Chương 118: Sinh Tử Tướng Bác
ô tình hơi có chút sững sờ, hắn thật sự không biết thân phận thật của Thanh Dao, lại là Đại huyền hoàng hậu, là hoàng hậu hưu đế được ghi vào lịch sử, tuy rằng hắn không để ý đến chuyện bên ngoài, thế nhưng là người hành tẩu ở trong chốn giang hồ, khó tránh khỏi nghe được những tin tức như vậy, đối với nhân vật truyền kỳ này, hắn có chút cảm giác bí hiểm, nhưng bây giờ lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt của mình.
Nàng vẫn rất đặc biệt, hào quang bắn ra bốn phía, nguyên lai còn có xuất thân như vậy.
Vô tình mặt không biểu tình quay đầu nhìn về phía Cơ Tuyết, nhàn nhạt mở miệng: “Mặc kệ thân phận chân thật của nàng là ai, nàng là bằng hữu của ta, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Vô tình thẳng thắn hạ lệnh trục khách, mặt Cơ Tuyết nháy mắt đen lại, khuôn mặt âm u, nếu như nói lúc trước nàng bởi vì mỹ sắc của nam tử này, như vậy hiện tại chính là sự phẫn nộ trước giờ chưa từng có, nàng Cơ Tuyết đường đường Đan Phượng hoàng thái nữ, mà nữ nhân này chẳng qua là một hoàng hậu, nếu bàn về thực quyền, nữ hoàng quyền lợi không biết so với hoàng hậu lớn gấp bao nhiêu lần, hậu cung từ trước đến nay không được tham gia vào triều chính, thế nhưng Vô Tình lại nghe theo nữ nhân kia nói, cảnh này khiến Cơ Tuyết nuốt không trôi khẩu khí này, nàng mấy lần thua đều ở dưới tay nữ nhân này, nàng không cam lòng.
“Vô tình, đừng quên đây là hoàng phu nương nương bảo ta tới.”
Cơ Tuyết phát ra âm ngoan, ánh mắt đỏ đậm, nhìn Vô tình thấy hắn nhìn nữ nhân kia mặt mày chứa ý cười, nàng rất đố kị, bởi vì nàng thích Vô Tình, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, liền quyến luyến không quên, hơn nữa Vô Tình lớn lên cùng hoàng phu Đan Phượng cực giống, bọn họ đều thuộc về loại nam tử nhu nhuận nhẵn nhụi, thiên sinh lệ chất. (TT: ặc thứ cho ta ko tiêu thụ được khí chất của loại nam nhân này, đây là lý do vì sao ko bao giờ ta đọc nữ tôn cùng đam mỹ >_<)
Nàng liền lệnh cho họa sĩ cung đình vẽ một bức họa, bị hoàng phu nương nương gặp được, liền nói cho nàng biết, Vô Tình là cháu ruột của hắn, nếu như hoàng thái nữ có tình ý, có thể lấy hắn làm chính phu.
Song song, hắn còn nói cho nàng, Vô Tình ở tại vô tình cốc.
Chỉ là nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại ở trong cốc lại đụng với một nữ nhân như thế, mà nữ nhân kia đã từng làm bị thương nàng.
Hơn nữa người có mắt cũng có thể thấy được, nàng cùng Vô Tình, hai người tựa hồ cảm tình rất tốt, vốn dĩ nàng đối với Vô tình chỉ là thích, còn không có cái loại cường liệt tâm tư, nhưng nhìn thấy hai người bọn họ ấm áp ở chung, nàng liền sinh ra một loại ý niệm phải đoạt được ở trong đầu.
Cơ Tuyết đạm nhiên nhìn vô tình.
Vô tình không nói được một lời lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, phòng khách rất yên tĩnh.
Thanh Dao nhíu mi, suy tư về ý tứ trong lời nói của Cơ tuyết, hoàng phu nương nương bảo nàng tới đây, hoàng phu nương nương này, nhất định là chính phu của Đan Phượng nữ hoàng, mà Cơ Tuyết vì sao phải cần nhắc tới người này, chẳng lẽ hắn và Vô tình có quan hệ, hay kỳ thực hắn chính là người vẫn giấu kín kia.
Chẳng lẽ Vô tình là Đan Phượng quốc hoàng tử, Thanh Dao ngực cứng lại, liền thật lâu không đi xuống, kịch liệt đau đớn.
Nếu như phụ mẫu hắn là bởi vì nghèo khó, hoặc là bị kẻ thù truy sát, hoặc là tình huống gì đó mà phải bỏ đi hắn, như vậy sẽ dễ dàng hơn để người ta tiếp nhận thế nhưng ai sẽ nghĩ tới, căn bản không phải chuyện như vậy, Vô tình rất có thể là con cờ phải hi sinh trong cuộc tranh đấu của hoàng thất.
Đan Phượng quốc là nữ nhi quốc, bọn họ cùng quốc gia nam tôn nữ ti, có chế độ bất đồng, hoàng thất sinh hạ nam tử cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, mà sinh nữ nhi mới là hỉ sự, nếu như Vô tình thật sự là hoàng phu sinh ra, như vậy hắn nên là đại hoàng tử điện hạ của Đan Phượng.
Thanh Dao nghĩ thông suốt việc này, đột nhiên che miệng lại, chân tướng này so với bất luận chuyện gì đều rất tàn khốc, cũng làm cho người ta phải thống khổ, khó trách hắn không muốn cùng người kia tiếp xúc, mặc dù hắn có trở lại, cũng chỉ là một con cờ trong hoàng thất, đây là số phận mà hắn không thể thay đổi được.
Nhưng nếu Vô tình thực sự là đại hoàng tử của Đan Phượng quốc, như vậy hắn và Cơ tuyết chính là thân sinh huynh muội, nhưng người có mắt đều có thể thấy được, Cơ Tuyết thích thương Vô Tình, đây không phải là huynh muội loạn luân sao? Hoàng phu nương nương kia rốt cuộc là có ý gì a?
Về điểm này, Thanh Dao trăm mối ngờ không giải được, ngước mắt lẳng lặng nhìn Vô tình, nhìn xem hắn xử lý như thế nào chuyện này.
“Lập tức ly khai vô tình cốc cho ta” Vô tình sắc mặt so với mùa đông còn lạnh hơn, con ngươi sâu u tựa như sương mù dưới vực sâu, bởi vì tức giận, xoay mình hướng ra phía ngoài gầm lên: “Người đến, lập tức đem các nàng đưa ra khỏi cốc đi.”
Hắn ta thật sự đã đem bí mật vào cốc nói cho các nàng biết, kỳ thực này vô tình cốc có một thông đạo trong núi, có thể không cần theo ao đầm mà vào, bởi vậy người của bọn họ luôn luôn sẽ theo bí đạo tiến vào cốc. Chỉ là hiện tại điều này lại thành chuyện phiền lòng, xem ra, hắn phải nhanh một chút che lại bí đạo kia, bằng không bọn họ vẫn cứ không ngừng ra vào.
“Dạ, công tử.”
Thanh Phong từ bên ngoài đi tới, hướng Cơ tuyết cung kính hành lễ, không nhanh không chậm mở miệng.
“Mời.”
“Ngươi?” Cơ tuyết sắc mặt đại biến, thân là Đan Phượng quốc hoàng thái nữ điện hạ, lúc nào lại chịu qua loại này đãi ngộ, nàng vốn còn muốn để cho Vô tình làm chính phu của nàng! Ai biết nam nhân này lại không biết tốt xấu như thế.
“Vô tình, ngươi cũng dám đuổi ta đi.”
“Xin mời, ” Thanh Phong lại nói một lần nữa, trong phòng khách sắc mặt công tử đã chuyển thành trắng, xấu xí đến cực điểm, tia sáng chiếu lên mái tóc bạc của hắn, như tuyết tinh khiết, hoàn toàn hợp với khuôn mặt tinh xảo, một điểm cũng không ảnh hưởng tới khuôn mặt của hắn, tương phản càng nhiều vẻ lãnh mị, mê hoặc.
Cơ tuyết tức giận tận trời trừng Thanh Dao liếc mắt một cái, cuối cùng ánh mắt phẫn nộ quét Vô tình một chút, dẫn thiếp thân tỳ nữ quay đầu rời đi.
Trong lòng như nghẹn một cỗ khí giận, lần này nhất định phải đấu thắng Mộc Thanh Dao nữ nhân này, đem Vô tình đoạt lấy, về phần có phong hắn là chính phu hay không, thì phải xem biểu hiện của hắn, Cơ tuyết lạnh lùng xoay người, theo sau Thanh Phong rời đi.
Trong phòng khách, Thanh Dao hai tròng mắt dời về phía Vô tình, chậm rãi mở miệng.
“Chẳng lẽ Vô tình là huyết mạch hoàng thất, là Đan Phượng quốc hoàng tử sao?”
Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, nam tử phía trên, khuôn mặt tuyệt mỹ như tiên chợt lóe lên đau đớn rồi biến mất, toàn bộ gương mặt mờ đi xuống, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, tựa hồ mệt chết đi, phất phất tay: “Thanh Dao, ta mệt mỏi, để cho ta yên tĩnh một hồi được không?”
Thanh Dao không nói gì, vẻ mặt hắn như vậy, rất nhiều chuyện không cần nói cũng biết, hắn thật sự là Đan Phượng quốc hoàng tử, nhưng hoàng phu nương nương tại sao lại muốn vứt bỏ đứa con của mình đây?
Nhìn thấy Vô tình không muốn nhiều lời nữa, Thanh Dao đứng lên, nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi yên tĩnh một hồi đi, chớ suy nghĩ quá nhiều.”
Thanh Dao đi ra ngoài, ở ngoài hành lang, ánh trăng chiếu rọi, ánh sáng trắng khắp nơi, bao phủ cả tòa cốc.
Mặt trăng ở trên cao, đặc biệt sáng tỏ.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu kêu một tiếng: “Chủ tử, làm sao vậy?”
Vừa rồi chuyện phát sinh ở phòng khách, bọn họ không rõ lắm, bởi vì Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đứng rất xa, các nàng cũng không thể đi vào nghe trộm, hơn nữa tiếng nói trong đại sảnh không lớn, chỉ khi Cơ tuyết lớn giọng mơ hồ nghe được vài câu, lại nói cái gì hoàng phu nương nương, đây không phải là chính phu của Đan Phượng nữ hoàng sao?
“Chúng ta trở về đi, Vô tình có chút mệt mỏi, để cho hắn yên tĩnh một hồi, ”
Thanh Dao hướng Mạc Sầu nói chuyện, ân cần dặn dò Minh Nguyệt, Minh Nguyệt lập tức cung kính mở miệng: “Dạ, Mộc cô nương.”
Tiểu Ngư nhi theo một bên rất nhanh hiện lên đến, kêu lên: “Nương, nữ nhân vừa đi ra đó là ai a? Bộ dáng thật lớn lối a!”
Tiểu Ngư nhi vốn muốn đi vào xem, bất đắc lại bị Mạc Sầu dùng sức lôi nàng lại, nói sợ nàng quấy rầy đếnbọn họ nói chuyện, thật không biết là chuyện gì, lại thần thần bí bí như vậy.
“Nàng là hoàng thái nữ của Đan Phượng quốc.”
Thanh Dao nói xong, liền quay đầu theo hành lang hướng về phòng mình mà đi, dọc đường cái gì cũng chưa từng nói, bốn phía yên lặng không tiếng động, chỉ có côn trùng ở góc tường kêu vang rõ ràng.
Trong bóng đêm, Tiểu Ngư nhi lập tức phát ra tiếng kêu oa oa.
“Trách không được ánh mắt toàn nhìn lên trời? Nguyên lai là hoàng thái nữ, cũng chính là nữ hoàng bệ hạ tương lai phải không? Nàng tới đây làm gì?”
Tiểu Ngư nhi nháy mắt truy vấn, Thanh Dao coi như không có nghe thấy, tiếp tục hướng phía trước mà đi, Tiểu Ngư nhi thấy nương không để ý tới, liền quay đầu nhìn phía Mạc Sầu: “Nàng tới làm gì? Không phải là muốn cướp đi Vô tình công tử chứ.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, vài người đi ở hành lang thân hình ngẩn ra, nghi hoặc nhìn về thân ảnh phía trước, chủ tử hình như một điểm cảm giác đều không có, nàng ấy không phải thích công tử sao?
Mà Thanh Dao thì trái ngược với bọn họ, lúc này trong lòng khó chịu so với Vô tình cũng không phải ít, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Vô tình lại là Đan Phượng quốc hoàng tử, bị hoàng phu nương nương vô tình vứt bỏ, nếu lúc trước vứt bỏ hắn, vì sao hiện tại lại muốn cho hắn xuất hiện đây? Nghĩ đến đây, Thanh Dao sắc mặt có bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu, cước bộ nhanh hơn, nhắm gian phòng của mình mà đi.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu