Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiên Ngạo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 359: Chuyện Riêng Của Tiền Bối
L
ưu Thi Vận do dự một lúc mới đáp:
- Có, lần nào cũng có huynh...
- Bất quá nếu không phải muội bị huynh giết thì huynh cũng giết muội. Lần rõ ràng nhất là hai ta đứng trên một ngọn núi cao, chúng ta đồng quy ư tận.
Lúc Lưu Thi Vận nói những lời này, sắc mặt nàng trắng bệch, dường như việc này đang xảy ra ngay trước mắt. Dư Tắc Thành bèn nói:
- Cho dù muội nhớ huynh cũng không tới nỗi nhớ đến mức này chứ, giấc mộng như vậy không tốt chút nào.Lưu Thi Vận cúi đầu khẽ nói:
- Có lẽ đây không phải là mộng, mà là tương lai.
Dư Tắc Thành kéo Lưu Thi Vận lại sát người
- Hãy nhìn ta, có thể đó là tương lai nhưng nhất định không phải là kết cục, không phải là số mệnh an bày! Chúng ta là người tu tiên, chúng ta phải phá đi định số an bày, chúng ta có kiếm trong tay, chúng ta có thể nắm giữ số mệnh của mình, không được khuất phục như những kẻ khác!
Lưu Thi Vận hỏi:
- Nếu đây là do trời cao an bày thì sao?
Dư Tắc Thành đáp:
- Trời có thể phá, đất có thể xuyên. Thần Phật đầy trời cũng có thể trảm! Chỉ cần chúng ta có kiếm trong tay, con đường của chúng ta thuộc về chúng ta, không ai có thể ngăn cản được!
Lưu Thi Vận dịu dàng nhìn Dư Tắc Thành đang tỏ ra bừng bừng khí thế. Giờ phút này trông Dư Tắc Thành vô cùng anh tuấn, cương nghị, làm cho người ta thích mến.
Hai người nắm tay bước chậm trên thảo nguyên vai kề vai, vô cùng hạnh phúc.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thảo nguyên mênh mông được ánh mặt trời vàng rực phủ lên một lớp áo vàng. Từng giọt sương rơi trên lá long lanh như những giọt châu, toát ra ánh sáng đủ màu sắc.
Các loài hoa dại đủ màu xanh vàng đỏ tím, từng mảng từng mảng, điểm xuyết cho thảo nguyên trở nên xinh đẹp chẳng khác hoa viên. Từng cơn gió nhẹ thôi qua, mang tới từng làn hương thơm nồng đậm.
Lưu Thi Vận đột ngột nói:
- Ca ca, nếu một mai muội chết đi, huynh hãy an táng muội ở nơi này.
Dư Tắc Thành đáp:
- Chết gì mà chết, bất quá nếu có chết, yên nghỉ nơi này sẽ rất yên bình. Nhưng dù là muội chết, huynh cũng sẽ tìm được muội ở kiếp sau, tiếp tục cưới muội làm lão bà của huynh. Nhưng lúc ấy chính thê sẽ không phải là muội nữa, nói không chừng còn phải sắp xếp thêm vài phòng tiểu thiếp.
Lưu Thi Vận nói:
- Không được, không được, muội chết không cho huynh cưới lão bà, muốn làm thế nào cũng được, chỉ là không được cưới lão bà!
Đôi khi nữ nhân trở nên vô cùng mạnh mẽ, lại có vẻ đáng yêu kỳ lạ. Dư Tắc Thành bật cười:
- Được, được rồi muội chết ta sẽ suốt đời không thành thân, vốn ra ta định noi theo gương sáng của Hữu Hùng sư tổ, Ngự Nữ Tam Thiên...
Lưu Thi Vận nói:
- Ngự Nữ Tam Thiên ư. không có khả năng, ba ngàn nữ tử ư?
Dư Tắc Thành bật cười ha hả, bắt đầu kể lại sự tích anh dũng của Hữu Hùng sư tổ. Lập tức Lưu Thi Vận há hốc mồm không tin được vào tai mình. Cuối cùng nàng hỏi:
- Vậy nhất định là Hữu Hùng sư tổ mệt chết, ông ấy nhất định không sung sướng gì...
Lần này đến lượt Dư Tắc Thành há miệng, có lẽ Hữu Hùng sư tổ không vui sướng gì thật...
Hai người tiếp tục đi tới. Lưu Thi Vận bất giác mỉm cười:
- Nếu kiếp sau muội là nam nhân, vậy huynh phải làm sao? Chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy buồn cười.
Dư Tắc Thành bật cười:
- Dễ thôi, ta sẽ cắt... sau đó thành thân.
Lưu Thi Vận đáp:
- Thật là đáng ghét.
Dứt lời bèn đuổi đánh Dư Tắc Thành, hai người bắt đầu truy đuổi, đùa giỡn cùng nhau.
Trời không còn sớm nữa, hai người trở về Vô Lượng tông, hẹn nhau hôm sau đi chơi phường thị một chuyến, sau đó lưu luyến chia tay.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay trở về động phủ của mình, còn chưa kịp tiến vào phòng, chợt nghe tiếng gọi thong thả từ bên ngoài:
- Tiểu ca chậm bước. Vân Mộng quấy rầy.
Dư Tắc Thành nhìn lại chính là vị Nguyên Anh Chân Quân của Xích Tử Chân Thần giáo, bà đang đứng phía sau Dư Tắc Thành với vẻ vô cùng khách sáo, nói với hắn.
Dư Tắc Thành vội vàng đáp:
- Tiền bối mời vào, xin mời.
Dư Tắc Thành đưa bà vào phòng khách, sau khi chia ngôi chủ khách ngồi xuống, vị Nguyên Anh Chân Quân kia lại nói:
- Ta họ Hoàng, đạo hiệu Vân Mộng, cảm tạ tiểu ca đã nhắc nhở, chúng... có khỏe không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Hiện tại các nàng vẫn sống tốt, bất quá sau khi tiền bối đi rồi phụ thân các nàng vì tìm không được tiền bối, đau buồn sinh bệnh mà chết, các nàng bị bán làm nô bộc cho người, mãi đến khi gặp vãn bối.
- Vãn bối đã đưa các nàng vào ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, nếu không tìm thấy tiền bối, lần này trở về sẽ đưa các nàng vào nội môn.
Vân Mộng Chân Quân nói:
- Đa tạ tiểu ca. Năm xưa dọc đường ta bị trọng thương, không phân biệt được đường lối, đi lầm vào Nguyên châu, trúng phải hoạt độc khiến cho thần thức tổn thương. Sau khi rời khỏi Nguyên châu, ta vẫn cảm thấy dường như mình đã đánh mất bảo vật gì đó vô cùng quan trọng, nhưng làm sao cũng không thể nào nhớ lại, mỗi đêm như có tiếng người gọi hồn đòi mạng. Ta đã tiến hành chữa trị nhiều lần, nhưng vẫn không khỏi bệnh, hóa ra là thân sinh, cốt nhục bị ta đánh rơi ở Nguyên châu, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, xin đa tạ tiểu ca.
Dứt lời. Vân Mộng Chân Quân vái dài. Dư Tắc Thành vội vàng đáp lễ, sau đó hai người tiếp tục nói chuyện với nhau. Dư Tắc Thành phát hiện ra vị Vân Mộng Chân Quân này không hề có khí thế hùng hồn, khách sáo như những vị Chân Quân khác. Bà có tấm lòng chân thật, bình dị dễ gần, không lấy tu vi luận anh hùng, làm cho người ta sinh lòng kính nể.
Dư Tắc Thành và Vân Mộng Chân Quân bắt đầu hàn huyên phần lớn hai người nói về tình huống của đôi tỷ muội song sinh. Dư Tắc Thành nói ra nỗi băn khoăn của mình. Vân Mộng Chân Quân nói:
- Việc đã đến nước này, đành phải chịu vậy. Nếu để hai người hợp nhất, bất kể ai còn ai mất cũng không công bằng, đành nghe theo mệnh trời vậy.
- Tắc Thành này, ta có một chuyện cầu tiểu ca, hai nữ nhi của ta, ta sẽ không đưa chúng về tông môn ta. Cuộc sống chỗ chúng ta không thích hợp cho chúng, đưa chúng về chính là hại chúng.
- Ta sẽ bảo phụ thân chúng tới Hiên Viên kiếm phái đưa chúng đi. Đến lúc đó cầu xin Tắc Thành ngươi giấu diếm giùm ta một chút, nói rằng ta đã sống lẻ loi ở Nguyên châu bấy lâu nay.
Nghe xong này. Dư Tắc Thành sửng sốt, phụ thân ư, sao lại còn có phụ thân?
Vân Mộng Chân Quân nói:
- Tuy rằng thần thức ta bị thương tổn, nhưng thân thể vẫn là Nguyên Anh bất lậu, cho nên phàm nhân không thể khiến ta thụ thai được. Phụ thân chân chính của chúng là một người khác, chính là Trữ Tĩnh tiên sinh của Hạo Nhiên Chính Khí tông, một trong một trăm
lẻ tám thượng môn. Ta sẽ dùng phi kiếm truyền thư báo cho ông ấy, mong rằng tiểu ca giữ bí mật giùm ta, nói rằng chỉ có ba mẹ con chúng ta sống ở Nguyên châu nương tựa lẫn nhau trong thời gian qua, cho đến khi ta rời khỏi đó.
- Tuy rằng phụ thân của chúng được xưng là Trà Tĩnh tiên sinh, thật ra đó là cái tên khi sư phụ ông ấy đặt đã kỳ vọng như thế, nhưng... ôi, chúng ta thành thân có người mai mối là phu thê đường đường chính chính, chỉ có điều sau này xảy ra một chuyện mới khiến cho phu thê ly tán.
- Tuy rằng trước kia chúng ta chưa hề làm tròn trách nhiệm của bậc làm cha mẹ nhưng cũng là vì chúng ta không biết. Hiện tại đã biết mình có con, vậy sẽ làm chuyện mà những bậc cha mẹ khác nên làm. Việc này thật sự khó bề mở miệng, nhưng vì hạnh phúc của phụ tử bọn họ, cho nên kính nhờ tiểu ca. Đây là chút tạ lễ nhỏ nhoi, không thành kính ý, xin tiểu ca thành toàn.
Dứt lời, bà đưa cho Dư Tắc Thành một túi trữ vật; Dư Tắc Thành do dự một chút rồi nhận lấy. Biết làm sao đây, bà ấy đã nhún mình, không muốn cho người khác biết quá khứ, bảo vệ chuyện riêng tư cũng coi như chuyện thường tình.
Dư Tắc Thành bèn đáp:
- Được, tiền bối, xin người yên tâm, vãn bối tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này nhưng còn tỷ muội các nàng thì...
Vân Mộng Chân Quân nói:
- Ta sẽ nói với chúng.
Dư Tắc Thành nói:
- Như vậy quá tốt, bất quá vãn bối phải nói một câu quyền lựa chọn là ở các nàng, bất kể là đi cùng phụ mẫu các vị hay ở lại Hiên Viên kiếm phái, quyền quyết định cũng thuộc về các nàng, không ai có thể bắt buộc. Điểm này xin tiền bối thông cảm...
Vân Mộng Chân Quân đáp:
- Cảm tạ tiểu ca đã quan tâm chăm sóc chúng, có thể gặp được ngươi, cũng coi như bọn chúng phúc lớn bằng trời. Trong túi trữ vật này có tín vật của phu thê chúng ta...
- Sau này tiểu ca hành tẩu thiên hạ, bất kể là đệ tử Xích Tử Chân Thân giáo hay Hạo Nhiên Chính Khí tông, thấy tiểu ca có tín vật này cũng sẽ coi như bằng hữu. Tuy rằng nó không có tác dụng gì nhiều, nhưng có cầu thêm một bằng hữu là thêm một con đường.
Dư Tắc Thành ngỏ lời cảm tạ, hai người lại nói chuyện thêm một lúc, sau đó Vân Mộng Chân Quân cáo từ rời khỏi. Dư Tắc Thành đứng đậy tiễn đưa, sau đó trở vào phòng mình.
Vị Vân Mộng Chân Quân này quả thật bất phàm, có thể nói chuyện khách sáo với mình như vậy, tâm tư tinh tế chu đáo quả thật khiến người khâm phục.
Dư Tắc Thành ngồi xuống, bắt đầu mở túi trữ vật ra xem. Miệng túi không có cấm chế phong tỏa, có thể mở ra tức khắc. Chỉ thấy bên trong có hai viên linh thạch, là linh thạch thượng phẩm, một món pháp khí, một thanh phi kiếm tứ giai, thích hợp cho đệ tử Trúc Cơ kỳ sử dụng. Lại thêm hai túi vật, một giống như trái tim, đỏ như màu máu to bằng nắm tay. Một là luồng chân khí chậm rãi phát tán có lẽ cùng là tín vật.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiên Ngạo
Vụ Ngoại Giang Sơn
Tiên Ngạo - Vụ Ngoại Giang Sơn
https://isach.info/story.php?story=tien_ngao__vu_ngoai_giang_son