ mỉ:
- Bẩm hoàng thượng, mấy tháng trước học sinh ra ngoài thành dâng hương, nơi đó có một địa danh tên Thính Đào Các, nhất thời thi hứng nổi lên cho nên sáng tác ra.
- Vậy mà còn nói thề độc không ngâm thơ làm đối, thì ra ngươi chủ tâm lừa gạt bọn ta.
Tần Mục đứng bật dậy bất mãn nói:
Bàng Vũ đảo mắt một vòng chêm vào:
- Đường cử nhân coi thường bọn ta không xứng thi thố với đại tài tử ngươi?
- Đường cử nhân, bản quan còn tưởng ngươi trọng chữ tín, giữ hiếu đạo, là người chí tình, không ngờ lại là kẻ nói dối không chớp mắt lấy một cái, lần này xem như bản quan nhìn nhầm người rồi.
Lư Cương nghiêm mặt quay người đi, tỏ vẻ khinh thường con người Đường Kính Chi.
Hoàng đế trẻ ngơ ngác nhìn bọn họ hỏi:
- Các ngươi có mâu thuẫn à?
Bạch Dụ Sinh thong thả thuật lại chuyện vừa qua một lượt, hoàng đế trẻ cười ha hả:
- Tần ái khanh, không cần so tài nữa đâu, luận văn tài, Đường cử nhân đúng là cao hơn các khanh một bậc đấy.
- Cái gì?
Đỗ Minh nhảy dựng dậy:
- Còn chưa tỷ thí, hoàng thượng đã biết y hơn bọn thần một bậc ư?
Hoàng đế trẻ không đáp, ngâm lại bài thơ kia, đám Tần Mục chấn kinh, bài thơ này cầu từ không hoa lệ, nhưng ý cảnh hùng tráng, cảnh thác lớn cao ngàn trượng như đang đổ sầm sầm trong đầu bọn họ.
Bạch Dụ Sinh ngâm lại lần nữa, gật gù tán thưởng:
- Hay, quá hay, bài thơ này đủ lưu truyền thiên cổ, không biết Đường cử nhân đặt tên là gì?
Hoàng đế trẻ cũng hiếu kỳ nhìn Đường Kính Chi, Kế Toàn chép lại bài thơ này cho hắn không có tên.
- Hoàng thượng, khi đó học sinh nhìn cảnh tượng tráng lệ của Thính Đào Các bất giác sinh cảm xúc đọc ra bài thơ này, lòng hổ thẹn vì phá lời thề, nào còn dám đặt tên cho nó.
Đường Kính Chi cười khổ không thôi, không ngờ một lần lỡ miệng mà sinh ra lắm chuyện như thế.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cực Phẩm Tài Tuấn
Phó Kỳ Lân
Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân
https://isach.info/story.php?story=cuc_pham_tai_tuan__pho_ky_lan