Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiếp Thân Đặc Công
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 347: Đêm Nay Em Chờ Anh
Cho đến khi Mộ Dung Vãn Tình đường cong nổi bật bóng lưng thướt tha biến mất tại cửa sau Tinh Ba Khắc Lam Tuyết mới thu hồi ánh mắt.
“Phương Dật Thiên, anh đang tìm cái gì a? Sao anh vẫn cúi đầu thế ” Lam Tuyết cười cười, tức giận hỏi.
“A? Không, không tìm cái gì,anh cảm giác đươc em rất là sinh đẹp khiến anh ko dám nhìn thẳng chỉ còn cách cúi đầu.” Phương Dật Thiên nhún vai, nói.
Lam Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó không nhịn được “Ha ha!” Cười, tuyệt mỹ khuôn mặt như ngọc nhịn không được nhiễm một tia ửng đỏ, nàng dường như oán trách nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, nói:“Anh a sao lại nói nhiêu hơn trươc kia, em xem anh nhất định là thường xuyên đùa giỡn nữ tử nhà lành mới có thể luyện đươc miệng lưỡi trơn tru như vây phải ko, phải không?”
Phương Dật Thiên trong lòng sợ hãi, bất quá hắn biểu hiện vẫn là bình tĩnh tự nhiên, hắn cười, nói:“Lam Tuyết, như em vừa nói anh thật là một kẻ chơi bời lêu lổng lại vừa đùa giỡn nư hài tử hoa tâm đại củ cải, đó cũng là một nguyên nhân cho anh cảm giác được anh đứng ở trước mặt em lại càng phát thấy mặt anh xấu xa, em là có một viên thủy tinh hoàn mỹ, anh thật sự không xứng với em!”
Lam Tuyết chu miệng cười, nói:“ Anh xứng hay không xứng hẳn là do em nói? em còn chưa mở miệng anh đã vội vã đem mình hạ thấp. Dường như, em chẳng lẽ thật sự đáng sợ như vậy khó coi như vậy? bằng không anh vì sao tìm mọi cách từ chối em a?”
“Anh......” Phương Dật Thiên nao nao, rồi sau đó chua xót cười, nói,“Ai muốn nói em khó coi như vậy người này không phải người ngoài hành tinh cũng là bởi vì quá ghen ghét em hoăc cũng người điên! Lam Tuyết, anh chỉ sợ anh không thể mang đến cho em hạnh phúc!”
Lam Tuyết ánh mắt sâu kín nhìn Phương Dật Thiên, nói: “ anh còn chưa thử qua, làm sao biết không thể mang đến cho em hạnh phúc? Thẳng thắn mà nói có thể với anh cùng một chỗ em đã thấy rồi, trong mắt của em hạnh phúc là thấy cảm đủ, mộ lòng tham không đáy sẽ chỉ làm hạnh phúc càng ngày càng xa rời, cuối cùng chỉ biết rơi xuống vạn kiếp bất phục! Chẳng lẽ anh không nhận ra em là người rất dễ dàng thấy đủ? em cũng không đòi hỏi với anh cái gì a!”
Phương Dật Thiên tựa hồ là không dám nhìn thẳng cặp mắt Lam Tuyết trong suốt như nước không trộn lẫn chút nào tạp chất kia, trong lòng hắn mơ hồ vừa động, Lam Tuyết đối với hắn cố chấp không hối hận lại một lần nữa xúc động ở sâu trong nội tâm hắn, nhưng là, hắn vẫn còn không thể làm hạ quyết định, hắn còn đang trốn tránh cái gì đây?
“Được rồi, Vãn Tình nói ngày hôm qua anh có mang theo người nữ bằng hữu đi khách sạn của nàng ăn cơm? Nàng có phải là rất đẹp hay không a?” Lam Tuyết nâng cằm, nhiều hứng thú nhìn Phương Dật Thiên, chậm rãi hỏi.
Phương Dật Thiên ngữ khí cứng lại, sau đó hắn thản nhiên cười, nói:“Nàng là một người bạn, của anh, anh cùng nàng đã sáu năm chưa từng gặp mặt, lần này trong thành phố Thiên Hải cùng nàng ngẫu nhiên gặp nhau, bởi vậy cùng nhau ăn bữa cơm.”
“A, nguyên lai là lão bằng hữu sáu năm không gặp đoàn tụ a,” Lam Tuyết cười, sau đó trong đôi mắt gợn nước lưu chuyển, lại hỏi,“Này, em truy vấn anh, anh trong lòng sẽ phản cảm hay không? Nói thật!”
Phương Dật Thiên tức giận cười, nói:“Anh có cái gì phản cảm, ai bao em là anh trên danh nghĩa vị hôn thê đây, mặc kệ nói như thế nào em vẫn cò quyền được truy vấn, hơn nữa, anh cũng không có chuyện gì mờ ám lén gạt em.”
“Thật không có bất kỳ chuyện mờ ám lén gạt em sao?” Lam Tuyết đôi mắt đẹp vừa chuyển, tựa như u lan nở rộ u mỹ trên mặt lộ ra một tia nghi vấn.
Phương Dật Thiên thoáng im lặng, rồi sau đó cười, nói:“Đích thật là không có chuyện gì mờ ám gạt em, anh không phải là quân tử, nhưng không phải là tiểu nhân, chuyện mờ ám thật đúng là chưa làm qua.”
“em hỏi anh, tại sao em mỗi lần muốn hỏi một chút anh lúc trước kia sự tình anh cũng tránh và không đáp đây? Anh biết không, đối với em mà nói anh trong đoạn thời gian trước giống như một tờ giấy trắng ko phải lúc đó anh có làm gì gat em không đó?” Lam Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Phương Dật Thiên thân thể có chút chấn động, bất quá vẻ kiên cường trên khuôn mặt trấn định như trước, trong mắt thần sắc đã bình tĩnh lại như nước, chỉ bất quá ở chỗ sâu đôi mắt có nhiều một tia cô đơn và tiêu điều.
“Anh trước kia a, trước kia bất quá là một cái đói ăn chờ chết hai bàn tay trắng đi ăn xin mà thôi, không có chuyện gì kinh người, bởi vậy có thể nói trước kia hết thảy có thể coi như là không tồn tại, không tồn tại đương nhiên là chỗ trống.” Phương Dật Thiên không cho là đúng nhẹ nhàng nói.
Lam Tuyết nao nao, không biết thế nào, trong lòng của nàng đúng là cảm thấy một tia rất nhỏ đau đớn, mỗi lần nghe được Phương Dật Thiên thản nhiên một mặt hạ thấp mình trong lòng của nàng đều nổi lên không rõ cái gì tư vị.
Hắn càng hạ thấp mình đi như vậy vô hình trung nàng lại càng ưu tú nổi bật,nàng có gia thế hiển hách có khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng hắn thì ko có gì vì vậy kể từ đó giữa nàng và hắn có một khoảng cách, Vấn đề là, nàng cũng không thích nàng cùng Phương Dật Thiên tồn tại bất kỳ khoảng cách nào, thậm chí vì bận tâm Phương Dật Thiên thể diện, nàng cũng không đề cập nàng trong Đại học Harvard chuyện tình cùng với chuyện nàng đạt được vô số giải thưởng, cũng không trước mặt Phương Dật Thiên khoe khoang bất kỳ cái gì học thức cao thâm.
Nàng muốn chậm rãi, đi từng bước đến gần Phương Dật Thiên, đi vào trong tim của hắn, sau đó đưa tái tim hắn đặt cả trên người mình
“Em không cho anh nói như vậy! Từ bây giờ tem cũng không cho phép anh nói mình như vậy, ai nói anh là kẻ ăn xin hai bàn tay trắng, coi như là toàn bộ thế giới vứt bỏ anh em sẽ vẫn ở bên cạnh anh, điểm này vĩnh viễn cũng không thay đổi!” Lam Tuyết không nhịn được kích động nói.
Phương Dật Thiên trong lòng ngẩn ra, bất quá trên mặt nhưng cũng là một bộ đáng chết mà ko chết uể oải ý cười, hắn nhẹ nhàng nói:“Lam Tuyết, em thông minh một đời thế nào lại hồ đồ môt khắc vậy? chuyện hôn ước giữa anh và em chính là cố chấp là hồ đồ! Ôi chao, sau này em sẽ biết em đến tột cùng có bao nhiêu hồ đồ!”
“Trịnh Bản Kiều nói qua khó được hồ đồ, vì vậy em làm sao lại không hồ đồ một hồi!” Lam Tuyết cười nhợt nhạt, rồi sau đó nhìn đồng hồ, nói,“Cũng buổi trưa rồi, chúng ta đi thôi, lí mụ phỏng chừng đã làm tốt thức ăn chờ chúng ta trở về
Cái gì? Đi ăn ở chỗ Lam Tuyết? Phương Dật Thiên trong lòng ngạc nhiên, kinh ngạc Lam Tuyết đã đứng lên trực tiếp kéo khuỷu tay hắn.
Hai người đi ra khỏi quán cà phê, Phương Dật Thiên nhớ tới giờ cũng là giữa buổi trưa nói như thế nào cũng nên đi Lâm gia biệt thự, vì vậy nói:“Lam Tuyết, em cũng biết hiện tại thân phận anh là một gã vệ sỷ tư nhân, em xem cũng giữa buổi trưa rồi, anh nếu không chạy tới biệt thự Lâm gia đúng là thất trách nghiêm trọng.”
“em xem anh là muốn sớm một chút đi gặp cái kia Lâm tiểu thư?” Lam Tuyết một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, cười hỏi.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, rồi sau đó cười khổ, nói:“Lam Tuyết, em đang đùa phải không a, đây là công việc phải thế, không trộn lẫn bất kỳ tư tình a.”
Lam Tuyết nghe vậy lúc này mới cao hứng cười, kéo tay Phương Dật Thiên, nói:“Đã như vậy anh theo em về nhà ăn cơm cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, thế nào, chẳng lẽ gần ba tháng đến anh cùng vị hôn thê ăn một bữa cơm thời gian cũng không có a?”
“Được rồi, anh với em trở về biệt thự Lam Hồ " trước những lí lẽ hùng hồn và vẻ mật đáng thương ướt át kiều diễm của Lam Tuyết hắn vô kế thoái thác.
Hai người sau đó đón một chiếc xe taxi, hướng phía biệt thự Lam Hồ chạy tới.
Dọc theo đường đi, trong xe taxi chỗ ngồi phía sau Lam Tuyết vẫn gắt gao ôm Phương Dật Thiên cánh tay, phảng phất nàngsợ buông lỏng tay hỗn đản này sẽ biến mất.
Bên người giai nhân như ngọc, không thể tránh né, hơn nữa Lam Tuyết thân thể mềm mại thơm ngào ngạt nhẹ nhàng mà dựa trong người của hắn, cái loại nhịp nhàng ăn khớp như liêu nhân dụ hoặc này có thể nói là đạt tới cực hạn, Phương Dật Thiên chỉ có thể là âm thầm liên tiếp không ngừng làm hít sâu.
Hắn đột nhiên phát giác, đối mặt Lam Tuyết thời gian, Lam Tuyết trên người mị lực quả thực còn hơn cả gợi cảm thành thục Tiêu Di cùng với thanh thuần tuyệt mỹ Lâm Thiển Tuyết, chính hắn sẽ nhanh chịu đựng không nổi, thầm nghĩ đem Lam Tuyết ôm vào trong ngực, ôn nhu che chở!
“Dật Thiên, em hôm nay thật sự rất vui vẻ, bởi vì em vừa tới thành phố Thiên Hải đúng một ngày đã gặp anh, đây là trời cao có mắt có lòng tốt sắp xếp, phải không?” Lam Tuyết khơi lên một câu chuyện, nhẹ nói vào tai Phương Dật Thiên, như nói mê sâu kín nói.
Phương Dật Thiên cười, kỳ thật ngẫm lại cùng Lam Tuyết gặp nhau tựa hồ thật đúng là số phận, nếu như sáng nay lên xe hắn không gặp trục trặc, nếu như không phải là kẹt xe nghiêm trọng hắn lựa chọn xuống xe bus...... Như vậy hôm nay chặc không cùng Lam Tuyết gặp nhau!
Duyên phận, cái từ này thật đúng là huyền diệu vô cùng. Có đôi khi hai người gần trong gang tấc, rồi lại gặp thoáng qua, tiếc nuối cả đời; Có đôi khi hai người cách xa ngàn dặm, lại gặp nhau viên mãn.
Duyên đến duyên đi duyên như nước,hợp tan như trong đường tơ, lại có ai có thể nói rõ ràng?
Rất nhanh, xe taxi đừng ở biệt thự Lam Hồ trước cửa, trả tiền sau đó Lam Tuyết và Phương Dật Thiên đi ra, hướng phía bên trong biệt thự lam hồ đi đến.
Lam Tuyết ở chính là một tòa biệt lập biệt thự, một mặt nhìn ra trong như gương xanh thẳm tiểu hồ, bốn phía màu xanh hoa cỏ được nhân công làm thành một tiểu vườn hoa, thật đúng là tràn ngập tình thơ ý họa, hơn nữa lại u tĩnh cực kỳ.
Lam Tuyết kéo tay Phương Dật Thiên hết sức phấn khởi đi vào bên trong biệt thự, bên trong biệt thự lí mụ nghe được tiếng chuông sau đó đi ra, chứng kiến Lam Tuyết lôi kéo Phương Dật Thiên thì sắc mặt ngẩn ra, hồi lâu mới kịp phản ứng, vội vàng nói:“Phương Thiểu, ngươi, ngươi cuối cùng tới, tiểu thư mấy ngày nay vẫn tìm ngươi đấy.”
Phương Dật Thiên đạm đạm nhất tiếu, nói:“Lí mụ khoẻ không, hình như là mùi thức ăn Lí mụ làm? Kỹ thuật vẫn là như vậy xuất sắc!”
“Đúng đúng đúng, tiểu thư, Phương Thiểu, mau tới đây ăn cơm đi, ta còn chuẩn bị gọi điện thoại tiểu thư nhắc trở về ăn đây.” Lí mụ vội vàng nói.
“Dật Thiên, chúng ta đi ăn!” Lam Tuyết trên mặt vui vẻ hạnh phúc ý cười, lôi kéo Phương Dật Thiên đi tới bàn ăn ngồi xuống. Một bàn thức ăn thịnh soạn, ba người vây quanh ở bàn ăn to hào khí hòa hợp cùng ăn cơm.
Phương Dật Thiên đơn giản và nhanh chóng ăn cơm xong, cũng không phải hắn không thích ở trong tòa biệt thự này, mà là hắn thật sự là cần phải chạy tới Lâm gia biệt thự bên kia, nói như thế nào nhân tiền lương của người ta sẽ phải tận tâm tận trách ma làm việc.
Lam Tuyết cũng biết Phương Dật Thiên chức trách,cũng không có giữ lại, vẫn tiễn Phương Dật Thiên đến cửa. “Tốt rồi, Lam Tuyết, khỏi cần tiễn, em trở về đi thôi, chính mình anh đi là được.” Phương Dật Thiên nói.
Lam Tuyết gật đầu, nhẹ cười, tựa như u lan nở rộ, duy mỹ vô tận, tiếp theo nàng nhẹ nhàng nói:“Dật Thiên, đêm nay em chờ anh! Anh cũng đừng chạy trốn, em ngay tại đây chờ anh, nếu như anh không đến em vẫn chờ ở đây, không ngủ không ăn cơm không uống nước không nháy mắt, vĩnh viễn chờ đợi!”
Lam Tuyết thật sâu nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, mang theo trên mặt ý cười xoay người hướng phía bên trong biệt thự đi vào!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiếp Thân Đặc Công
Lương Thất Thiểu
Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu
https://isach.info/story.php?story=thiep_than_dac_cong__luong_that_thieu