Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Môn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 367: Phát Hiện Người Của Quân Đội
T
rả lời Hà Chấn Vũ lại là một báng súng.
Lúc này lại đánh thật ngoan độc, trong miệng Hà Chấn Vũ nhổ ra hai răng hàm mang theo máu.
- Phốc…
Hà Chấn Vũ hộc ra răng hàm, lập tức nói không ra lời.
Mặc cho ai vừa bị đánh rơi hai răng hàm khẳng định cũng nói không ra lời, một mặt là đau đớn khó nhịn, một mặt là đột nhiên trong miệng có lỗ hổng, lộ tin bay hơi, không quá thích ứng.
- Cho hai người con đường đi…
Lời nói kế tiếp của Diệp Khai càng làm cho người cảm thấy đằng đằng sát khí:
- Thứ nhất, đem chuyện các người cấu kết cùng Hắc Thất khai rõ tinh tường, ghi âm ký tên, tha các người trở về. Thứ hai, một mồi lửa đem toàn bộ các người chết cháy trong căn lầu này!
- Chỉ cấp các người một giờ thời gian, chính các người tự nhìn mà xử lý!
Một gã bảo tiêu rất phối hợp lấy ra một đồng hồ báo thức, đem thời gian chỉnh tới mười một giờ đúng, sau đó đặt lên mặt đất, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ, sau đó hai tay hướng lên không làm ra tư thế nổ tung bạo tạc:
- Phanh!
- Mọi người nếu tụ tập cùng một nơi, nhất định có chút ngượng ngùng, đem bọn họ tách ra, ai khai trước thì về nhà trước.
Diệp Khai phân phó nói, sau đó liền bổ sung một câu:
- Vạch trần có công!
Trải qua nhận thức phân biệt, đám côn đồ bị trói chặt nhét vào trong một gian phòng lớn, có bảo tiêu cầm súng canh gác, những người còn lại tập trung xử lý những lãnh đạo kia, cho bọn hắn mỗi người một phòng, lại cho bọn họ ghi âm, sau đó ký tên vào lời khai.
Sau khi đi ra, Diệp Khai thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đêm nay thu hoạch không nhỏ.
- Nhị thiếu gia, cậu không phải thật sự muốn làm chết cháy bọn họ đi?
Hùng Nghị Vũ đi theo hỏi.
- Đương nhiên là không!
Diệp Khai cười cười nói:
- Nếu thật sự làm như vậy, vấn đề sẽ rất lớn.
Diệp Khai còn chưa phát rồ tới mức muốn đốt chết một phó bộ cấp cùng mấy phó chính sảnh, hắn bất quá chỉ nói ngoa để đe dọa mà thôi, đối với đám quan liêu kia, cưỡng bức chính là phương án tốt nhất.
Hai người đi lên lầu hai, đi vào trong căn phòng mà khi nãy Hắc Thất nhảy ra, tìm được cô bé Chu Tường bị dùng băng dán trói buộc.
Sắc mặt cô bé trắng bệch, hiển nhiên là kinh hãi không nhỏ, lúc này tóc tai tán loạn, váy đã bị xé nát, vải rách không che được phần đùi lộ liễu, áo sơ mi trắng dính đầy vết bẩn vì giãy dụa, miệng cùng tay chân đều bị băng dán buộc lại, không thể nói chuyện, cũng không di chuyển, chỉ có thể không ngừng giãy dụa trên mặt sàn, trong miệng mũi không ngừng phát ra thanh âm ô ô kêu lên.
Hùng Nghị Vũ xem xét tình huống cảm thấy mình không thích hợp ở lại nơi này, vì vậy lén lút lui ra ngoài.
Diệp Khai ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo băng dán trên miệng cô bé xuống.
- Cứu mạng…
Cô bé dùng hết khí lực toàn thân hô to.
- Cô nhìn cho rõ ràng, là tôi, vừa rồi là người ghé ăn bánh đúc đậu của cô đó.
Diệp Khai dùng tay bịt miệng cô bé nói.
Ai biết phản ứng của cô bé còn rất lợi hại, một ngụm cắn chặt bàn tay Diệp Khai.
- Tất…
Diệp Khai hít sâu một hơi lạnh, vội vàng rút mạnh tay ra, khi nhìn lại bàn tay liền thấy có mấy dấu răng thật sâu, cũng may không cắn rách da, nhưng cũng đủ đau, không khỏi nổi giận đùng đùng nói:
- Cô làm gì cắn người? Không phải tôi ra tay cứu cô, cô nghĩ cô còn nằm ở đây cắn người sao?
Bị hắn rống một tiếng, cô bé giống như thanh tỉnh hơn một chút, nhìn thấy Diệp Khai, bỗng nhiên nghẹn ngào nức nở òa khóc.
Nàng vừa khóc, Diệp Khai lại cảm thấy ngại ngùng, nói:
- Đừng khóc, tôi cởi trói cho cô!
Chu Tường bị Cường Tử cùng Tiểu Tứ Nhi dùng băng dán buộc rất chắc, Diệp Khai tìm con dao rọc giấy cẩn thận xé mở lỗ hổng trên băng dán, có thể đã bị buộc thời gian khá lâu nên cô bé ngồi dưới đất, tay chân vô lực.
Diệp Khai cầm bắp chân của nàng xoa nhẹ một lúc mới giúp nàng thông suốt máu huyết trở lại.
Chỉ là bắp chân của thiếu nữ này bóng loáng tinh tế, sờ vào vô cùng mát lạnh, Diệp Khai xoa nhẹ vài cái cảm thấy có chút nghiện, thiếu chút nữa muốn đưa tay sờ lên bắp đùi của nàng, khi đưa mắt nhìn xem, dưới quần áo của cô bé hiện ra đồ lót hồng nhạt in hình phim hoạt hình đang lắc lư trước mắt, tràn đầy hấp dẫn.
Diệp Khai nhìn nhìn một chút, liền vịn Chu Tường đứng dậy:
- Thử đi hai bước, nhìn xem còn gì khó chịu không?
Cũng may không có vấn đề gì lớn.
Diệp Khai nhìn nhìn bắp đùi của Chu Tường lộ bên ngoài, liền đem chiếc váy bị xé quấn bên hông nàng, cột thành cái gút, nhìn vào lại có một cảm giác mỹ cảm khác biệt.
- Anh là…người ăn bánh đúc đậu hôm nay…
Chu Tường rốt cục nhận ra được Diệp Khai.
Diệp Khai ghé ăn bánh đúc đậu đã lưu lại ấn tượng thật sâu cho Chu Tường, không chỉ bởi vì hắn dùng tiền hào phóng, hơn nữa nói chuyện hòa khí, trọng yếu nhất chính là Diệp Khai rất trẻ tuổi, gương mặt lại vô cùng suất khí.
Đối với một cô bé mới lớn mà nói, thiếu niên anh tuấn có lực hấp dẫn hơn đồng tiền giá trị trăm nguyên rất nhiều, cho nên khi nàng cẩn thận quan sát Diệp Khai cũng đã nhớ ra được hắn. truyện copy từ
- Cuối cùng nghĩ tới sao, vừa rồi còn xem tôi như kẻ thù mà cắn đâu.
Diệp Khai nở nụ cười.
Nhưng Diệp Khai lại nói:
- Hiện tại cô vẫn chưa thể về nhà, nếu không rất dễ dàng bị người của bọn hắn nhìn thấy.
Lần này xem như Diệp Khai đã đem toàn bộ cao tầng thành phố An Bình làm mất một nửa, rất dễ dàng bị lọt vào tỉnh Liêu Đông phản công, cho nên Chu Tường được xem như nhân chứng thật trọng yếu trong vụ án thì đã biến thành phi thường quan trọng, đưa về nhà thì không thỏa đáng, không chừng sẽ mang tới tai họa ngầm rất lớn cho nàng, Diệp Khai suy nghĩ một chút, cảm thấy nên mang theo Chu Tường bên người cho thỏa đáng.
- Ông nội của tôi sẽ lo lắng…
Chu Tường nhíu mày.
- Đúng nga, đây là một vấn đề.
Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ đến, Chu Tường bị người bắt đi lão Chu nhất định sẽ đi báo cảnh sát, nếu như theo dấu vết của Cường Tử cùng Tiểu Tứ Nhi mà dò tới, đoán chừng rất nhanh sẽ tìm tới được bên biệt thự này.
Xem ra mình còn phải làm thêm một phen bố trí mới được, phải nhanh chóng hỏi ra kết quả, sau đó nghĩ biện pháp di dời hoặc là thủ vững tại chỗ, tóm lại không thể để cho thành phố An Bình kịp thời phản ứng, cũng không thể để tỉnh Liêu Đông kịp thời phản ứng, bằng không xem như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Diệp Khai phân phó Chu Tường đi theo mình, sau đó liền đi ra ngoài.
Bên trong đại sảnh, mấy bảo tiêu đang kiểm kê thu hoạch số súng ống đêm nay.
- Nhị thiếu gia, bên này lục soát dụng cụ bị quản chế hơn sáu mươi thanh, súng tự chế hơn hai mươi cây, súng lục 54 hai cây, súng đột kích mini cảnh dụng sáu cây, mấy trăm viên đạn.
Một gã bảo tiêu báo cáo:
- Mặt khác còn có nhiều hộ chiếu Hong Kong của Hắc Thất, bên trong đều là tên giả.
- Ngoài ra còn phát hiện một chút đồ vật.
Một gã bảo tiêu khác dùng ra giường bao bọc một đống đồ vật đi ra, nhìn kỹ đều là băng ghi hình:
- Những thứ này đều là băng ghi hình do Hắc Thất chính mình thu lấy, tôi đã xem qua hai băng trong đó, bên trong đều lợi dụng loại cameras mini quay chụp, xem ra là hình ảnh của một ít đại nhân vật trong thành phố.
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Hắc Thất còn là một nhân vật, lại có thể thông qua loại biện pháp này bắt lấy tay cầm của những lãnh đạo thành phố An Bình, trách không được bọn hắn tụ tập một chỗ mở đại hội gì đấy, thì ra đều là bị Hắc Thất dụ dỗ, bằng không mà nói bọn hắn cũng sẽ không thay mặt một đầu lĩnh xã hội đen ra tay bán đổ bán thảo tài sản quốc gia.
- Thứ này phải phiền toái lão Hùng đi phân biệt một chút, xác định nhân vật bên trong, sau đó làm dấu hiệu, còn lại tạm thời niêm phong cất giữ!
Diệp Khai rất nhanh liền làm ra quyết định.
Hùng Nghị Vũ là địa đầu xà thành phố An Bình, ít nhất tương đối quen thuộc đối với cán bộ trong thành phố cùng trong tỉnh, qua hắn phân biệt được danh sách những nhân vật trọng yếu cũng tốt minh xác nắm giữ bằng chứng, rốt cục là những bằng chứng trọng yếu đến cỡ nào.
Nhưng phát hiện này cũng làm cho Diệp Khai chú ý tới một vấn đề, đó chính là bên trong biệt thự này có giám thị, vì vậy hắn lại cho người cẩn thận sưu tầm một chút, sau đó tìm được phòng điều khiển, đem toàn bộ hình ảnh băng từ trong đêm nay vơ vét không còn, chứa vào trong túi dự định mang đi.
Đã có những băng ghi hình thực tế này, xem như Hắc Thất cùng đám người Bì Mộng Các không còn cách nào thoát thân.
- Nhị thiếu gia, dưới mặt giường trong phòng Hắc Thất còn phát hiện một tủ bảo hiểm, bên trong có thật nhiều tiền mặt cùng vàng lẫn châu báu, còn có hai túi thuốc phiện, đoán chừng khoảng một kg.
Lại có thủ hạ đi tới báo cáo.
- Hắc, thật hay!
Diệp Khai cười cười nói.
- Tiền mặt cùng vàng bạc châu báu thì lấy đi, thuốc phiện lưu lại làm chứng cớ phạm tội.
Thật sự không ngờ thu hoạch đêm nay còn rất lớn, cũng không uổng công như vậy, để mọi người cực khổ hành động một trận.
Diệp Khai không có khái niệm những gì tịch thu được đều phải hiến lên trên, sự tình lần này là do người trong thành phố An Bình chọc lên trên đầu hắn, vì thay bác hai Diệp Tử Sơ trút giận, Diệp Khai nhất định không lưu chút tình cảm, nhất là những kẻ chỉ biết no bụng đút túi riêng, bán đổ bán tháo tài sản quốc gia, đuổi việc công nhân, còn tổ chức hành vi phạm tội với thế lực xã hội đen, đúng là tội ác tày trời.
Một chút tiền mặt gì đấy, xem như là phí dụng hành động của mọi người.
Hùng Nghị Vũ đại khái chưa từng thấy qua thủ đoạn của nhị thiếu gia, lần này lại thấy rõ ràng ngay cả tiền của trộm cướp cũng bị hắn chia cắt, không khỏi giật giật miệng muốn khuyên can một chút, nhưng sau đó nghĩ lại, cho dù hiến lên trên cuối cùng cũng không biết sẽ tiện nghi cho tên vương bát đản nào, còn không bằng chính mình giữ lại thì tốt hơn.
Qua một hồi, có vài bảo tiêu trở về báo cáo, nói những người kia bắt đầu khai ra hành vi phạm tội, đầu tiên là thân phận của bọn hắn, tiếp theo là quan hệ với Hắc Thất, còn có vạch trần bí mật lẫn nhau.
- Tốt, những thứ này đều cần ghi âm, tương lai xem như là chứng cớ.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, khẳng định thành tích làm việc của mọi người.
- Bì Mộng Các cùng Thạch Hoằng Thủy còn ngoan cố, cho tới bây giờ còn chưa chịu mở miệng, muốn cho bọn hắn chút giáo huấn hay không?
Có bảo tiêu tỏ ý buồn bực, hai tên mấu chốt còn chưa chịu khai khẩu cung.
- Không gấp, từ từ sẽ đến!
Diệp Khai tỏ vẻ.
- Nhị thiếu gia, lại phát hiện cá lớn rồi!
Đúng lúc này có một gã bảo tiêu vọt lên kích động nói với Diệp Khai.
- Cái gì?
Diệp Khai cảm thấy hứng thú hỏi.
Hắn không sợ sự tình nháo lớn, chỉ sợ chuyện không nháo ra, chỉ có nháo lớn mới có thể thuận lợi càn quét An Bình, làm quan trường Liêu Đông chấn động, sau đó từ bên trong thủ lợi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Môn
Thao Lang
Quan Môn - Thao Lang
https://isach.info/story.php?story=quan_mon__thao_lang