Chương 112.3
hanh Dao vừa nói xong, ánh mắt Vô Tình lóe lên một cái, nguyên lai là như vậy a, trên mặt liền hiện lên ý cười nhợt nhạt, gật đầu: “Được, ta và ngươi cùng đi gặp hắn, chỉ không biết là hắn có chịu hỗ trợ hay không.”
Vài người mới định nói, liền có tiểu nha hoàn bẩm báo: “Thất hoàng tử đến.”
“Cho hắn vào đi.” Thanh Dao phất tay, đúng lúc nàng muốn hỏi Măc Ưu một chút chuyện, về chuyện của đoàn sứ thần đến Hoàng Viên quốc có thật như vậy hay không.
Thân hình cao lớn của Mạc Ưu xuất hiện rất nhanh ở phòng khách, Thanh Dao cười nhạt một tiếng, ý bảo hắn ngồi xuống, đưa mắt nhìn khắp phòng khách một vòng, một nha hoàn cũng không có, lúc này nàng mới chậm rãi mở miệng: “Nghe nói gần đây có sứ thần nước khác tới Hoàng Viên quốc, có chuyện như vậy sao?”
Mạc Ưu gât đầu ngay lập tức: “Vâng, hôm qua phụ hoàng ở trong cung thiết yến tiếp đãi bọn họ, ta nói thân thể khó chịu thoái thác không xuất hiện, nghe nói người đến là Tam hoàng tử Vân Thương quốc, muốn cùng Hoàng Viên quốc trở thành hảo hữu chi bang, ký hiệp ước hòa bình.”
Xem ra các quốc gia đều cảm thấy có nguy cơ, Thanh Dao thở dài, thiên hạ không lâu nữa nhất định sẽ loạn, thật không biết Huyền Nguyệt sẽ như thế nào, nhưng mà lúc này, nàng chỉ nghĩ đem Mạc Ưu ra ngoài bởi vậy trầm giọng nói:
“Ta cùng Vô Tình công tử đi gặp Tam hoàng tử Văn Ngọc, ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, đến lúc đó cùng với đám hài tử kia lẫn vào trong đoàn sứ thần rời khỏi đây.”
“Vâng.” Mạc Ưu lập tức gập đầu, nghĩ đến lúc rời khỏi đây, cả người đều rất cao hứng, nhưng mà vẫn còn chút lo lắng.
“Tam hoàng tử kia không phải là người dễ dàng chịu giúp đỡ.”
Ánh mắt Thanh Dao sắc bén, nhàn nhạt nói: “Đây không phải là chuyện ngươi nên lo lắng, hiện tại phái người đưa chúng ta đi dịch cung là được.”
“Vâng.” Mạc Ưu lĩnh mệnh, lập tức hướng ra ngoài kêu một tiếng: “Người đâu.”
Ở ngoài phòng khách, hai thị vệ đi tới cung kính nói: “Thất Hoàng tử.”
“Chuẩn bị xe ngựa, đưa họ đến dịch cung.” Mạc Ưu không giận mà uy nói, mang theo hơi thở lạnh lùng, có thể làm cho những thị vệ này không thể không tuân, lập tức trả lời: “Dạ”
Thanh Dao không nói gì thêm nữa, đứng lên giúp Vô Tình ra ngoài, bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi đây, về Vô Tình cốc.
Ngoài cửa phủ, xe ngựa đã được chuẩn bị tốt, bốn người Thanh Dao lên xe, hướng tới Dịch cung mà đi.
Mà mấy tin tức này, đã tới bên tai Y Tư Nguyên đại nhân.
Ngoài cửa Dịch cung, một nhóm thị vệ lớn đứng gác, trạm kiếm soát tầng tầng, đem Dịch cung vây chặt như nêm cối, sợ sứ thần gặp phải thương tổn gì, đây là việc liên minh giữa hai nước a.
Mạc Sầu lên tiếng nói: “Chủ tử chúng ta cầu kiến Tam hoàng tử điện hạ, xin báo giúp một tiếng, nói bằng hữu của người tới chơi.”
Lời vừa nói ra, làm cho đám thủ vệ kia không dám khinh thường, lập tức đi vào thông báo, bằng hữu của Tam hoàng tử, người trước mắt thật không đơn giản, nếu chậm trễ chỉ sợ sẽ mất đầu, thị vệ rất nhanh đi ra, cung kính nói: “Tam hoàng tử cho mời.”
Mạc Sầu khẽ gật đầu, xoay người đi tới trước xe ngựa, bẩm báo chủ tử, Thanh Dao cùng Vô Tình, kẻ trước người sau xuống ngựa, hai người vừa xuất hiện, những thị vệ kia hai mắt liền sáng ngời, những người này cao quý mà không nhiễm bụi trần, xem ra thực sự là bằng hữu của Tam hoàng tử a.
Thị vệ kia lập tức cung kính đi tới: “Mời.”
Thanh Dao gật đầu, cũng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt thản nhiên lạnh lùng, làm cho những người đó không dám nói gì, dè dặt cẩn thận dẫn đường.
Kiến trúc Dịch cung hoa lệ khí thế, hàng lang quanh co uấn lượn, đều rất xa xỉ, mấy người bọn họ theo phía sau thị vệ, xuyên qua hành lang, rất nhanh được đưa đến chính sảnh.
Tam hoàng tử Văn Ngọc chưa xuất hiện, nhưng đã có nha hoàn cung kính dâng trà, thối lui qua một bên.
Thanh Dao ngẩng đầu lên đánh giá cách bày biện của chính sảnh, khắp nơi lộ ra sữ tinh tế, đồ cổ bằng ngọc, trên tường còn có kiệt tác của danh gia, mọi thứ đều hiện ra khí phách của hoàng gia, nghiêm nghị hào hùng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói vang lên: “Tham kiến Tam hoàng tử.”
Một đạo thân ảnh cao lớn, mặc bộ y phục màu xanh nước biển đi đến, trên đầu ngọc quan (cái vật cố định tóc tròn bằng ngọc) cột tóc, mái tóc đen như mây trút xuống vai.
Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, đôi mắt lóe ra khí phách, khóe môi khẽ mở, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, mang theo vài phần yêu nghiệt toả ra, người này không phải là Sở Thiển Dực thì lại là người nào, không hẳn nên gọi hắn là Tam hoàng tử Văn Ngọc.
Văn Ngọc toàn thân cuồng tà tiêu sái tiến vào, nâng mắt nhìn kỹ Thanh Dao, trong nháy mắt hắn ngây dại, rất lâu không kịp phản ứng.
Đây không phải là Thanh Dao sao? Hắn nghe người ta bẩm báo, còn tưởng là ai? Không nghĩ tới dĩ nhiên là nữ tử này, lập tức phục hồi lại tinh thần, mặt mày đều vui vẻ, bước ba thành hai tiến lên phía trước, chậm rãi mở miệng: “Thanh Dao.”
“Chúng ta lại gặp mặt.” Thanh Dao thản nhiên cười rộ lên, một câu nói này làm cho Văn Ngọc mê man, nhưng mà lực chú ý rất nhanh đã chuyển dời qua trên người Thanh Dao.
“Tới, ngồi xuống.”
“Tạ ơn Tam Hoàng tử.” Thanh Dao không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Dẫn Mạc Sầu ngồi ở bên cạnh Vô Tình.
Lúc này, tầm mắt Văn Ngọc mới chú ý tới Vô Tình, một nam tử như trích tiên, ngồi thẳng trên xe đẩy, đôi mắt lóe ra ánh sáng khiếp người, nhìn chằm chằm Thanh Dao, chẳng nhẽ bọn họ? Văn Ngọc không muốn suy nghĩ nhiều, vẻ mặt khẽ cười, nhìn thấy Thanh Dao thật sự là quá tốt, tim hắn vẫn phập phồng, kích động không ngớt.
“Vị này chắc hẳn Quỷ y Vô Tình tiếng tăm lừng lẫy.”
Văn Ngọc không phải chỉ có hư danh, liếc mắt một cái đã vạch trần xuất xứ của Vô Tình.
Vô Tình thần sắc lãnh đạm,khẽ nâng tay một chút, nhẹ nhàng nói: “Nhãn lực của Tam hoàng tử thật lợi hại.”
Hắn chăm chú quan sát Văn Ngọc, tầm mắt của tên này nhìn về phía Thanh Dao rất nồng nhiệt, đúng thật là thích Dao Nhi, thế nhưng hắn không tìm được cái loại khắc cốt ghi xương của Ngân Hiên, tựa hồ thiếu cái gì đó, chẳng nhẽ hắn cũng không phải Ngân Hiên, vậy Ngân Hiên là ai?
Vô Tình đánh giá thêm vài lần, nói thật ra, hắn không bài xích Ngân Hiên, nhưng hắn không thích Văn Ngọc trước mắt này.
“Ngồi, hôm nay nhìn thấy Dao Nhi ta thật sự cao hứng.”
Tiếng nói của Văn Ngọc lộ ra hưng phấn, Thanh Dao thản nhiên nhăn mi một chút:
“Chúng ta mới chia tay không lâu mà.”
Lời ấy vừa nói ra, trong tâm Văn Ngọc run lên, vì sao Thanh Dao nói bọn họ mới gặp qua, chẳng nhẽ còn có ẩn tình khác, nhưng mặt vẫn không biến sắc tiếp lời: “Một ngày không gặp như cách ba thu mà.”
Trên gương mặt yêu nghiệt của hắn, lộ ra nửa thật nửa giả, Thanh Dao trừng mắt, liếc hắn một cái, lúc trước còn thấy hắn rất tốt, hiện giờ sao lại thế này, nàng nhìn thấy hắn như vậy, thật muốn đánh hắn.
“Được rồi, lần này chúng ta tới, là có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”
Thanh Dao dứt khoát nói, nàng lười cùng nam nhân này quanh co lòng vòng.
“Được, ngươi nói.” Văn Ngọc sảng khoái trả lời, chỉ cần giúp được cho nàng, hắn sẽ không từ chối, đôi mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, đặt trên mặt của nàng, mi của nàng, mắt của nàng, một tấc cũng không bỏ qua.
Bên trong phòng khách, Vô Tình lạnh lùng quét mắt nhìn người nam nhân kia, tuy rằng Thanh Dao rất đặc biệt, nữ tử như vậy sẽ làm cho nhiều người thích, thế nhưng nam nhân này, hắn quả thật ưa không nỗi, hơn nữa chỉ sợ hắn ta căn bản không phải là Ngân Hiên, nếu đã không phải, hắn ta cũng không chịu vạch trần, chứng minh tâm kế rất sâu, dụng tâm kín đáo.
Mình vẫn nên coi chừng nam nhân này mới được.
“ Ta muốn Tam hoàng tử giúp ta mang một nhóm người ra khỏi thành.”
“Được, khi nào.” Văn Ngọc phóng túng hứa, căn bản cũng không hỏi nàng mang ai, hoặc làm chuyện gì, chỉ cần nàng nói, hắn nhất định sẽ hỗ trợ, bất kể nàng muốn mang ai đi, dù giết người hay phản quốc cũng không sao.
“Ngày mai.”
Thanh Dao cũng không mập mờ mà nói rõ, nàng chỉ muốn rời khỏi đây, về Vô Tình cốc.
“Được, ta đang định rời khỏi Hoàng Viên quốc, đã như vậy, ngày mai rời khỏi thành đi, tối nay ngươi hãy đem những người đó tới đây, ta sẽ mang họ đi.”
“Được, ta sẽ phái người đem bọn họ qua đây. Ngươi an bài phía sau đi.”
Hai người thỏa thuận xong, Thanh Dao liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, đáy lòng Văn Ngọc không muốn, liền thốt ra: “Ở lại dùng bữa tối đi.”
Thanh Dao không nói gì, quay đầu nhìn phía Vô Tình, Vô Tình lắc đầu, bình tĩnh từ chối: “Chúng ta cần phải đi.”
“Được.” Hai người tình chàng ý thiếp, kích thích Văn Ngọc thật sâu, ánh mắt hắn sâu thẳm trùng xuống, khóe môi ý cười nhợt nhạt, lãnh đạm lên tiếng: “Vậy ngày mai tái kiến.”
“Ừ.” Thanh Dao giúp Vô Tình ra ngoài, Mạc Sầu cùng Thanh Phong theo sát phía sau.
Trong chính sảnh, vẻ mặt Văn Ngọc như có điều gì suy nghĩ, trên dung nhan yêu nghiệt kia, hiện lên vẻ sáng chói, không nghĩ tới có thể gặp Thanh Dao, lúc đầu hắn chỉ biết nàng nói hưu đế, nhưng hắn đã hứa với Huyền Đế sẽ không đặt chân tới Huyền Nguyệt quốc một bước nữa, vì thế cũng không hiểu rõ ràng tình hình cụ thể bên trong, không nghĩ tới gặp lại, nàng lại ở cùng một chỗ với Vô Tình.
Nhìn thần tình vừa rồi của nàng đúng là có tình cảm đối với Vô Tình.
Nghĩ thế, ánh mắt Văn Ngọc trầm xuống, như vực sâu vận trượng, sắc mặt hắn như phủ một tầng sương lạnh, âm trầm khó hiểu.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu