Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bác Sĩ Thiên Tài
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 352: Chém Giết (trung)
Leo lên cao nhìn ra xa, trông rất thơ mộng.
Trong một mảng tối đen như mực, xuất hiện từng đường tia sáng màu bạc. Từng đường cong hoặc đường thẳng do vô số đèn đường tạo thành tô điểm trong đó, ở giữa còn xen lẫn đèn xe nhấp nháy và đoàn người ồn ã, tạo thành một bức tranh lưu động rất đẹp.
Gió lạnh vi vút, ánh sao lấp lánh.
Ánh trăng màu vàng đục chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp sáng bóng của Văn Nhân Mục Nguyệt, gió thổi bay tóc trên đầu cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, thực sự là đẹp đến mức không nhuốm khói lửa nhân gian.
"Tôi thích nhìn bầu trời vào lúc hoàng hôn. Lúc đó, bầu trời lờ mờ, bóng tối còn chưa bị ánh đèn thắp sáng. Tôi đứng trong bóng tối, giống như một con cá tự do bơi lại trong biển lớn." Văn Nhân Mục Nguyệt nói khẽ.
"Cô không phải là không thích bị đem ra so sánh với động vật sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Hiện tại đột nhiên rất muốn làm một con cá." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Vì sao?"
"Tôi đọc một cuốn sách, nói rằng ký ức của cá chỉ có bảy giây." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Sau bảy giây, nó có thể bắt đầu lại từ đầu, tất cả những gì lúc trước đều quên hết. Như vậy có tốt không?"
"Tôi trải qua chuyện đẹp nhất của đời người. Nhưng sau bảy giây, tôi lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Không có hoài niệm, không có vướng mắc, không có lo lắng. Nếu không, tôi sao phải phí hết tâm cơ mới có thể quên được tối nay?"
Văn Nhân Mục Nguyệt quay sang nhìn Tần Lạc, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt lại gợn sóng mãnh liệt.
"Anh nói tôi là người máy. Nhưng anh có biết không? Người máy là có công năng lưu trữ. Hơn nữa, những nội dung này không dễ xóa đi. Một khi xóa đi rồi thì phải chết."
"Xin lỗi." Tần Lạc ôn nhu nói.
"Vì sao phải nói xin lỗi? Bởi vì anh dẫn tôi theo ư? Bởi vì anh dẫn tôi đi thể nghiệm loại cuộc sống này ư?"
"Tôi chỉ là..."
"Con người sống trên thế gian, niềm tiếc nuối lớn nhất chính là bỏ lỡ những gì tốt đẹp." Văn Nhân Mục Nguyệt ngắt lời Tần Lạc. "Tôi không bỏ qua đêm nay, cũng không bỏ qua anh. Cho nên, tôi không có gì phải tiếc nuối. Tôi chỉ là lo lắng người máy sẽ không khống chế được kịp thời mà thôi. Đây là vấn đề của tôi, không liên quan gì tới anh."
"Nhưng tôi cảm thấy chính là vấn đề của tôi." Tần Lạc cười khổ, nói. Hắn quên mất, có một số truyện nếu đã lệch khỏi quỹ đạo thì rất khó đi lại đúng hướng.
Hắn lúc trước chỉ muốn để Văn Nhân Mục Nguyệt được thoải mái một lần, đi thể nghiệm phương thức sinh hoạt khác lạ, nhưng lại không nghĩ rằng sau chuyện này cô ta trở thành như thế nào?
Từ trước tới giờ chưa trải qua, là một loại tàn nhẫn. Nhưng, sau khi thể nghiệm một lần rồi đẩy cô ta về, thế chẳng phải là tàn nhẫn hơn sao?
"Anh là thần tượng. Không phải là thượng đế." Văn Nhân Mục Nguyệt lắc đầu, nói: "Anh không thể cứu vớt được tất cả mọi người, anh cũng không cứu được tôi."
"Nếu như cô bằng lòng, tôi tùy thời đều có thể dẫn cô đi." Tần Lạc nói với vẻ xung động. Sau khi nói xong, hắn lại có chút hối hận.
Hắn quả thực có thể làm vậy. Nhưng, sau này nên làm thế nào để thu xếp hậu quả đây?
Anh mào đầu cho người ta, nhưng lại không chịu trách nhiệm, đây chẳng phải là đùa giỡn cảm tình của người ta sao.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc rồi mỉm cười, nhưng không nói gì. Cô ta biết hắn đang nghĩ những gì.
Thông minh như cô ta, đâu có cần phải nói thẳng ra làm gì?
"Xin chào. Xin lỗi vì đã làm phiền." Một giọng nói đột ngột vang lên.
Hai người quay lại, nhìn một nam nhân cầm máy ảnh, mặt mày tươi cười đứng sau bọn họ.
"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Là thế này. Tôi là ký giả của tạp chí nhiếp ảnh, vừa hay đi qua nơi này, thấy hình thượng của hai vị vô cùng xuất chúng, tiên sinh thân mặc trường bào, nổi bật bất phàm, lộ ra khí chất cổ điện. Nữ sĩ kinh diễm thoát tục, gợi cảm thời thượng. Hai vị đứng ở cạnh nhau, văn hóa cổ kim giao thoa. Mà điều tuyệt vời nhất là sự kết hợp này lại không chướng mắt mà lại rất hoàn mỹ. Tôi có thể chụp ảnh của hai vị cho tạp chí của chúng tôi không?" Nam nhân mặt đầy vẻ kích động, nói. Giống như là phát hiện ra bảo tàng vậy.
"Xin lỗi, chỉ sợ là không thích hợp." Tần Lạc cười nói. Hắn thì không có vấn đề gì, nhưng thân phận của Văn Nhân Mục Nguyệt thì lại không thích hợp để đăng lên loại tạp chí này.
"Tiên sinh, xin đừng cự tuyệt. Tôi tin rằng, ảnh được chụp ra nhất định sẽ khiến anh rất hài lòng." Nam nhân nói với vẻ tiếc nuối, hắn vẫn không chịu bỏ qua như vậy.
"Tôi cũng biết rằng tôi sẽ hài lòng. Nhưng thực sự là không thích hợp. Xin lỗi." Tần Lạc lại cự tuyệt, sau đó quay lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt với vẻ cười cợt, nói: "Ở cùng cô, tôi cũng được thơm lây. Không phải là được người săn tìm ngôi sao mời đi làm minh tinh thì cũng bị ký giả nhiếp ảnh đòi chụp ảnh. Lúc trước khi tôi đi một mình, chưa từng có loại đãi ngộ như vậy."
"Anh vì sao không chụp trộm?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm vào ký giả, hỏi.
"Chụp trộm?" Nam nhân ngây người, cười nói: "Tiểu thư, chúng tôi là tạp chí chính quy. Nếu chúng tôi muốn chụp ảnh người khác thì phải được sự đồng ý trước của người nắm bản quyền. Nếu không sẽ là xâm phạm quyền chân dung của người khác."
"Anh có thể sử dụng trước, sau đó ở bên dưới ghi một hàng chữ: Xin người sở hữu bản quyền liên hệ với chúng tôi để nhận thù lao. Đó chẳng phải là phương pháp mà các anh thường dùng sao?"
Nam nhân không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt lại biết rõ về vấn đề này như vậy, hơi ngây người một chút, sau đó mới cười nói: "Nếu có thể câu thông với người nắm bản quyền trước thì chẳng phải là tốt hơn ư?"
Văn Nhân Mục Nguyệt cảnh giác nhìn nam nhân đó, nhưng không nói thêm nữa.
"Chúng ta đi thôi." Tần Lạc nhìn ký giả nhiếp ảnh, rồi nắm tay Văn Nhân Mục Nguyệt dắt đi.
"Tiên sinh, tiểu thư, các vị không suy nghĩ kỹ đi à." Ký giả nhiếp ảnh cười hỏi.
"Xin lỗi, thật sự là không được." Tần Lạc nói.
"Nếu tôi vẫn kiên trì?" Nam nhân nói. Khi nói lại nhắm thẳng ống kính vào Văn Nhân Mục Nguyệt.
Tần Lạc lách người chắn trước Văn Nhân Mục Nguyệt, quát hỏi: "Anh là ai? Muốn làm gì?"
"Tôi vốn là muốn mời các người tới một nơi yên tĩnh để nói chuyện tử tế, các người đã không bằng lòng. Vậy tôi chỉ đành giải quyết vấn đề tại đây thôi. Đừng coi thường cái máy ảnh trong tay tôi, chỉ cần tôi ấn nút là nó có thể bắn ra đạn thật. Cho nên, đừng thử phản kháng, cũng đừng lên tiếng cầu cứu. Tất cả những điều đó đều vô ích." Nam nhân nói với vẻ đắc ý.
Khi hắn nói chuyện, từ trong đám người chui ra mấy nam nhân nữa, bọn họ rất xảo diệu chặn lấy bậc đá thông tới nơi này, không chỉ chắn đường thoát của bọn Tần Lạc, mà khiến những du khách khác cũng không có biện pháp tiến vào.
"Các người muốn làm gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng hỏi. Cô ta biết những người này khẳng định là tới để giết cô ta, cô ta đã quen với dạng ám sát này rồi.
"Đi theo chúng tôi một chuyến. Có người sẽ bàn điều kiện với cô. Chúng tôi chỉ phụ trách dẫn người." Nam nhân cười nói.
"Không thể." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Sao? Cô không sợ chết à?" Nam nhân kinh ngạc nói. Hắn không ngờ tới vào lúc này rồi mà nữ nhân này còn có dũng khí cự tuyệt.
"Tôi đáp ứng điều kiện của các người rồi, các ngươi có thể tha cho chúng tôi ư?" Văn Nhân Mục Nguyệt cười lạnh. "Các người sợ tôi sẽ báo thù."
Mặt nam nhân đanh lại, cười độc ác: "Quả nhiên là danh bất hư truyền. Trí tuệ của Văn Nhân Mục Nguyệt quả nhiên khiến người ta phải kinh thán. Có điều, nếu như cô bằng lòng đi cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ tha cho vị tiên sinh ở bên cạnh cô đây. Chắc rằng cô không hi vọng tiểu tình lang của mình sẽ gặp nguy hiểm gì, phải không nào? Dẫu sao thì anh ta cũng không có uy hiếp gì đối với chúng tôi cả."
"Mẹ kiếp." Tần Lạc tức giận rồi.
Có kiểu kỳ thị như vậy à? Ta sao lại không có uy hiếp? Ta rất nguy hiểm đó!
"Tôi đi theo các người." Văn Nhân Mục Nguyệt nói, lại quay sang nhìn Tần Lạc, nói: "Anh ở lại đi."
"Tôi dẫn cô ra thì sẽ dẫn cô về." Tần Lạc cười nói.
"Nghe tôi đi." Văn Nhân Mục Nguyệt kiên trì khuyên bảo.
"Những lúc như thế này thì nữ nhân phải nghe nam nhân." Tần Lạc càng thêm bướng bỉnh.
"Được rồi chàng trai, giờ không phải là lúc tỏ vẻ anh hùng đâu. Tôi không tiếc lãng phí một viện đạn để đưa anh đi tây thiên đâu." Nam nhân cầm máy ảnh lạnh lùng nói.
"Các người muốn dẫn cô ấy đi đâu?" Tần Lạc hỏi.
"Không liên quan gì tới anh."
"Anh như ậy là làm khó tôi rồi, làm một nam nhân, cứ vậy để cô gái bên cạnh mình cho người ta dẫn đi à, mất mặt lắm..."
"Mày nói thêm một câu nữa thì tao sẽ khó xử đấy. Dẫu sao thì vừa rồi tao đã đáp ứng không giết mày." Nam nhân âm trầm nói. "Văn Nhân tiểu thư đừng kéo dài thời gian nữa. Chúng ta đi thôi."
"Tiếng Trung của anh rất giỏi. Anh là người Hoa à?" Tần Lạc tiếp tục nói.
"Mày rốt cuộc là muốn gì?" Nam nhân có chút bực bội.
"Nể mặt là chúng ta là đồng bào, có thể thả chúng tôi không?"
"..."
Nam nhân có chút muốn phát điên rồi. Hắn giơ máy ảnh lên, ngón trỏ giữ nút bấm, nói: "Tao hết kiên nhẫn rồi. Văn Nhân tiểu thư, nếu không muốn hắn chết thì xin đi theo chúng tôi."
"Xem ra anh cự tuyệt tôi rồi." Tần Lạc nói. Hắn đột nhiên xuất thủ, một vật thể màu bạc bay thẳng vào mặt nam nhân.
Một tiếng hét thảm vang lên, mắt nam nhân bị vật thể đầu nhọn đó đâm vào.
Khi phất tay ném vật thể đó ra, Tần Lạc đã động rồi. Thân thể của hắn lao lên trước, nháy mắt đã tới cạnh nam nhân, sau đó giật một cái, máu ảnh của nam nhân đã rơi vào tay Tần Lạc. Hắn dùng ống kính của máy ảnh nhắm thẳng vào đầu của nam nhân, sau đó kéo thân thể của nam nhân tới trước mặt, giống như là muốn làm lá chắn vậy, chắn trước mặt hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt.
Người vừa rồi bị bắt cóc nháy mắt đã biến thành người bắt cóc. Vị trí thay đổi rất nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi.
Mà cho tới hiện tại, Văn Nhân Mục Nguyệt mới phát hiện, thứ cắm trong hốc mắt của nam nhân chình là cái châm mà lúc trước mình cài trên đầu.
Cô ta còn cho rằng Tần Lạc tặng cái châm này cho người khác rồi, không ngờ lại bị hắn giấu đi.
"Tôi chuẩn bị lát nữa sẽ tặng cho cô." Tần Lạc xấu hổ nói. "Hiện tại xem ra cô khẳng định là không cần rồi."
Cho tới lúc này, những đồng bạn của tên nam nhân vừa rồi giả vờ ngắm cảnh mới phát hiện ra cục thế đã nghịch chuyển, nhao nhao rút súng ra nhắm vào Tần Lạc.
Lúc này, bọn họ cũng không thèm để ý tới việc có làm kinh động những du khách khác hay không nữa.
15-02-2011, 09:13 AM
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bác Sĩ Thiên Tài
Liễu Hạ Huy
Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy
https://isach.info/story.php?story=bac_si_thien_tai__lieu_ha_huy