Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tàn Bào
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 349: Bành Thị Cư
"T
ả chân nhân, bây giờ làm gì?" Triệu Đại Pháo nhìn rừng cây chết, hỏi.
"Xếp hàng ngang, ba người một tổ, súng máy đứng trước, bắn tỉa ở giữa, ném lựu đạn phía sau, gặp bất cứ con gì còn sống đều giết hết." Tả Đăng Phong đáp.l
Triệu Đại Pháo lập tức quay lại truyền lệnh, hơn hai trăm người theo thứ tự, chậm rãi tiến vào rừng cây chết.
"Nơi này không có nguy hiểm, không cần phải cẩn thận, đi nhanh lên." Tả Đăng Phong giục, đám xương trắng ngoài rừng cây làm đám binh sĩ rất căng thẳng, bước chân di chuyển run rẩy chậm chạp, với tốc độ này trước trời tối không thể nào lục soát hết rừng chết được.
"Dù gặp phải chuyện gì cũng không được lùi về sau, một người mà chạy trốn, tất cả mọi người đều phải chôn cùng." Tả Đăng Phong lạnh lùng, lâm trận chạy trốn là tối kỵ của binh gia, nhất định phải chặn trước loại chuyện này phát sinh.
Mọi người đều kinh hãi quay đầu lại nhìn hắn, Tả Đăng Phong âm lãnh nhìn một vòng, ánh mắt chiếu tới ai, người đó đều cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Binh sĩ đi phía trước, Tả Đăng Phong đi phía sau, Thập Tam thong dong theo bước trên cây.
Cây trong rừng đều là hồ dương, thân cây hồ dương có rất ít chi tiết, nên mọi người đi lại dễ dàng, đi được khoảng năm dặm thì gặp sự cố. Tả Đăng Phong lắc mình chạy lên, thấy thứ làm cho binh sĩ hét lên kinh ngạc là một cái xác hình người, sinh vật này tử vong chưa lâu, xác còn chưa bị khô, nhưng ổ bụng và lồng ngực đã bị xé ra, toàn bộ nội tạng bên trong đã bị con gì đó ăn mất.
"Tả chân nhân, đây là quái vật gì?" Triệu Đại Pháo hỏi.
"Là quái vật có thể bị súng bắn chết." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, ngồi xổm xuống kiểm tra cái xác. Ổ bụng không có khung xương bảo vệ, nên không nhìn ra cái gì, chỉ có lồng ngực là có xương cốt bảo vệ, nhưng xương lồng ngực của cái xác hình người này đã bị con vật gì đó cắn đứt, chỗ bị cắt đứt rất sắc, gọn và chỉnh tề, cho thấy con vật ăn nội tạng kia có hàm răng rất sắc bén, cái đầu của nó cũng không nhỏ, rất có thể là con bò cạp độc do âm chúc hỏa xà diễn sinh ra.
"Tiếp tục đi." Tả Đăng Phong đứng dậy phất tay với Triệu Đại Pháo, con bò cạp độc nếu đã về đến nơi này, thì âm chúc hỏa xà hẳn là cũng đang ở đây.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời, bên trái bỗng vang lên một tiếng thét kinh hãi. Tả Đăng Phong quay sang, thấy tiểu đội ba người ngoài cùng chỉ còn lại hai cái, người ném lựu đạn đi cuối cùng đã biến mất, hai người còn lại sợ hãi nhìn xuống mặt đất.
Tả Đăng Phong nhanh chóng vọt tới, thấy nền cát chỗ đó đang liền lại, nhìn là biết tên lính kia đã bị kéo xuống dưới.
"Có nhìn thấy là cái gì không? " Tả Đăng Phong quay sang hỏi hai người còn lại.
"Không." Hai người lắc đầu.
Bỗng mặt đất rung động dữ dội, mặt cát cách đó khoảng ba mươi mét bắn lên tung toé.
"Cẩn thận!" Tả Đăng Phong vọt tới, phóng lớp chắn linh khí chặn cát lại, hắn phải để cho đám binh sĩ này tin là hắn sẽ bảo vệ họ.
Trong lớp cát văng tung dày đặc mùi thuốc súng, cho thấy tên lính ném lựu đạn khi bị quái vật kéo xuống đã kéo chốt lựu đạn trên người trước khi chết.
"Không cần hoảng hốt! Mọi người tiếp tục đi, nhớ đi sát vào những cây dương." Tả Đăng Phong hô to.
Mọi người nghe vậy lại chậm chạp tiến lên, Tả Đăng Phong giữ khoảng cách với mọi người, chờ đợi con quái vật xuất hiện.
Chỉ cần quái vật công kích mọi người, hắn có thể biết ngay nó là cái gì.
Nhưng có lẽ vụ nổ đã làm quái vật sợ, đi suốt mấy dặm không hề xuất hiện chuyện gì dị thường, Tả Đăng Phong vừa thả lỏng, bỗng cảm giác được có cái gì đó nắm lấy hai chân của hắn, một sức kéo rất mạnh kéo hắn xuống đất.
Tả Đăng Phong phản ứng ngay. Hai tay phóng ra linh khí mượn lực, cả người vọt lên, lôi cái thứ đang nắm chân hắn lên khỏi mặt cát. Con vật kia vừa bị lôi ra, Tả Đăng Phong nhận ra ngay, chính là loại động vật hình người kia.
"Đồ mắt mù!" Tả Đăng Phong phóng ngay một luồng huyền âm chân khí đóng băng con quái vật. Con vật này hình như là giống cái, vì nó có bộ phận đặc thù và bộ phận sinh dục của phái nữ, nhưng thân nó không thẳng, mà cong cong gù gù như khỉ, bàn tay chỉ có ba ngón, ngón tay mạnh mẽ thô thiển như móng chim, hàm răng của nó bị mòn rất nghiêm trọng, cho thấy thức ăn thường ngày của nó rất thô.
"Nhìn đi, là con này này." Tả Đăng Phong ném con quái vật về phía đoàn người, hắn muốn họ biết kẻ thù của mình nhìn ra sao, để giảm bớt áp lực trong lòng cho họ.
"Nghe rõ cho lão tử, nếu bị chúng nó nắm lấy cổ chân, nhớ chống tay xuống, không được để chúng nó kéo xuống dưới cát, người chung quanh lập tức chạy tới cứu người." Triệu Đại Pháo rút súng bắn chết con quái vật.
Mọi người hô to, tiếp tục tiến lên.
Tả Đăng Phong đi tới ngắm nghía xác con quái vật, nhận ra bụng nó rất lớn.
"Có phải có mang không?" Triệu Đại Pháo xán tới, hắn rất thích đi chung với Tả Đăng Phong, rất an toàn.
"Không giống." Tả Đăng Phong lắc đầu, phụ nữ có thai là bụng dưới nhô lên, còn con vật này cả cái bụng đều to.
"Vậy sao bụng nó lớn thế?" Triệu Đại Pháo nghi hoặc.
Tả Đăng Phong rút đao, cắt một phát. Cái bụng quái vật bị mổ ra, bên trong còn một số đồ ăn chưa kịp tiêu hóa, đa số là gỗ, chỉ có một ít là bò cạp và bò sát.
"Thì ra chúng nó ăn rễ cây, hèn gì bụng to như vậy." Triệu Đại Pháo thở ra. Thời nay thường xuất hiện thiên tai, nạn dân vùng thiên tai quanh năm gặm ăn rễ cây, rễ cây rất khó tiêu hóa, nên thỉnh thoảng lại nhìn thấy nạn dân xanh xao vàng vọt nhưng bụng lại rất to.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong gật đầu bước đi. Hắn đã xem xét kỹ, tìm được hai manh mối, một là dạ dày của quái vật tiết dịch vị chua hơn con người nhiều, cho thấy chúng có khả năng tiêu hóa rất mạnh, có thể tiêu hóa thứ con người không tiêu hóa được, khả năng này không phải một sớm một chiều mà có được, cho thấy đám quái vật này đã sinh sống ở đây rất nhiều năm, thứ hai là chất sợi gỗ trong dạ dày của quái vật nhuyễn hơn gỗ của dương thụ nhiều, cho thấy chúng không phải ăn rễ của cây dương mà là một loại cây khác, vấn đề là chung quanh đây không có loài cây nào khác, nên Tả Đăng Phong đoán bên dưới lòng đất hẳn là còn có một hệ thống sinh thái khác.
Thời Hán nơi này có người ở, thời đó chắc chắn không có loại quái vật này tồn tại, từ thời Hán đến hiện giờ chỉ khoảng hai ngàn năm, hai ngàn năm vốn không đủ để diễn hóa ra một vật chủng mới, như vậy một là những quái vật này chính là do con người biến dị mà thành. Con người có sức sống cực kỳ ngoan cường, trong hoàn cảnh gian nan nào cũng có thể sinh tồn, điều Tả Đăng Phong không nghĩ ra chính là tại sao khi nơi này biến thành sa mạc người ở đây lại không rời khỏi nơi đây, mà lại biến dạng thành bộ dáng bây giờ.
Quái vật này số lượng rất nhiều, thỉnh thoảng lại từ dưới cát thò tay lên túm binh lính, những binh sĩ này khi bị tấn công đều hét to lên kêu cứu, các chiến hữu ở gần lập tức ra tay, tuy những người kia không chết, nhưng đều bị cắn, vì những quái vật này trước khi buông tay đều cắn lên chân họ, nhẹ thì rách đồ, nặng thì mất một miếng thịt.
Rừng cây chết có phạm vi trăm dặm, đi được hơn ba mươi dặm thì bên phải vang lên tiếng súng. Tả Đăng Phong vội chạy qua xem, thấy mấy người lính đang nhắm vào một con bò cạp cực to điên cuồng nổ súng. Con bò cạp kia to như cái cối xay, chính là con độc vật do âm chúc hỏa xà diễn sinh ra, Tả Đăng Phong rất vui mừng vì nhận ra con bò cạp này mới vừa lột xác, thân thể còn mùi tanh dày đặc.
Tuy không phải chính chủ, nhưng Tả Đăng Phong vẫn thở phào nhẹ nhõm. Bò cạp độc ở đây, có nghĩa âm chúc hỏa xà vẫn chưa rời đi. Nơi này là địa bàn của nó, động vật có ý thức rất mạnh với lãnh địa của mình, lần trước hắn đi vào rừng cây chết không bao lâu âm chúc hỏa xà đã xuất hiện, lần này đã nổ súng mấy lần rồi, mà sao vẫn chưa nhìn thấy nó?
"Đi thôi, tiếp tục tiến lên, kiểm tra xong sớm về sớm." Tả Đăng Phong nói, đám lính rõ ràng là đã sợ rừng cây chết này, có cơ hội là lập tức dừng lại không đi.
"Báo cáo, tôi nhặt được một tấm bảng." Đội ngũ vừa tiến lên một lúc, thì có một binh sĩ giơ một vật nhanh chóng chạy trở về.
Triệu Đại Pháo cầm lấy, đưa cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nhíu mày. Tấm bảng này là làm bằng gỗ, dài một thước, rộng nửa thước, đế dưới dày chắc, hình dáng hệt như một tấm linh vị. Vì nó đã quá xa xưa, mộc bài đã khô nứt không còn trọn vẹn, may mà chữ trên linh vị là được khắc lên chứ không phải viết, nên vẫn có thể mơ hồ đọc ra được hai chữ "Bành thị ".
Thời cổ đại xưng hô khác biệt, đàn ông thị, đàn bà xưng tính, tấm linh vị này hẳn là cung phụng tổ tiên Bành thị, tuy chỉ có hai chữ nhưng ẩn chứa một tin tức quan trọng, chính là người sống ở đây chính là người của Bành quốc, như vậy, khu vực Lâu Lan cổ thành ở phía nam hẳn là địa bàn của Khương quốc năm đó.
"Tả chân nhân, gì vậy?" Triệu Đại Pháo thấy Tả Đăng Phong cau mày, thì hỏi.
"Nơi này là nơi người Bành quốc chọn làm chỗ giam âm chúc hỏa xà, bài vị tổ tông của họ lẽ ra không nên xuất hiện ở đây." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Sao lại không nên?" Triệu Đại Pháo ngơ ngác.
"Vì người xưa cực kỳ kính trọng tổ tông, linh vị tổ tông sẽ không bao giờ để chung chỗ với động vật, mà phải để trong từ đường, bình thường cũng không tùy tiện di chuyển chúng." Tả Đăng Phong giải thích, Triệu Đại Pháo không kịp tư duy của hắn, nhưng Tả Đăng Phong chẳng còn ai khác để nói chuyện.
Triệu Đại Pháo không hỏi lại, vì hắn vẫn chưa hiểu Tả Đăng Phong muốn nói cái gì.
"Nơi này trở thành sa mạc không phải chuyện một sớm một chiều, lẽ ra người sống ở đây hoàn toàn có đủ thời gian để rời đi, nhưng xem ra họ lại không đi, mà lại chuyển đến nơi này, tấm linh vị này rất có khả năng là khi họ dọn nhà làm rớt lại." Tả Đăng Phong lầm bầm.
"Sao họ lại muốn chuyển tới đây? Triệu Đại Pháo vốn không hiểu nên không định hỏi nữa, nhưng không tiếp chuyện Tả Đăng Phong thì lại có vẻ không lễ phép.
"Không biết, nhưng biết chắc một điều, là sau khi họ chuyển tới đây thì hình như lại đi nữa, nếu không họ đã không làm rơi bài vị tổ tông..."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tàn Bào
Phong Ngự Cửu Thu
Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu
https://isach.info/story.php?story=tan_bao__phong_ngu_cuu_thu