Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sáp Huyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 362: Tai Hoạ Ngầm (4)
Y
ến Thù nói:
- Trên đời người không như ý có đến tám chín phần, trên triều, chẳng lẽ chỉ có mấy người các ngươi làm chủ sự? Lã Di Giản đã trong triều nhiều năm, cân bằng mọi việc, há là chuyện dễ sao?
Dứt lời liền lắc đầu, ông ta đối với Phạm Trọng Yêm càng thêm tán thưởng, nhưng đối với đám người nóng nảy Thái Tương, lại không tán thành.
Dư Tĩnh, Thái Tương tuy khúm núm, nhưng trong lòng nghĩ:
- Cho dù đắc tội Hạ Tủng thì sao? Người này đã ra khỏi Lưỡng phủ, nghĩ lại thì thế nào, còn có thể làm được gì?
Âu Dương Tu vốn luôn trầm lặng, thấy vậy nói:
- Kỳ thật Thái Tư Gián chỉ là phụ hoạ theo Vương Củng Thần mà thôi, nếu không phải Vương Củng Thần tham tấu Hạ Tủng, sự việc sẽ không biến thành thế này. Nhưng kì lạ là Vương Củng Thần vốn thuộc phái Lã Di Giản, tại sao lại chỉ trích Hạ Tủng?
Yến Thù nói:
- Có gì khó lí giải? Vương Củng Thần vốn là kẻ danh cầu mưu lợi, thấy Lã Di Giản tuổi cao thất thế, chỉ sợ không thể lại tái khởi Đông Sơn, do đó y tham tấu Hạ Tủng, dụng ý là muốn lấy lòng chúng ta.
Mấy người Âu Dương Tu liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng đồng thanh:
- Đều là do kẻ này mà hư hết đại sự.
Dư Tĩnh nóng lòng cứu chữa, hỏi:
- Phạm công, trước mắt xử lí thế nào?
Phạm Trọng Yêm thầm nghĩ, cải cách vừa mới bắt đầu, các ngươi liền đắc tội với hai người Lã Di Giản, Hạ Tủng, tự tạo cường địch, dẫn đến kết quả không tốt. Nhưng những người này quả thật là vì nghĩ cho cuộc cải cách, ông ta không tiện trách cứ, trầm ngâm một hồi mới nói:
- Ta một lát đi diện thánh, xem thử tâm ý của thánh thượng.
Ông ta một mặt muốn nói về việc của Hạ Tủng, một mặt muốn xem cách nhìn của Triệu Trinh đối với Địch Thanh.
Sau khi Phạm Trọng Yêm phân phó xong, vội vàng đi vào trong cung, mấy người Âu Dương Tu xì xào, giống như đang nghiên cứu gì đó, Yến Thù lắc đầu, tự mình rời đi.
Địch Thanh không có tâm tư như những người trong cung, điều duy nhất nghĩ là:
- Ta hôm nay trên triều không thể nhịn, lại tuyên chiến với Nguyên Hạo, chỉ sợ thánh thượng không vui. Có lẽ chức quan này của ta đã làm đủ rồi, Biện Kinh cuối cùng cũng không phải là nơi Địch Thanh ta ở lâu, cho dù đại quân không thể công phá Sa Châu, chẳng lẽ tự Địch Thanh ta không thể đi sao?
Nghĩ đến đây, trong lúc thê lương, Địch Thanh lại cảm thấy phấn chấn, ngay lúc đang đi, đột nhiên có hai người cản trước mặt hắn.
Địch Thanh hơi giật mình, đã thấy rõ người chặn đường, là Một Tàng Ngoa Bàng và cái người tay như nhặt hoa.
Hai người này tìm hắn làm gì? Trong lòng Địch Thanh có chút hoang mang, ngừng bước chân, nhìn hai người đó không nói.
Một Tàng Ngoa Bàng nhìn Địch Thanh, đột nhiên cười ha ha nói:
- Đều nói Địch tướng quân là đệ nhất dũng tướng của Đại Tống, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Y đột nhiên đổi chiều gió, vô cùng tán thưởng Địch Thanh, làm cho người ta vô cùng bất ngờ.
Lúc này dòng người trên phố qua lại như nước, lúc nghe thấy hai chữ “Địch Thanh”, từ từ chậm lại.
Địch Thanh ác chiến Tây Bắc nhiều năm, vì nước trấn thủ biên cương, cho dù là bá tánh của Biện Kinh đều biết đến việc này, nhưng rất ít người gặp qua Địch Thanh. Lúc này nghe Địch đại tướng quân đang trên đường, nhịn không được ghìm chân lại nhìn xem.
Thấy Địch Thanh trầm mặc không nói, Một Tàng Ngoa Bàng lặng lẽ cười nói:
- Địch tướng quân, ngươi đừng cho rằng ta có quỷ kế gì, kì thật Đại Hạ ta rất trọng anh hùng. Ta lần này đến Biện Kinh, sớm đã có ý định, cho dù không gặp được thiên tử của các ngươi cũng phải thấy được ngươi.
Địch Thanh thản nhiên nói:
- Bây giờ ngươi đã thấy, có thể đi được rồi?
Hắn dời bước định đi, Một Tàng Ngoa Bàng đưa tay ra cản:
- Địch tướng quân, xin dừng bước, ta còn lời chưa nói hết.
Địch Thanh híp mắt, ánh mắt sắc như kim:
- Ngươi muốn nói nhưng ta không muốn nghe, chỉ dựa vào người bên cạnh này của ngươi, sợ là không làm được.
Người hắn để ý nhất vẫn là người luôn mỉm cười bên cạnh Một Tàng Ngoa Bàng.
Người đó thấy Địch Thanh nhìn đến, mỉm cười nói:
- Địch tướng quân, tại hạ Thác Bạt Vô Danh. Muốn giữ Địch tướng quân sợ là không dám, nhưng Địch tướng quân nghe Một Tàng sứ giả nói vài ba câu cũng không có gì không tốt.
Thần sắc Địch Thanh không đổi, chau mày nói:
- Long Bộ Cửu Vương, mạnh nhất Bát Bộ. Niêm Hoa Già Diệp, chân thuỷ vô hương. Nếu nói trên đời này còn có việc Già Diệp vương không dám, ta thật khó tin.
Nụ cười người nọ không giảm, nhẹ giọng nói:
- Địch tướng quân đúng là Địch tướng quân, không ngờ đã nghe qua danh của tại hạ, chân thuỷ vô hương, chân dũng vô uý. Chẳng lẽ nói….Địch tướng quân uy danh hiển hách, trí dũng vô song, mà vẫn không dám nghe vài câu của bọn ta sao?
Người đó chính là Già Diệp vương.
Long Bộ Cửu Vương, mạnh nhất bát bộ. Niêm Hoa Già Diệp, chân thuỷ vô hương.
Già Diệp vương tên là Thác Bạt Vô Danh, trong Long Bộ Cửu Vương, đa số đều tại nước Hạ điều khiển đại quyền, chỉ có ba người A Nan, Già Diệp và Mục Liên hình như vẫn luôn thần bí khó gặp. Tin tức của Địch Thanh tuy nhanh nhạy, nhưng cũng chỉ biết việc Thác Bạt Vô Danh vẫn luôn tại Phiên học viện ở Hạ quốc tiến hành nghiên cứu kinh điển, không nghĩ người này lại âm thầm cùng với Một Tàng Ngoa Bàng đến Biện Kinh.
Nghe Già Diệp vương kích tướng, Địch Thanh nói:
-Ta không phải không dám, mà là không muốn. Giữa ta và các ngươi, vốn không có chuyện gì để nói. Xin nhường đường.
Dứt lời, chậm rãi đi về phía trước…
Nụ cười của Già Diệp vương càng sâu hơn, cánh tay nhón hoa đột nhiên cản lại, như không mang theo khói bụi vịn cánh tay Địch Thanh lại nói:
- Xin, dừng, bước!
Năm ngón tay của y nhẹ nhàng, khéo léo, như chậm nhưng thật ra nhanh vô cùng, chớp mắt đã sắp nắm được cánh tay trái của Địch Thanh.
Nhanh hơn chính là một cái vỏ đao.
Một tiếng “cộp” vang lên, ngón tay như nhón hoa đó đã chặn vỏ đao lại. Vỏ đao rắn chắc kia dường như đỡ không nổi cái chặn nhè nhẹ kia, như có vết nứt.
Lúc này nắng ấm diễm lệ, trời xanh biếc. Trong lúc đó, một tia sáng loé qua, xé toạc cảnh xuân lửng lờ.
Trong không gian, một vệt hàn khí của binh qua liếm qua.
Sau tia sáng, “Xoạt” một tiếng, đao vẫn ở trong vỏ, Địch Thanh nắm chặt vỏ đao trong tay, Già Diệp vương thoái lui ba bước, nụ cười trên mặt vô cùng gượng ép.
Tay phải y không còn ở trạng thái như niêm hoa nữa, mà ngược lại nắm chặt thành quyền.
Địch Thanh hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi. Trong mắt Già Diệp vương có vài phần khiếp sợ, đột nhiên giương giọng gọi lớn:
- Địch tướng quân, chủ ta rất ngưỡng mộ ngươi, nếu ngươi đến giúp, nhất định sẽ đứng vào hàng ngũ Cửu vương! Nếu ngươi thấy không đủ, cứ đưa ra điều kiện. Trên đời này…không có gì không thể làm được.
Địch Thanh dừng bước, con phố tiêu tịch, mọi người đều đang nhìn Địch Thanh.
Khoé miệng Già Diệp vương lộ ra nụ cười đắc ý, Một Tàng Ngoa Bàng cũng nhếch miệng cười, bất luận thế nào, chỉ cần nói ra câu này, Địch Thanh không thể không ở lại giải thích.
Đường phố phồn hoa, mang vẻ hiu quạnh khó nói, Địch Thanh từ từ xoay người lại, ngưng nhìn Già Diệp vương nói:
- Trên thế gian này ít nhất có hai việc không thể thực hiện được. Một là trái tim chính trực của đàn ông Đại Tống ta, một là lương tâm của các ngươi, không mua được lương tâm của các ngươi là bởi vì các ngươi không có. Mà muốn mua trái tim của bọn ta, các ngươi không xứng!
Sau khi hắn nói xong, thản nhiên cười một tiếng, sải bước rời đi.
Hắn biết Già Diệp vương đang khích bác li gián, hắn biết bất luận người khác tin hay không, nhưng Già Diệp vương nói ra câu này, đã gieo xuống đất mối nghi ngờ, nhưng hắn đã không cần giải thích, hắn chẳng thèm nói rõ nữa.
Bá tánh trên đường nhìn bóng lưng đi xa xa kia, tâm trạng kích động. Lúc đó, không có bất cứ người nào lại nghi ngờ tấm lòng của Địch Thanh.
Nụ cười của Già Diệp vương có chút khổ sở, Một Tàng Ngoa Bàng còn có thể hét lớn:
- Địch Thanh, ngươi không nghe lời khuyên của bọn ta, rất nhanh sẽ hối hận!
Địch Thanh lần này căn bản không có dừng lại, thân ảnh rất nhanh biết mất ở cuối con phố.
Già Diệp vương lúc này mới chậm rãi mở tay phải ra, nhìn vệt máu nhàn nhạt trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra ý kính sợ. Vừa nãy tuy chỉ giao thủ một chiêu, nhưng y đã thua.
Lúc y chặn vỏ đao của Địch Thanh, Địch Thanh rút đao chém lên lòng bàn tay y, Tốc độ cực nhanh, như tia nắng bình minh rọi xuống mặt đất, y cơ bản không kịp né tránh. Thậm chí người đi trên đường không kịp nhìn thấy Địch Thanh xuất đao.
Khoái đao như vậy, tựa như nước không một kẽ hở, cho dù là Già Diệp vương gặp phải, cũng là chịu thua quay về. Nhìn vết máu trong lòng bàn tay, trong lòng Già Diệp vương chỉ có một ý niệm, võ công của Địch Thanh so với truyền thuyết còn đáng sợ hơn, đến nay, có thể cản được khoái đao đó, chẳng lẽ chỉ có mũi tên ngũ sắc đó?
Địch Thanh vừa về đến Quách phủ, Quách Quỳ đã chạy ra nghênh đón, nói:
- Nhị ca, huynh làm sao giờ mới về vậy. Vừa nãy có người tìm huynh, là một cô gái….
- Là ai?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sáp Huyết
Mặc Vũ
Sáp Huyết - Mặc Vũ
https://isach.info/story.php?story=sap_huyet__mac_vu