Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quốc Sắc Sinh Kiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 341: Nhân Từ Thánh Đạo Vô Lượng Chân Quân
S
ở Hoan đi theo Thông Sự Xá Nhân Thủy Liên tới trước Quang Minh điện, trước phải trải qua kiểm tra của Cận Vệ Quân, từ đầu đến cuối, chỉ thiếu không có lục lọi đáy quần của Sở Hoan, sau khi tiến vào, xuyên qua từng trạm gác, lại bị kiểm tra ba lượt, mỗi lần đều vô cùng nghiêm khắc, lúc này Sở Hoan mới thật sự hiểu được, muốn tiếp cận Hoàng đế là một việc khó khăn bao nhiêu, mà muốn vào cung ám sát Hoàng đê,s đó là người si nói mộng, không nói đến có trải qua tầng lớp kiểm tra tiến vào hoàng cung hay không, tiến vào hoàng cung lại có bị lạc trong hoàng cung rậm rạp rắc rối hay không, chỉ nói cho dù tới Quang Minh Điện rồi, coi như mang theo một chiếc kim, vậy cũng không thể thông qua trạm gác tiến vào trong Quang Minh Điện.
Lúc này Sở Hoan quả thật hoài nghi dụng ý thực sự Thủy công công để mình tắm rửa thay quần áo, ý chỉ này của Hoàng đế, rốt cuộc có phải thật sự loại trừ cái gọi là tục khí, hay là dùng phương pháp này tiến hành kiểm tra một lần trước khi vào cung?
Quang Minh Điện có chính điện rộng lớn, ngay từ đầu Sở Hoan cũng nghĩ tới sẽ gặp mặt ở chính điện, nhưng tới chính điện lại không có một bóng người, trái lại trải qua hành lang ngọc bên điện, chuyển tới một cung điện nhỏ phía sau chính điện, trong lúc chú ý cẩn thận, đột nhiên thấy được phía trước có một ao nước, ao dài vô cùng tinh mỹ, tạo từ bạch ngọc, trong ao là nước trong suốt, lá sen xanh biếc tô điểm trên mặt, cách ao không xa có một bàn ngọc, bàn ngọc cũng không lớn, bên trên là một người khoanh chân ngồi, mặc đạo bào, nhìn qua dường như là một vị đạo quân, nhưng đầu của hắn lại đội kim quan, phục trang đẹp đẽ, rực rỡ.
Bốn cạnh bàn ngọc, có bốn pho tượng đồng, một con rồng, một con hạc, một rùa thần, một kỳ lân, bốn pho tượng đồng điêu khắc hoa văn tinh mỹ, tạo bằng đồng tinh khiết, miệng đều tản ra khói xanh lượt lờ. Sở Hoan từ xa đã ngửi được mùi đàn hương, biết bốn pho tượng đồng chính là lò hương kiểu lạ.
Dưới bàn ngọc, hai bên trái phải là vài người ngồi khoanh chân, nước ao bình tĩnh, đàn hương lượn lờ, trong lúc nhất thời đại điện vẫn hết sức yên tĩnh, những người này giống như tu thiền tham đạo trong đại điện, thật sự có vài phần yên lặng lịch sự tao nhã. Cách nơi này còn một đoạn, Thủy công công vung phát trần để Sở Hoan dừng lại, gã lại khom người tới trước, tới bên bàn ngọc, mới quỳ xuống bẩm:
- Khở bẩm Thánh thượng, Sở Hoan đã tới, đang chờ đợi!
Lúc này Sở Hoan mới xác định, người mặc đạo bào đội kim quan trên bàn ngọc, đúng là Hoàng đế đế quốc Doanh Nguyên.
Mặt Hoàng đế không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Tuyên!
Sở Hoan tới trước, quỳ xuống bái, Hoàng đế đã thản nhiên nói:
- Bình thân!
Thần sắc gã bình thản, tuổi qua sáu mươi, râu tóc bạc trắng, nhưng hai mắt lại vẫn có thần.
Sở Hoan tạ ơn xong, đứng dậy, cũng dựa theo phân phó lúc trước của Thủy công công, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng hắn có thể cảm được đại thần ngồi khoanh chân hai bên dường như cũng đang quan sát mình.
- Sở Hoan, Lưu Diệu là ngươi giết chết?
Hoàng đế không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề, tuy rằng giọng của gã già nua, lại mang theo uy nghiêm.
Sở Hoan cũng không nghĩ tới Hoàng đế lại hỏi như vậy, hắn chắp tay nói:
- Tiểu thần thất lễ, không biết Lưu Diệu là ai.
Giọng hắn chưa dứt, bên cạnh đã có người cười lạnh nói:
- Lớn mật, binh sĩ Võ Kinh Vệ nho nhỏ, lại dám xưng thần?
Sở Hoan nhíu mày, nháy mắt giãn ra, quay đầu nhìn, chỉ thấy trách cứ mình chính là một lão đầu hơn năm mươi tuổi, nhìn từ quan phục chính là một vị trọng thần triều đình.
- Người không biết không có tội.
Hoàng đế bình tĩnh nói:
- Chu Nạp Ngôn, Sở Hoan mới vào cung, không hiểu quy củ, cũng không cần tính toán.
Vài thần tử bên bàn ngọc đều ngẩn ra, không thể tưởng được Hoàng đế bỗng nhiên hiểu biết như vậy, cần biết tính tình Hoàng đế hiện giờ khác trước rất lớn, trước mặt Hoàng đế nói chuyện và làm việc đều phải cực kỳ chú ý cẩn thận, cho dù nói sai một câu, hoặc làm sai một động tác, đều có nguy hiểm tính mạng, Sở Hoan đến liền nói lỡ, thần tử trách cữ, Hoàng đế lại giải vây cho hắn, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Hoàng đế nhìn thoáng qua bên cạnh, một gã thái giám hầu hạ cách đó không xa lập tức khom người tiến đến, trong tay cầm cuốn sổ, Hoàng đế nhận lấy, tùy ý lật xem vài cái, mới nhìn Sở Hoan nói:
- Hóa ra những chuyện ngươi làm cũng không ít.
Sở Hoan không biết lời này của Hoàng đế có ý gì, cũng không dám nói gì, đại điện này tuy rằng to và rộng, nhưng Sở Hoan lại cảm thấy không khí vô hình chung quành đang đè ép tới mình, không khí hết sức áp lực.
Hắn cũng không phải người nhút nhát, nhưng người có lá gan lớn hơn nữa, thân ở hoàn cảnh như vậy, đối mặt Hoàng đế đế quốc, chung quy cũng sẽ khẩn trương, dù sao Sở Hoan cũng là thân xác máu thịt, lần đầu vào cung gặp mặt Hoàng đế, trong lòng khẩn trương cũng là việc đương nhiên.
- Tề Vương từng gặp chuyện, là ngươi cứu giúp mới thoát khỏi hiểm cảnh.
Hoàng đế nhìn quyển sổ, cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh:"
- Tri Châu Thông Châu Triệu Quảng Khánh phản loạn, đại doanh Thông Châu binh biến, là ngươi và Lâm Băng hai người vào doanh ổn định đại doanh Thông Châu, lại do ngươi bắt Triệu Quảng Khánh... cường đạo Thiên Thục Quốc Lưu Diệu che giấu ở kinh thành, là ngươi giết chết Lưu Diệu...!
Gã nói tới đây, ngẩng đàu lên, nhìn Sở Hoan, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, nói:
- Mỗi một công lao này, đều là công lớn, xem ra bản lĩnh của ngươi thật sự không nhỏ...!
Sở Hoan không thể tưởng được quyển sổ kia đều ghi chuyện của mình, hơi giật mình, xem ra trước khi Hoàng đế triệu kiến, đã có người đặc biệt thu thập tình hình của mình, cung cấp cho Hoàng đế xem.
Sở Hoan cảm thấy quyển sổ này mười phần là bút tích của Thần Y Vệ.
Hắn không biết quyển sổ này còn ghi những chuyện khác hay không, nhưng lại khẳng định chuyện mình ám sát Phò mã chắc chắn không ở trong quyển sổ, nếu không hiện giờ mình cũng sẽ không xuất hiện ở Quang Minh Điện này.
Vài thần tử bên bàn ngọc cũng hơi kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau, Hoàng đế đột nhiên triệu kiến Sở Hoan, người biết trước cũng không nhiều, thật ra những người này tất nhiên không có tâm tư tìm hiểu nhân vật nhỏ như Sở Hoan, vốn cũng kỳ quái vì sao Hoàng đế triệu kiến một tiểu nhân bừa bãi vô danh như vậy, lúc này nghe mấy câu của Hoàng đế, thế mới biết người trẻ tuổi nhìn như bình thường trước mắt này lại lập được vài công lao.
Một quan viên cao gầy đã cung kính nói:
- Chân Quân, phải chăng là Lưu Diệu Thiên Thục Quốc năm đó chạy trốn mất tung tích đã bị chết?
Sở Hoan đang kỳ quái trong lòng Chân Quân trong miệng quan viên này là ai, lại nghe Hoàng đế nói:
- Đúng vậy, hơn hai mươi năm trước, Thiên Thục Quốc diệt, Lưu Diệu lại giống như con chuột chạy trốn không biết tung tích, hơn 20 năm không hề có tin tức. Trẫm biết, nếu hắn còn sống, nhất định sẽ không quên trẫm, qua nhiều năm như vậy, trẫm cũng chưa quên hắn. Chỉ là trẫm thật không thể tưởng được, hắn lại trốn ngay dưới mắt trẫm, chẳng qua như vậy rất tốt, cuối cùng hắn cũng chết ngay dưới mắt trẫm, giống như phụ thân hắn!
Quan viên cao gầy lập tức nói:
- Chân Quân đạo pháp khôn cùng, cho dù Lưu Diệu chạy tới chân trời góc biển, tất cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay Chân Quân. Nghĩ tới Chân Quân hiện giờ đạo pháp đại thành, phổ trạch kinh thành, đám chuột nhắt như Lưu Diệu không thể dung thân, lúc này mới nhảy ra ngoài, tuy rằng Sở Hoan giết chết, nhưng đó là đạo pháp Chân Quân bố trí, thần chúc mừng Chân Quân, chúc mừng Chân Quân!
Người này nói chuyện vô cùng rõ ràng, a dua nghênh đón, Sở Hoan thấy quan phục người này cấp bậc rất cao, chỉ cảm thấy người có địa vị cao như thế, nói ra lời nịnh nọt như vậy, càng thêm ghê tởm so với người bình thường.
Hắn không thích nghe như vậy, Hoàng đế dường như rất hưởng thụ, mặt lộ ra nụ cười nói:
- Đạo pháp khôn cùng, muốn đại thành, nói dễ hơn làm, Lâm ái khanh, đừng vội nói bậy.
Quan viên cao gầy Lâm ái khanh lại lộ ra thần sắc thành khẩn nói:
- Chân Quân, cho dù ngài trách tội, thần cũng không thể không nói, mỗi lần thần yết kiến Chân Quân, cũng có thể cảm giác được đạo pháp của Chân Quân đang mở rộng khôn cùng.
Thân thể gã phủ phục xuống, nói:
- Chân Quân dung mạo như xuân, tràn đầy khí chất thần đạo, ngay vài ngày trước, mẹ già thần lại chuyển nguy thành an vì đạo khí của Chân Quân!
Hoàng đế ồ một tiếng, ngạc nhiên nói:
- Sao lại nói như thế?
Lâm đại nhân nói:
- Thần vẫn không dám bẩm tấu, thật ra mẫu thân của thần một tháng trước phát bệnh nặng, xem đại phu, đều nói đại nạn buông xuống...!
Hoàng đế nói:
- Trẫm cũng chưa từng nghe ngươi nhắc tới!
- Chân Quân tham đạo, phải hiểu rõ vạn điều, mà thần cũng không muốn vì bệnh tình gia mẫu ảnh hưởng quốc sự.
Đôi mắt Lâm đại nhân đỏ lên:
- Thần biết Chân Quân nhân từ, nếu biết gia mẫu bệnh nặng, chắc chắn ảnh hưởng tham đạo, cho nên thần cũng không tấu.
Hoàng đế hỏi:
- Hiện giờ nàng thế nào?
Vẻ mặt vốn thương cảm của Lâm đại nhân đột nhiên trở nên kích động nói:
- Đại phu nói mẫu thân vô lực xoay chuyển trời đất, đại nạn buông xuống, thần vốn nản lòng thoái chí, nhưng là Chân Quân ban cho thần một hộp táo đỏ, thần lấy về nhà, cho gia mẫu ăn hai quả, vốn miến để gia mẫu thần tắm rửa thánh ân, nào ngờ...!
Gã nói tới đây, vẻ mặt hưng phấn, cũng dừng lại.
Hoàng đế dường như hết sức tò mò, hỏi:
- Thế nào?
- Nào ngờ gia mẫu ăn táo đỏ Chân Quân ban thưởng, qua hai ngày, không ngờ có thể đứng dậy đi lại, sau ba ngày, đã khôi phục như thường.
Lâm đại nhân kích động nói:
- Thần thế mới biết, táo đỏ Chân Quân ban thưởng, cũng không phải vật phàm, mà là linh đan diệu dược cứu mạng!
Sở Hoan ở bên nghe thấy, tuy rằng ngoài mặt không có bất kỳ vẻ gì, nhưng trong lòng thì cười lạnh, Lâm đại nhân này ngay cả loại chuyện xưa vớ vẩn như vậy cũng có thể nói được, hơn nữa giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, quả nhiên là cực kỳ vô sỉ.
Hoàng đế nghe xong, lại cười ha ha lên, có vẻ vô cùng đắc ý, nói:
- Lâm ái khanh, có phải ngươi đang nói hươu nói vượn hay không?
- Thần không dám.
Lâm đại nhân nghiêm nghị nói:
- Lời thần nói, câu câu là thật, Chân Quân có thể phái người đi thăm dò, nếu thần có một câu lừa gạt, đó là tội khi quân, phải tịch thu tài sản chém cả nhà.
Sở Hoan thở dài trong lòng, thầm nghĩ:
- Cho dù Hoàng đế thật sự phái người điều tra, chỉ sợ cũng không có người báo cáo sự thật. Ngươi tất nhiên có thể thu mua người kiểm tra này, cho dù không thu mua, những người đó sao dám nói lời ấy là giả? Nếu nói với Hoàng đế việc này là giả, liền phủ định thần thông của Hoàng đế, chỉ sợ người kiểm chứng trái lại cực kỳ đen đủi, chỉ cần thông minh một chút, ai cũng có thể nghĩ ra được mấu chốt trong đó, ai dám nói lời của vị Lâm đại nhân này là giả?
Hoàng đế vuốt râu nói:
- Cũng chưa hẳn là thần thông của trẫm, có lẽ là phúc trách của mẫu thân ngươi chưa hết!
- Nếu chỉ như thế, thần còn không dám kết luận.
Lâm đại nhân nói:
- Ngày thứ tám sau khi gia mẫu ăn táo đỏ, bỗng nhiên mơ một giấc mơ, trong mơ mọt vị thần tiên đầu đội kim quan nói chuyện với nàng, nói cho gia mẫu, vốn thọ hạn gia mẫu đã tới, nhưng thần tiên kim quan lại mượn mấy năm quang âm từ phía trên ban cho nàng, gia mẫu hỏi tôn hiệu thần tiên, thần tiên kim quan lại là Chân Quân thánh đạo vô lượng!
Nói tới đây, Lân đại nhân nhìn kim quang trên đầu Hoàng đế, thần sắc kích động:
- Thần cảm thấy nghi hoặc, để gia mẫu vẽ lại bộ dáng thần tiên kim quang trong mộng... 1
Gã lấy một bức họa từ trong ngực ra, hai tay dâng lên, nói:
- Mời Chân Quân xem!
Thái giám bên cạnh tới đón bức họa, dâng lên Hoàng đế. Hoàng đế nhận lấy mở ra, nhìn thoáng qua, cười ha ha:
- Đây không phải kim quan của trẫm sao?
Lâm đại nhân phủ phục trên mặt đất, cao giọng nói:
- Đúng vậy, khi đó thần mới biết được, chân thân của Chân Quân, chính là Chân Quân thánh đạo vô lượng, gia mẫu chuyển nguy thành an, đúng là Chân Quân ban tặng!
Lâm đại nhân vừa nói xong, lập tức có một quan viên mặt dài phủ phục trên mặt đất:
- Thần tham kiến Chân Quân thánh đạo vô lượng!
Vài thần tử khác nhìn nhau, tuy rằng thần sắc trong mắt khác nhau, lại đều phủ phục trên mặt đất:
- Chúng thần tham kiến Chân Quân thánh đạo vô lượng!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Sa Mạc
Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quoc_sac_sinh_kieu__sa_mac