Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cận Thân Bảo Tiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 340: Bắt Gian Dâm. (1)
C
ông việc của bộ phận bảo an khá rườm rà, hơn nữa từng giờ từng khắc đều phải có người canh giữ. Đương nhiên nhân viên trực thường là nhân viên cấp đội trưởng trở xuống, đội trưởng và phó đổi trưởng thay phiên giám sát. Cấp như chủ nhiệm và phó chủ nhiệm bộ phận bảo an, trừ tết âm lịch phải trực ban ra, thời gian khác có thời gian nghỉ ngơi bình thường. Thí dụ kỳ nghỉ như hai ngày thứ bảy và chủ nhật, bọn họ cũng được hưởng như các nhân viện của các ngành khác.
Trương Triển rất ít khi chủ nhật tới công ty, hôm nay vốn hẹn bạn gái Sở Sở cùng tới du thuyền của bạn chơi. Bạn gái nói hôm nay phải làm tăng ca, mới tới công ty, phải thể hiện tốt một chút mới có thể có được thiện cảm của cấp trên. Hắn nhớ tới cảnh tượng hôm đó nhìn thấy Sở Sở và dượng thân mật, không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy không ổn, cũng không còn tâm trạng ra biển chơi với bạn nữa, dứt khoát tới công ty.
Hắn tới văn phòng của dượng, thư ký nói Sở Sở và dượng cùng ra ngoài bàn nghiệp vụ rồi. Chủ nhật có nghiệp vụ gì cần bàn?
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng không có chứng cứ xác thực, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Lúc tới bộ phận bảo an, thấy Lữ Bưu và một đám người đang ở đó xì xào bàn tán. Lúc thấy Trương Triển tới liền im lặng, ánh mắt mọi người nhìn hắn khác lạ, có đồng cảm, có thương cảm, có mừng thầm.
Đây là sự thật Trương Triển không thể chấp nhận, trước đây đều là hắn dùng ánh mắt như thế nhìn đám dân đen kia, từ lúc nào vị trí lại đổi ngược lại thế? Chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi?
Sau khi Trương Triển vào văn phòng, gọi điện thoại gọi một nhân viên bảo vệ quan hệ khá thân với mình vào.
“Lý Quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vừa nãy mọi người đang bàn luận chuyện gì?” Trương Triển sầm mặt hỏi
Lý Quân vẻ mặt xấu hổ cười trừ, không biết trả lời thế nào mới được.
“Ngươi đan điền nóng bỏng, tinh quan mở rộng, suýt nữa đã bắn ra như vậy rồi
Hắn thích biểu hiện phóng đãng của con gái như vậy, khoái cảm đó mỗi lần đều khiến hắn thể nghiệm những cảm nhận khác nhau.
“Anh với Trương Triển ai lợi hại hơn?”
“Đương nhiên là anh rồi, của hắn không thô như của quý của anh, không có cảm giác phong phú lúc anh tiến vào” Vẻ mặt Sở Sở nghiêm chỉnh nói.
“Gái điếm thối, nhanh chút, mở căng chút” Vạn Minh Vân hung hăng kéo tóc Sở Sở, ấn đầu cô xuống bụng mình, sau đó của quý cao ngất bị một nơi ướt át ấm áp bao trùm lấy
A…a…a
Vạn Minh Vân rên rỉ thành tiếng, một năm ba trăm em, không từ người Yến Kinh.
Quán cà phê Anh cách điệu trên phố đối diện khách sạn Hải Dương, thông qua cửa sổ kính trong suốt của hai tầng vừa vặn có thể thấy quang cảnh của cửa khách sạn Hoàng Hải.
Lam Khả Tâm không rõ sao vừa ăn cơm trưa xong, Diệp Thu lại dẫn cô tới quán cà phê bên này. Nhưng chỉ cần có thể ở cùng Diệp Thu, cô đã rất vui rồi
Uống cà phê cũng là chuyện các đôi tình nhân nên làm sao?
Lam Khả Tâm toàn bộ suy nghĩ đặt trên người Diệp Thu thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng thông qua cửa sổ trong suốt nhìn sang đối diện, nghi hoặc hỏi: “Có gì hay à? Sao toàn thấy anh thò đầu ra nhìn thế? Đợi ai sao?”
Diệp Thu cười lắc đầu, ngấm một ngậm cà phê trước mặt, cười nói: “Anh đang đợi xem trò vui”
Xem trò vui?
Vẻ mặt Lam Khả Tâm mờ mịt, nhìn ra bên ngoài, đâu có trò gì đáng xem?
Diệp Thu không tiện nói rõ với Lam Khả Tâm, cười không nói gì, sau khi thấy hai chiếc xe dừng ở cửa khách sạn Hải Dương, trong đó có một chiếc là xe cảnh sát, Diệp Thu liền híp mắt bật cười.
Trò hay bắt đầu diễn rồi.
Trương Triển đúng là tới bắt gian dâm rồi.
Mặc dù hắn biết như thế có thể tiền đồ của hắn cũng hết rồi, nhưng nếu chuyện truyền ra ngoài, là một người đàn ông đều không thể chịu được nỗi đau bị cắm sừng.
Hơn nữa còn bị chính người mình tôn kính nhất tin tưởng nhất cắm lên đầu. Hắn có cảm giác muốn điên lên.
Hắn chỉ biết Sở Sở theo dượng vào khách sạn Hải Dương, nhưng không biết họ vào phòng nào. Không có lý do chính đáng khách sạn không thể cung cấp số phòng của khách hàng cho bạn.
Do dự mãi, cuối cùng gọi điện thoại cho người bạn làm ở cục cảnh sát thành phố. Dù sao đã nhục nhã đầy mình rồi, mất mặt còn có thể mất tới đâu nữa?
Trương Triển nóng lòng tức giận lúc này đẽ có ý đập phá. Nếu tỉnh táo lại có lẽ hắn sẽ hối hận vì đã hành động như vậy.
Nhưng hai chữ tỉnh táo bây giờ hình như cách biệt với hắn. Hơn nữa ánh mắt đồng tình thương cảm của từng đồng nghiệp trong công ty càng khiến hắn trong lòng đau đớn như có kim châm vậy.
Lấy danh nghĩa cảnh sát truy xét vụ án, cũng cung cấp thẻ công tác của bạn, lễ tên của khách sạn lúc này mới cung cấp số phòng của Sở Sở và Vạn Minh Vân cho họ. May mà bọn họ thuê là phòng bình thường chứ không phải là phòng vip của khách sạn. Nếu không đối đãi với khách quý như vậy, khách sạn không thể dễ dàng muốn phối hợp như vậy.
1166
Trương Triển và bạn tới cửa phòng, Trương Triển và bạn lùi sang một bên, nhân viên phục vụ tới phối hợp hành động với họ run rẩy đưa tay ấn chuông cửa.
“Ai vậy?” Tiếng cảnh giác của một người đàn ông truyền ra.
Trương Triển máu nóng dâng lên đến đầu, hắn nghe ra được, đó là tiếng của dượng hắn.
“Tiên sinh, chào ngài, tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn. Có khách nói rơi đồ trong phòng này, chúng tôi tới tìm một chút. Xin lỗi, làm phiền ngài rồi” Thái độ nhân viên phục vụ nhã nhặn nói.
“Mẹ kiếp? Cái khách sạn nát này? Các người làm gì thế? Bây giờ không được, một giờ sau quay lại” Vạn Minh Vân hùng hùng hổ hổ nói.
“Tiên sinh, phiền ngài một chút. Vị khách này vội tới sân bay. Xin mở cửa giúp một lát được không?”
“Mẹ kiếp, ta nói không được là không được, một giờ sau quay lại. Hắn tới sân bay liên quan gì đến ta?” Vạn Minh Vân mở cửa phòng, muốn đuổi người tới làm phiền bọn họ đi.
Lúc thấy Trương Triển đứng ở cửa sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thay đổi rất cổ quái. Lúc đang định đóng cửa, lại bị một chân bạn Trương Triển đá văng ra, bắt lấy hai tay hắn đẩy ngã xuống đất, mắng: “Tên mập chết tiệt này, dám động vào cô gái của anh em ta. Xem ông tra tấn ngươi thế nào?”
Trương Triển không nói với bạn bạn gái mình và người đàn ông thuê phòng là dượng mình, cho nên bạn mới ấn hắn ngã xuống đất, tự xưng là ông.
Lúc Trương Triển đi vào phòng, miệng mở thật lớn.
Sở Sở bạn gái hắn đang trần truồng. Hai tay bị cà vạt trói ở đầu giường, hai chân cũng bị khăn bông trói vào với nhau, trong miệng nhét nội y của cô, tóc tai bù xù, bộ ngực và các chỗ khác màu đỏ tím nhìn thấy mà giật mình.
Mẹ kiếp, đang chơi đùa.
Lúc cùng ông mày cũng không ra sức như vậy. Nghĩ tới đó, Trương Triển càng giận dữ, nắm đèn bàn trên bàn đập vào đầu Sở Sở.
Sở Sở thấy khuôn mặt méo mó của Trương Triển nhấc đèn bàn tức giận đập tới đầu mình, ưm ưm kêu lên, lắc đầu. Nhưng vừa nãy bọn họ để làm cuộc chơi thêm mạnh mẽ, cho nên nhét nội y vào miệng, bây giờ muốn nhả ra cũng không được
Mẹ kiếp, muốn chơi vào lão già này không muốn chơi với ông, đập chết mày.
Trương Triển nghĩ như thế, đập mạnh đèn bàn lên đầu Sở Sở
Đèn bàn và đầu Sở Sở chạm vào nhau, đèn nát, đầu Sở Sở đầy máu.
“Con điếm chết tiệt, đây chính là biểu hiện ra sức mồm mày nói, biểu hiện trên giường à? Các người đúng là có hứng thú? Giữa trưa chạy tới khách sạn làm chuyện này? Sao? Vui chứ? Ồ, bây giờ đang chơi là vở kịch gì thế? Sắm vai nhân vật? Không đúng, nhập thất?....Con điếm chết tiệt, con điếm này” Trương Triển vừa nói, vừa tát Sở Sở.
Đem tức giận trong lòng mình và nhục nhã mình phải chịu hoàn toàn chuyển lên người cô, mỗi lần đánh, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Còn bạn của Trương Triển càng thêm dũng mãnh, vốn xuất thân cảnh sát, ấn ngã Vạn Minh Vân xuống đất, đánh bồm bộp, Vạn Minh Vân kêu la thảm thiết liên tục, hoàn toàn không giãy giụa được.
Nhân viên phục vụ phụ trách gọi cửa giúp họ nhìn trợn mắt há miệng, không phải nói cảnh sát tới tra án hay sao? Đây là tra án gì vậy?
Án yêu đương vụng trộm? Nhưng cũng không thể đánh người ta đến chết vậy chứ? Nếu xảy ra án mạng, khách sạn bọn họ có thể không tránh khỏi trách nhiệm được.
“Ấy, các người đang làm gì vậy? Dừng tay, mau dừng tay” Nhân viên phục vụ lôi Trương Triển, bị Trương Triển giương mắt hằn tia máu trừng trừng, vội vàng lùi sau hai bước.
Lại chạy tới kéo vị cảnh sát tới phá án ra, lại bị hắn một tay đẩy ngã trên đất. Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ, vội vàng thông qua bộ đàm gọi người tới.
Sau khi mấy trợ thủ lên, mới lôi Trương Triển đỏ mắt và bạn cảnh sát của hắn ra.
Một nữ nhân viên phục vụ giúp Sở Sở đắp chăn lên, có bác sỹ của khách sạn tới giúp cô băng bó đơn giản Vạn Minh Vân mặt mũi tím bầm, đã không thành hình. Nếu hắn không nói mình là Vạn Minh Vân, chắc không ai nhận ra hắn là Vạn Minh Vân.
Giám đốc khách sạn hỏi có cần báo cảnh sát không, Vạn Minh Vân nhìn Trương Triển đã tỉnh táo lại, lắc đầu nói không cần. Đây là việc riêng của bọn họ, bọn họ sẽ tự giải quyết.
Tiểu Mùi
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cận Thân Bảo Tiêu
Liễu Hạ Huy
Cận Thân Bảo Tiêu - Liễu Hạ Huy
https://isach.info/story.php?story=can_than_bao_tieu__lieu_ha_huy