Chương 112.2
hanh Dao nắm tay Vô Tình. Đầu ngón tay mềm nhẵn, mịn màng như gấm vóc, làm cho người ta không nhịn được sờ lại muốn sờ nữa, cho đến khi, phục hồi lại tinh thần, thấy cử động của mình giống như đang sàm sỡ, lập tức sắc mặt đỏ ửng lên muốn bỏ tay ra, nhưng Vô Tình cầm ngược lại tay nàng, tay hắn ấm áp thế, nhưng có đôi khi lại lạnh lẽo, Thanh Dao nhăn mài một chút, không nhịn được mở miệng hỏi:
“Nhiệt độ cơ thể ngươi thật lạ a, lúc nóng, lúc lạnh, không giống với người bình thường.”
Vô Tình thản nhiên cười rộ lên: “Ta từ nhỏ tính tình đã lạnh, hơn nữa nội công thuộc tính hàn, lúc bình thường nhiệt độ cơ thể lạnh, nhưng bởi vì trong lòng nhớ đến ngươi cho lên sẽ thay đổi.”
“Thật kì quái.” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, dưới bóng đêm, ánh mắt Vô Tình như hồ nước, sáng ngời làm cho người ta không lỡ dời mắt.
Hai người liền như thế nhìn nhau, tựa như có dòng nước ấm chảy qua trong tiểu đình.
Tuy rằng không nói nhiều, nhưng lại ấm áp như rượu, hương thơm lan toả xen lẫn trong không khí.
“Chờ cứu Mạc Ưu ra, chúng ta về Vô tình cốc.” Thanh Dao nói, Vô Tình dùng sức gật đầu, đó là mong mỏi lớn nhất trong lòng hắn, cùng nàng sống cuộc sống bình thường qua ngày: “Tốt.”
Đêm đã khuya, Thanh Dao đứng lên, cười tươi như hoa mùa hạ, rực rỡ chói mắt.
“Ta về nghỉ ngơi trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, nhất định phải dưỡng tốt thân thể”.
“Được, ngươi về trước đi, ta ngồi thêm chút nữa.” hắn phất tay một cái, đưa mắt nhìn nàng rời đi dưới ánh trăng, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất, Thanh Phong từ ngoài đình đi vào, lẳng lặng đứng ở một bên, thấy công tử si ngốc nhìn phía xa xa, cả khuôn mặt sáng ngời, đây là chuyện mà từ bao nhiêu năm nay chưa bao giờ xảy ra, từ lúc công tử và nàng gặp nhau, hình như đã quên tất cả mọi chuyện, chỉ yên tĩnh cùng nàng ở chung.
“Công tử, đã không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
“Ừ, được.” Vô Tình nhẹ gật đầu, nhìn mặt trăng ở phía xa xôi, sự vui mừng đều lộ ra ngoài: “Thanh Phong, ta thật cao hứng, chưa từng bao giờ cao hứng như thế.”
“Ta biết, công tử.”
Thanh Phong gật đầu, hắn sao không biết chứ, trên mặt công tử tràn đầy hạnh phúc, công tử chỉ cần ở bên người Mộc cô nương, biết nàng ấy sống tốt đẹp, không cần nói gì, công tử cũng cảm thấy sung sướng,
Vô Tình quay đầu lại nói: “Chúng ta trở về đi.”
Thanh Phong thu hồi cây đàn, giúp công tử rời khỏi tiểu đình, đi về phòng.
Bởi vì bôn ba mấy ngày liên tiếp, Thanh Dao đã mệt chết, gần sáng định ngủ một chút, không ngờ mới sáng sớm trong phòng lại vang lên âm thanh của Mạc Sầu.
Nha đầu này không biết có chuyện gì mà cao hứng, phấn khích cả một đêm, xoay người lăn qua lăn lại, rất sớm liền thức dậy.
“Chủ tử, chủ tử, tin tức tốt, tin tức tốt a.”
Thanh Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra, tức giận hừ lạnh: “Ngươi lại trúng gió gì thế, suốt một đêm còn chưa đủ sao?”
Mạc Sầu vừa nghe liền biết mình đã ảnh hưởng tới chủ tử, sắc mặt lập tức ửng đỏ lên, nàng chỉ vì buổi tối hôm qua hai người hôn nhau, liền không ngủ được, bởi vì nàng cùng Mạc Ưu- nhỏ hơn nàng vài tuổi hôn và cũng một chỗ, khiến cho nàng bất an, cảm giác như mình đang chiếm tiện nghi của hắn.
Mạc Ưu mới mười lăm tuổi, thân phận tôn quý, diện mạo tuấn tú, nhìn như thế nào thì cũng không nên thích người như nàng a.
Mạc Sầu một phen rối rắm, mắt thấy tiểu thư lại muốn ngủ, nên vội vàng kéo thân thể nàng: “Tiểu thư, người nghe ta nói, có chuyện tốt,”
“Cái gì hả?” Thanh Dao không nhúc nhích nhắm mắt hỏi.
“Ta vừa nghe được mấy tiểu nha đầu nói đến một việc, sứ thần của Vân Thương quốc sang Hoàng Viên quốc, người có biết là ai không?”
Mạc Sầu ra vẻ thần bí nói, ngữ khí mang theo hưng phấn khó đè nén được, nhưng nhìn thấy chủ tử cũng không nhúc nhích, nàng vội vàng tiếp tục nói: “Là Tam Hoàng tử Văn Ngọc, trong Hoàng Viên quốc ai cũng nói Tam hoàng tử Văn Ngọc diện mạo yêu nghiệt, người trước đây không phải đã nói với ta rồi sao, Sở Thiển Dực kia là Vân Thương quốc Tam Hoàng tử sao? Vậy có phải hắn hay không a.”
Câu nói sau cùng của Mạc Sầu cuối cùng cũng đã kinh động đến Thanh Dao, bất quá nàng cũng không phải hoang mang, Sở Thiển Dực có phải Tam hoàng tử hay không, mà nàng đang nghi hoặc Ngân Hiên không phải đã bảo đi rồi sao? Làm sao lại xuất hiện ở Hoàng Viên quốc, sao lại thành thủ lĩnh của đoàn sứ thần.
Hơn nữa, hắn hình như có việc phải đi rất vội, hóa ra hắn phải đi theo sứ thần đến Hoàng Viên quốc a.
Trong lòng của Thanh Dao, Ngân Hiên là Sở Thiển Dực, cũng chính là Tam Hoàng tử Văn Ngọc hiện tại.
“Đúng là hắn a”
Thanh Dao gật đầu, mở đôi mắt ướt nhìn Mạc Sầu, thản nhiên nở nụ cười, nha đầu này bình thường ung dung thản nhiên, hóa ra tâm kế cũng thâm sâu. Nàng muốn cho Mạc Ưu lẫn vào đoàn sứ thần ra khỏi thành, như vậy sẽ không ai để ý.
Chủ ý này cũng không tệ. Được, nàng sẽ đi dịch cung gặp Văn Ngọc.
“Được rồi, ta biết ý tứ của ngươi, thế nhưng hiện giờ mới sáng sớm trước tiên cho ta ngủ thêm một chút, hơn nữa không được quấy rầy ta, bằng không đừng trách ta đổi ý.”
Thanh Dao lạnh lùng cảnh cáo, cũng không để ý đến Mạc Sầu thất thần vì lo lắng, nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Mạc Sầu không nói gì, nhưng mà nàng quá hưng phấn, đã quên lúc này đoàn sứ thần làm gì mà tỉnh, nghe nói tối qua Hoàng thượng thiết yến khoản đãi đòan sứ thần này, chắc hẳn khuya mới về ngủ, giờ làm sao mà dậy đây.
Hơn nữa, chủ tử vẫn ngủ, có lẽ nên đợi nàng dậy mới nói đi, nàng xoay người lặng lẽ đi ra ngoài.
Lúc Thanh Dao tỉnh lại đã là xế chiều, trong phòng ánh sáng ấm áp, Vô Tình ngồi ngay ngắn trên xe lăn, yên tĩnh chăm chú nhìn nàng. Vẻ mặt chuyên tâm, chứa đầy tình cảm, thấy nàng tỉnh dậy, ý cười tràn đầy khuôn mặt.
“Tỉnh.”
“Ân.” Nàng mới quay đầu, duỗi thân thể một chút, tâm tình vui sướng mở miệng: “Lại một ngày mới.”
Mạc Sầu canh bên ngoài phòng ngủ, thấy trong phòng có tiếng nói, liền đi đến hầu hạ chủ tử đứng dậy, Vô tình di chuyển xe đẩy, đi tới phòng khách đợi nàng.
“Vô Tình tới lúc nào vậy?”
Thanh Dao chờ Vô Tình đi rồi, vội vàng hỏi Mạc Sầu, không biết mình ngủ như thế, có thể khó nhìn hay không, có ngáy không… nghĩ đến có người nhìn mình ngủ, chính mình lại không biết, thật là dỡ a.
“Tới một lúc rồi a.”
“Mạc Sầu, lúc ta ngủ có thể có cử chỉ gì kì quái không?” Thanh Dao mở miệng hỏi, làm Mạc Sầu đang chỉnh lý y phục cho nàng, hơn nửa ngày cũng không phản ứng kịp, sau đó mới suy nghĩ một chút, liền hiểu ra mím môi cười:
“Tiểu thư đừng lo lắng, tư thế ngủ của người rất đẹp, không có hành động khiếm nhã nào.”
“Vậy là tốt rồi.” Thanh Dao thở dài một hơi, dẫn Mạc Sầu ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách.
Vô Tình đang ngồi ở phòng khách, ngắm bức tranh trên tường, trên bàn đã bày xong bữa trưa, bốn người không phân biệt chủ tới, ngồi vây quanh bàn, ăn một chút.
“Vô Tình, không nghĩ tới Ngân Hiên lại ở Hoàng Viên quốc, hắn là sứ thần của Vân Thương quốc.”
Tiếng nói Thanh Dao vừa dứt, nội tâm Vô Tình căng thẳng, nam nhân kia yêu cũng không ít hơn so với hắn, thậm chí còn nhiều hơn, hơn nữa thái độ làm người khí phách. Nếu như hắn muốn nàng, liệu mình còn cơ hội không?
Trong lòng lo lắng, liền ngẩng đầu lên nhìn lại, nhẹ nhàng nói: “Ngân Hiên sao lại là người của Vân Thương quốc.”
“Hằn là Tam hoàng tử Vân Thương quốc Văn Ngọc.”
Thanh Dao chậm rãi nói, đương nhiên nàng cho là thế. Bằng không nàng không nghĩ được còn ai nữa. Chân chính có tình cảm với nàng chỉ có Vô Tình, Sở Thiển Dực và Hoàng thượng ở xa hàng nghìn dặm, mà Hoàng thượng nàng đã nói, không cho hắn xuất hiện nữa. Như vậy Ngân Hiên ngoại trừ Sở Thiển Dực, không còn người thứ hai nữa, cũng chính là Văn Ngọc.
“Tiểu thư, Ngân Hiên công tử là dịch dung sao? Người như thế nào nhận định là Vân Thương quốc Tam hoàng tử.”
Mạc Sầu kinh hô, không nghĩ tới nam tử xuất sắc như thế, thì ra là dịch dung. Xem ra thuật dịch dung của hắn đã đến trình độ như vậy, thực sự làm cho người ta nhìn không ra một kẽ hở.
“Được rồi, mặc kệ hắn, Vô Tình hôm nay chúng ta đi gặp hắn, ta nghĩ hắn nhất định sẽ giúp việc này, để Mạc Ưu mặc trang phục sứ thần ra khỏi thành.”
“Kỳ thực chúng ta không cân hắn hỗ trợ, võ công Mạc Ưu cao như vậy, chỉ cần dịch dung một chút, có thể đơn giản ra khỏi thành.”
Vô Tình cũng không đồng ý để Thanh Dao đi gặp Văn Ngọc, nếu thật sự là Ngân Hiên, nghĩ đến hắn si tình đối với nàng, tim mình liền có điểm hơi đau.
Nam tử kia rộng lượng, chấp nhận hoàn toàn buông tay, hay là hắn không làm được như vậy, hoặc là hắn lấy lui làm tiến, bằng không vì sao mới chia tay, lại thay đổi thân phận khác xuất hiện trước mắt họ.
Thanh Dao nhăn mi một chút, nhìn đôi mắt Vô Tình có vẻ sầu lo, xem ra người này đang ghen a, thực sự là…
“Không phải vấn đề mỗi Mạc Ưu, ta đã quên cho ngươi biết, chúng ta còn mười mấy tiểu khất cái, Mạc Ưu có thể đi dễ dàng, còn những hài tử kia thì làm sao bây giờ? Y phủ nhận ra bọn họ, chỉ có thể đem giấu trong xe ngựa của đoàn sứ thần mang ra ngoài, như vậy mới đảm bảo an toàn.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu