Chương 347 : Đan Giới Nhất Mạch
ây không phài lần đầu Mạnh Hạo tới Thanh La Tông hỗ trợ, nhưng đãi ngộ đã cách biệt trời đất so với lần trước. Lúc này hắn cũng tới hỗ trợ, nhưng lần này hắn đứng trên thuyền, gần như vừa tới thập vạn đại sơn thì tiếng chuông liền nổi lên, quanh quẩn trong Thanh La Tông.
Sáu tiếng chuông vang vọng trong thập vạn đại sơn, chấn động mấy chục vạn đệ tử Thanh La Tông, làm cho tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên, dù không nhìn ra điều gì những cũng vẫn nghe ngóng.
Cuối cùng cũng tìm ra đáp án, Chủ Lô đan sư của Tử Vận Tông được Thanh La Tông mời tới, lúc này đã đến sơn môn.
Mạnh Hạo thậm chí còn thấy được hơn mười chùm sáng lao tới, từ trong Thanh La Tông đi ra. Sau mười người này còn có mấy trăm đệ tử, đều là đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông.
Trong đó có Hàn Bối, lúc này nàng lộ ra ánh mắt tò mò, nhìn về phía Mạnh Hạo. Về phần Hứa sư tỷ, theo Mạnh Hạo còn nhớ thì đối phương đã thành đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông, nhưng lúc này vẫn không thấy bóng dáng.
- Hoan nghệnh Chu đại sư, Phương đại sư đến Thanh La Tông ta, lão phu là Tử La!
Tiếng cười sang sảng vang vọng, hơn mười người đi trước đều là tu sĩ Kết Đan, mà tu vi người vừa nói lại là Nguyên Anh!
Vị tu sĩ Nguyên Anh này, Mạnh Hạo không xa lạ gì, lão chính là Tử La Lão Tổ, cũng là người vừa nói chuyện!
Kẻ thù gặp mặt, vốn phải là rất đỏ mắt lộ sát cơ, nhưng lúc này Tử La Lão Tổ lại ý cười đầy mặt, cũng không có chút kiêu ngạo của một Nguyên Anh, ngược lại, trong vẻ mặt còn lộ ra tôn trọng đối với đan sư.
Mạnh Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, mang theo cung kính tiến tới vài bước, Chu lão kia còn nhanh hơn, hai người gần như đồng thời bước ra nửa bước, cúi đầu vái chào Tử La Lão Tổ.
Thanh La Tông xuất động tu sĩ Nguyên Anh tới đón, loại quy cách này đã cực cao, mà Mạnh Hạo cùng Chu lão đại biểu cho Tử Vận Tông, cũng không thể thất lễ.
- Chu đại sư Chủ Lô đỉnh phong, sắp tới Tử Lô, có thể giá lâm Thanh La Tông ta, thật sự vẻ vang cho tông ta!
Tử La Lão Tổ cười ha hả, nói với Chu lão, sau đó lại đưa mắt nhìn về Mạnh Hạo.
- Phương đại sư thân là Chủ Lô trẻ tuổi nhất của Tử Vận Tông, đại danh truyền khắp Nam Vực. Lão phu đã sớm nghe qua, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là kiệt xuất hơn người!
Những lời này của Tử La Lão Tổ, rất là khôn khéo, dù trong lòng coi trọng Chu lão hơn, nhưng cũng không muốn làm cho Mạnh Hạo cảm thấy bị khinh thường. Mà những tu sĩ Kết Đan bên cạnh lão cũng cười ha hả ôm quyền chào hai người. Không ai dám kiêu ngạo, ánh mắt nhìn hai người luôn rất khách khí.
Hàn huyên một lúc, mấy vị tu sĩ Kết Đan gọi những tên đệ tử hạch tâm tới, nhất nhất giới thiệu cho Mạnh Hạo cùng Chu lão. Đối diện với mấy đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông, Mạnh Hạo luôn cười tươi, chậm rãi gật đầu đáp lễ.
- Bái kiến Chu đại sư, Phương đại sự!
- Bái kiến Chu đại sư, Phương đại sư!
Những tên đệ tử hạch tâm, dù có là ngạo nghễ khi đối mặt với tu sĩ tông môn khác, nhưng hôm nay nhìn thấy Mạnh Hạo đều rất cung kính. Danh hiệu Chủ Lô đủ uy chấn bát phương.
Về phần gọi là đại sư, tự nhiên chỉ là tôn xưng mà thôi, chứ không phải Mạnh Hạo cùng Chu lão thật sự là đại sư.
Chu lão mỉm cười, đối diện với mấy vị đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông, với tuổi tác của y thì chỉ cần gật đầu là đủ, nhưng khi y phát hiện Mạnh Hạo cũng có tuổi tác tầm này thì trong lòng lại không vui.
Cho đến khi giới thiệu Hàn Bối, Mạnh Hạo cười nhìn lại, đã năm năm không gặp, Hàn Bối càng thêm động lòng người, toàn thân có lồi có lõm, dung nhan càng thêm xinh đẹp hơn nhiều, giống như có thể làm cho cầu vồng thất sắc, trở thành thứ lộng lẫy nhất thế giới.
- Hàn Bối bái kiến Chu đại sư, Phương đại sư!
Hàn Bối nhẹ giọng nói, thanh âm mềm mại, nghe vào trong tai, giống như gãi vào trong lòng.
Mạnh Hạo cười gật đầu, khi định nhìn về người khác thì trong đầu hắn đột nhiên ong lên một tiếng, Phong Yêu Cổ Ngọc đã lâu chưa xuất hiện rung động đã lần nữa hiện lên.
- Tàn hồn đoạt thể, muốn vãng sinh trở về, thử thuật hoắc thương, khung đính chi hạ yêu nhiên diệt, đương hôi phi, phong tắc bất khả kiến thất nguyệt chi dương, trợ tắc phong yêu sư chi huyết dung niệm!
- Hàn đạo hữu có chút quen thuộc, chúng ta từng gặp qua chưa nhỉ?
Mạnh Hạo bỗng nhiên mở miệng, đánh giá Hàn Bối vài lần, khách đoạt lời chủ, chính là chỗ tâm cơ của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vừa nói ra, một đám đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông đều nhìn về phía hắn, mà cường giả Kết Đan kia cũng lộ vẻ hứng thú.
Dù là Tử La Lão Tổ cũng đưa mắt nhìn lại.
Nhất là Chu lão, trong lòng càng kinh ngạc hơn.
- Phương đại sư thứ lỗi, thật sự thì tiểu muội không có ấn tượng gì!
Hàn Bối cau mày nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt kia như suy tư, nhưng theo Mạnh Hạo thấy thì trong mắt Hàn Bối có ánh sáng mơ hồ lóe lên, nhưng nàng che dấu rất nhanh.
Ý tránh né này, nếu Mạnh Hạo chưa gặp phải sự giả dối của Hàn Bối trong Thanh La phúc địa thì tuyệt khó mà thấy được.
- Đúng là Phương mỗ nhớ lầm rồi, chỉ là Phương mỗ rất hy vọng là đã từng thấy qua Hàn đạo hữu!
Mạnh Hạo cười cười nói tiếp, làm cho đám đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông cũng hiện lên vẻ cười.
Về phần những cường giả Kết Đan đều lắc đầu cười, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, với tuổi tác của bọn họ thì đã qua rồi.
Chu lão nhíu mày, thầm nghĩ tên nhóc Phương Mộc này dù sao cũng còn quá nhỏ, thất thố như thế, thật sự làm mất mặt tông mồn.
Tử La Lão Tổ thì đứng một bên cười ha hả.
- Phương đại sư, các ngươi đều là người trẻ tuổi, còn nhiều thời gian để làm quen, giờ nên theo lão phu vào tông môn đã!
- Khiến tiền bối chê cười rồi!
Mạnh Hạo hơi đỏ mặt lên, vội vàng ôm quyền cúi đầu vái Tử La Lão Tổ.
Hàn Bối chớp mắt che miệng cười cười, nhìn Mạnh Hạo cùng Chu lão được mọi người vây quanh đi vào Thanh La Tông trong thập vạn đại sơn. Ngay khi mọi người vừa bước vào Thanh La Tông, Tử La Lão Tổ bỗng nhiên hơi động, quay đầu nhìn về phía xa, những người khác cũng đều dừng lại.
- Lý đại sư cùng Trần đại sư, là Đan Giới nhất mạch của Kim Hàn Tông, lúc sáng đã đến rồi!
Tử La Lão Tổ cười vung tay lên, trong Thanh La Tông lập tức lại có tiếng chuông vang lên.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía xa, không lâu sau liền nhìn thấy một con thuyền thật lớn gào thét mà tới. Khi tới gần thì trên đó bay ra mấy người, trong đó có hai người mặc áo bào đỏ, thêu lò luyện đan, khí thế bất phàm, còn có mùi đan hương quanh quẩn.
- Hừ, không nghĩ tới Thanh La Tông lại cũng mời Đan Giới nhất mạch do Sơn Cửu đại sư lập nên.
Chu Đức Khôn bên cạnh Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng nói.
Mạnh Hạo nhìn hai tên đại sư của Sơn Cửu Đan Giới nhất mạch, hai người đều là trung niên, lúc này cũng đang chào đón bắt chuyện với người Thanh La Tông.
- Mỗi lần các tông môn khác mời, thì môn hạ của tất cả đại sư đan đạo đều xuất hiện sao?
Mạnh Hạo hỏi.
- Thỉnh thoảng thì như vậy, nhưng cũng không nhiều!
Chu Đức Khôn cố tình không để ý tới Mạnh Hạo, nhưng lúc ra này ra ngoài, hai người là cùng tông môn, hơn nữa còn gặp phải người Sơn Cửu Đan Giới nhất mạch, sau này khó mà tránh khỏi va chạm. Mấy ngày này ở Thanh La Tông, e là không an tĩnh rồi, cho nên lão mới lên tiếng nói cho Mạnh Hạo biết.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên