Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 341: Khảo Nghiệm Phụ Nữ Trong Thôn Còn Lợi Hại Hơn Ban Tổ Chức
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 341: Khảo nghiệm phụ nữ trong thôn còn lợi hại hơn ban Tổ chức
Nhóm dịch: black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Cô đừng sợ, tôi là Chủ tịch thị trấn Diệp ban ngày có đến thăm hỏi mọi người, thấy chỗ eo của cô bị thương, khi còn hỏ tôi có học qua một chút y thuật với một lang trung thảo dược, muốn đến xem xem. Nếu có thể chữa trị đương nhiên càng tốt, không thể chữa được thì tôi cũng bó tay. Nếu cô đồng ý muốn thử thì gật đầu. Đừng kêu lớn, ảnh hưởng không tốt.
Diệp Phàm cố nặn ra một nụ cười nhỏ giọng nói.
- Được!
Quả phụ xinh đẹp nhìn Diệp Phàm hồi lâu rồi mới gật đầu nhưng thân hình thoáng cái đã co rút vào trong chăn, quấn chặt mình lại. Trong lòng vẫn có chút lo lắng gặp phải tên Chủ tịch thị trấn háo sắc nửa đêm đánh lén quả phụ thì làm thế nào?
Diệp Phàm bật điện lên, dưới ánh đèn, quả phụ càng lộ ra vẻ đẹp mê người. Vì vừa mới bị đánh thức, cho nên trong đôi mắt quả hạnh vẫn mơ hồ lóe lên màu sắc sáng bóng trong suốt như thủy tinh.
Bộ ngực cao vút cũng vì lo lắng, khiếp sợ, cho nên phập phồng kịch liệt, thật sự như triều dâng sóng giật, mê hoặc lòng người. Nhưng may mắn có chiếc chăn che phủ một chút, chỉ là đường nét nổi lên dưới cái chăn cũng đủ khiến đồng chí Diệp Phàm âm thầm nuốt nước miếng mấy lần, nghĩ thầm, “ Quả nhiên là báu vật, đúng là báu vật trời sinh, quả phụ nông thôn này có lẽ còn mê hoặc lòng người hơn những cô gái thành phố trét đầy phấn lên mặt.”
- Cô chìa tay ra đây, tốt nhất là tay phải.
Diệp Phàm cười nói, trên mặt tận lực để lộ ra vẻ chân thành mà thân mật, lúc này phải giảm bớt tâm lý sợ hãi lớn nhất của quả phụ này mới được, bằng không, tinh thần khẩn trương cao độ, muốn chữa bệnh cũng không biết bắt đầu từ đâu. Quả phụ xinh đẹp đưa tay trái ra, Diệp Phàm nhẹ nhàng cầm lấy. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng không khỏi khẽ run rẩy, vẫn có vẻ không tự nhiên khi để một người đàn ông xa lạ sờ tay mình. Dù sao cũng là buổi tối, nếu ở bệnh viện chính quy thì cũng xem như không có gì.
Diệp Phàm nhắm mắt hành khí, từng tia khí nội kính từ trên kinh lạc cánh tay quả phụ xinh đẹp từ từ đi vào. Chỉ có thể nói là tràn, vì hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới cao thủ tuyệt đỉnh có thể phun nội kình ra lỗ huyệt.
Không lâu sau theo kinh lạc chạy đến phần eo, cảm giác ở chỗ này nội tức vẫn không có trở ngại.
“ Có chút kỳ lạ, quả phụ xinh đẹp rõ ràng là đau eo. Nhưng hình như ở đây không có dị vật gì quái lạ, tật bệnh rút cuộc là ở đâu? “, Diệp Phàm cảm thấy có chút khó làm. Căn bệnh này nếu không tìm được kim châm của mình thì cũng không cách nào xuống tay. Giống như một con nhím khắp người đầy gai nhọn, không có chỗ nào xuống tay.
- Cô đứng lên ngồi xuống một lát thử xem, đứng trên giường vận động người một lát, cảm thấy chỗ nào đau thì chỉ cho tôi xem.
Diệp Phàm nói.
Thấy Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm đêm khuya lẻn vào phòng mình có vẻ vẫn đàng hoàng, cũng không có hành động lộn xộn bất quy tắc gì, quả phụ xinh đẹp cũng hơi buông lỏng.
Cô ngượng ngùng đứng ở trên giường, nhưng vẫn quấn lấy chăn không muốn lấy ra, dù sao cô nam quả nữ cũng quá nguy hiểm.
- Không lấy chăn ra thì làm sao thử, nếu cô thật sự không muốn chữa khỏi bệnh thì tôi cũng không làm kiêu, tôi đi vậy.
Diệp Phàm hơi có vẻ tức giận, mặt trầm xuống đứng lên định bỏ đi.
Đi giúp người chữa bệnh mà dùng cái mặt nhiệt tình đi dính vào cái mông lạnh lùng của cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, chuyện quả phụ xinh đẹp cô vì không có đủ sức lao động, cuộc sống khó khăn thì liên quan gì đến tôi.
- Đừng đi! Tôi bỏ ra.
Quả phụ xinh đẹp thật sự có chút sợ hãi Diệp Phàm bỏ đi, nói không chừng Chủ tịch thị trấn Diệp thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Người ta đường đường là một Chủ tịch thị trấn, nếu thật sự muốn tìm cô gái nào đó chơi bời thì các cô gái trong thôn còn không đứng chật cửa cho anh ta chọn. Mình chỉ là một quả phụ thì có gì hấp dẫn người ta chứ, còn sợ này sợ nọ, thật sự tưởng mình là miếng bánh thơm ngon sao.
Cho nên quả phụ xinh đẹp cũng chơi trò may rủi, nhanh chóng mở tấm chăn ra, lộ ra bộ quần áo lót bằng vải bông mỏng mặc bên trong.
Nhưng vì quả phụ xinh đẹp mở ra gấp quá, nhất thời quên mất trên áo còn có hai khuy áo chưa cài, có lẽ là vừa rồi buộc chăn cho nên mới tuột ra.
Hơn phân nửa khuôn ngực đầy đặn, trắng trẻo lộ ra bên ngoài, khẽ rùng mình, khi nàng đang hoảng sợ định thò tay ra cài áo thì Diệp Phàm hừ nói:
- Ngồi xổm xuống thử xem, làm lại mấy lần, cố chịu một chút.
Quả phụ xinh đẹp không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống theo mệnh lệnh của Diệp Phàm, Diệp Phàm từ trên cao nhìn xuống thấy hết cả khuôn ngực.
- Được rồi! Đứng lên! Có cảm giác gì
Diệp Phàm khô khốc nuốt nước bọt, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào chỗ đó của người ta.
- Hình như đau ở ngực, ở đấy…ở đấy rất đau
Khuôn mặt của quả phụ xinh đẹp thoáng chốc đỏ hồng như nước quả đào, vì lại đao ở khuôn ngực, làm sao có thể dễ dàng nói ra.
- Rút cuộc là ở đâu?
Giọng nói của Diệp Phàm trở nên nặng nề hơn rất nhiều, có chút không nhẫn nại được, cũng có chút hối hận vì đã đến đây khám bệnh.
Sớm biết phiền toái như vậy thì đã không tới rồi, hơn nữa mùi hương cơ thể của quả phụ xinh đẹp cứ xông lên trên mũi, mặc dù nói trên người không có xức nước hoa. Nhưng mùi cơ thể tự nhiên thuần khiết càng khiến người ta say đắm.
Hơn nữa vừa rồi ở Ủy ban thôn bị Phương Nghê Muội dụ dỗ một lát, ngọn lửa đó còn chưa phát tiết ra, trong người đang rất ấm ức.
- Chỗ này!
Quả phụ xinh đẹp bị ép buộc không còn cách nào. Nếu như tức giận bỏ đi thì Chủ tịch thị trấn Diệp có chút thua thiệt rồi.
- Được rồi!
Diệp Phàm giả vờ hừ nói. Ánh mắt không khỏi liếc nhìn về ngọn núi trước ngực quả phụ xinh đẹp, thấy bên dưới hơi vọng động liền hoảng sợ vội vàng đặt mông ngồi xuống trên chiếc ghế gỗ cạnh giường, chân kẹp chặt, nếu để quả phụ xinh đẹp nhìn thấy thì còn gì hình tượng của Chủ tịch thị trấn mình nữa.
Kỳ thực quả phụ xinh đẹp vì đứng trên giường, từ trên cao nhìn xuống sớm đã thấy rõ rồi. Lúc này chỗ bụng cũng có phản ứng, nghĩ đến tình cảnh với người chồng đã chết trước kia. Cũng mơ hồ cảm thấy có một luồng cảm giác nóng ran truyền ra.
Từ sau khi chồng chết đã rất lâu rồi không có ai đụng đến cơ thẻ này, thoáng cái giống như đột nhiên bị người ta điểm huyệt, hai chân cũng cảm thấy mềm nhũn, không làm sao đứng vững.
- Ngồi xuống, tôi thử lại lần nữa.
Diệp Phàm nói, lần này hành khí tiến vào chỗ kinh lạc của quả phụ xinh đẹp, cứ xông thẳng về phía ngực. Vừa đến chỗ ngực cảm giác khí tức nội kính đột nhiên cứng lại, giống như gặp phải vật cản. Đột nhiên cơ thể quả phụ xinh đẹp run rẩy mãnh liệt, ngay cả đôi môi gợi cảm cũng mấp máy, nhưng không phát ra tiếng.
- Có đau không?
Trong lòng Diệp Phàm vui mừng hỏi.
- Có!- Quả phụ xinh đẹp hừ nói.
- Xem ra tật bệnh ở chỗ này rồi
Diệp Phàm hừ một tiếng, cau mày lại giống như vỏ cây già. Lần này lại gặp phiền phức rồi.
Trải qua mấy vòng khảo nghiệm, Diệp Phàm cơ bản đã có thể kết luận. Quả phụ xinh đẹp vì hôm đó đang gánh củi, khi đứng dậy một luồng khí tức mạnh mẽ xông đến chỗ ngực, bị ngăn cản dẫn đến phát bệnh. Kinh lạc không thông dẫn đến mỗi lần muốn vận động mạnh, khí tức trong cơ thể vừa đến chỗ ‘huyệt Thần Phong’ thì đau nhức.
‘Huyệt Thần Phong’ nằm giữa bầu ngực, cách chỗ lồng ngực khoảng 3 đốt ngón tay, nơi này là nơi phải châm kim.
Trước khi châm kim còn phải làm cho kinh lạc của quả phụ xinh đẹp lưu thông, nói trắng ra là giống như xoa bóp bôi thuốc lên mặt Ngọc Mộng Nạp Tuyết hôm đó, đầu tiên phải xoa bóp cho quả phụ xinh đẹp, làm cho khí huyết lưu thông mới có tác dụng. Dùng một câu tục ngữ vận động mà nói chính là ‘Làm nóng người’
Chuyện này thật phiền toái.
Diệp Phàm buồn bực hồi lâu cũng không lên tiếng, khó có thể mở miệng. Có lẽ tối nay đến không công rồi, nếu châm kim cách áo thì Diệp Phàm vẫn chưa có thần nhãn này, hơn nữa cũng phải đồng dạng tiến hành xoa bóp, không thể thi triển được.
Thấy Diệp Phàm hồi lâu không lên tiếng, quả phụ xinh đẹp tưởng rằng thắt lưng của mình không chữa được, có chút run rẩy hỏi:
- Diệp…Chủ tịch thị trấn Diệp, có phải không có hi vọng không. Ài! Căn bệnh của tôi xong đời rồi, cuộc đời này xem như xong đời rồi, làm thế nào đây, bố mẹ chồng tôi cần người nuôi dưỡng. Tôi còn có một đứa con nuôi.
- Cô…hay là cô đi tìm người tái giá đi.
Diệp Phàm thở dài.
- Tìm ai, bây giờ ai còn muốn đi tìm con ghẻ. Cơ thể này của tôi không làm gì được rồi, ngay cả bình thường đi đường động tác hơi mạnh một chút là cảm thấy đau đớn. Trong xã hội này có ai muốn lấy một người bệnh chứ. Hơn nữa tôi còn có cha mẹ chồng, không có ai chịu nuôi dưỡng cha mẹ chồng tôi.
Quả phụ xinh đẹp nói mà nước mắt đã lưng tròng trên khóe mắt, sắp rơi xuống rồi, lúc này thật sự khiến người khác thương cảm.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, anh hãy thử đi.
Quả phụ xinh đẹp cầu khẩn.
- Ài! Đây là một ngàn đồng, tôi đi đây.
Diệp Phàm thở dài, lấy từ trong túi ra một ngàn đồng đặt lên giường định đi.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, ngay cả thử anh cũng không muốn thử sao?
Khuôn mặt của quả phụ xinh đẹp tái nhợt đến đáng sợ, giống như củ cải trắng ngâm trong nước quá lâu có khuynh hướng thối nát, lúc này hi vọng đột nhiên tan biến thật sự không chịu đựng được.
Chiếc nút áo tuột ra cũng không thèm để ý, cả khuôn ngực đầy đặn nửa kín nửa hở cũng không cảm giác thấy. Ngay cả cơ thể đang run rẩy, giống như đứng còn không vững, đặt mông ngồi lên giường, nước mắt thầm lặng chảy xuống.
- Số tiền này tôi không thể nhận được, các anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, xin hãy nhận lại.
Quả phụ xinh đẹp lau nước mắt, thoáng cái nhét lại tiền vào trong tay Diệp Phàm.
- Ài! Không phải không chữa được, căn bệnh này của cô có thể chữa được. Tôi có tám phần chắc chắn, chỉ là…chỉ là…
Diệp Phàm ngay cả hai từ ‘chỉ là’ mà cũng không nói ra lời.
- Chỉ là cái gì, ngài cứ nói đi, tôi sẽ liều mạng. Dù có đau chết tôi cũng chịu được.
Quả phụ xinh đẹp còn tưởng chữa bệnh rất đau, Chủ tịch thị trấn Diệp vì lo lắng cho mình không chịu được đau đớn, thái độ vô cùng kiên quyết, nóng lòng ôm lấy cánh tay Diệp Phàm, chỉ sợ hắn bỏ đi. Khuôn ngực đầy đặn dính chặt lên cổ tay Diệp Phàm.
Cảm giác được trên cổ tay truyền đến một loại cảm giác trắng mịn, vô cùng đàn hồi, trong lòng Diệp Phàm bắt đầu run rợ. Bên trong đan điền ngọn lửa xấu xa lại được dẫn động. Giống như bị quỷ sứ sai khiến chuyển qua cổ tay chà xát trên ngọn núi của quả phụ xinh đẹp.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu