Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phán Thần Hệ Thống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 338: Biến Cố
T
rần Dương hôm nay cũng không như xưa, sau khi uống trà liền đặt lại một lượng vàng rồi rời đi. Đối với Trần Dương mà nói, hôm nay vàng bạc chẳng khác gì phù du, hoàn toàn là tiện tay lấy ra.
Sau khi đi vào thành, Trần Dương cũng không có dừng lại mà lập tức đi ngay đến một căn biệt phủ phía Tây Thành.
Khu vực này trước đây cũng tương đối vắng vẻ, nhưng theo sự phát triển của Thành thị, càng ngày càng nhiều người tiến đến đây sinh sống, cho nên khi Trần Dương đi đến đây thì nhìn thấy nơi này vậy mà cũng đã trở thành một khu phố sầm uất.
Ngoài một số người bán hàng rong bên đường thì còn có một số quán xá cũng mọc lên.
Trần Dương nhìn thấy phía trước một phủ viện có vẻ rất nhiều người vây quanh. Bên trên phủ này có một tấm bảng đề ba chữ ‘Trần Gia Phủ’.
Nhìn thấy ba chữ này, Trần Dương đột nhiên chau mài.
Thế nhưng hắn cũng không có tức giận gì mà bình tĩnh đi đến trước cửa viện phủ rồi nhẹ nhàng nhấc chân muốn đi vào.
Ngay lúc này có hai người ăn mặc như gia nô khoát tay chặn lại hỏi:
- Công tử, xin hỏi người là ai? Đến nơi này có việc gì?
- Tại hạ là người quen đến tìm Thẩm cô nương. Không biết nàng có nhà không?
Trần Dương cũng mỉm cười nhẹ nhàng chắp tay nói.
- Thẩm cô nương? Nơi này không có ai họ Thẩm, chẳng lẽ công tử đã tìm nhầm chỗ?
Một trong hai gia nô suy nghĩ một chút liền nói.
Trần Dương nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, liền nhìn lại chung quanh vị trí nơi này, ánh mắt nghi hoặc.
- Vị huynh đệ, nơi này trước kia có phải Trần Thúc Phủ hay không?
Trần Dương lại hỏi.
Người kia nghe đến cái tên này thì sắc mặt hơi đổi, nhưng sau khi nhìn Trần Dương từ trên xuống dưới không có vẻ gì là kiếm chuyện cho nên mới gật đầu, bộ dáng hơi đề phòng đáp:
- Đúng vậy, trước kia nơi này là Trần Thúc Phủ. Nhưng sau đó bọn họ đã bán lại cho chủ nhân chúng ta. Cho nên hiện tại đã đổi tên thành Trần Gia Phủ rồi. Công tử nếu muốn tìm người thì xin đi tìm nơi khác.
Trần Dương thấy vậy, đột nhiên mỉm cười, tiếng nói như có một ma lực kỳ dị:
- Vậy những người cũ ở Trần Thúc Phủ đã đi đâu rồi?
- Tất cả bọn họ đều dọn đến căn phủ nhỏ ở phía Đông Thành.
Gã gia nô này vừa nghe được âm thanh tràn đầy ma lực của Trần Dương thì bất tri bất giác mở miệng nói, bộ dáng cho dù Trần Dương hỏi bất cứ thứ gì gã cũng sẽ nói ra hết vậy, cho dù đó có là bí mật sâu thẳm trong lòng gã đi nữa.
Trần Dương lại hỏi:
- Chủ nhân nơi này là ai? Tại sao lại mua lại nơi này? Những người chủ cũ chẳng lẽ thiếu tiền lắm sao?
- Ta chỉ là một gia nô mới được thuê mướn, đối với chủ nhân nơi này không biết gì.
Người kia lại đáp.
Cứ như vậy, Trần Dương hỏi một câu, người nọ một câu, có khi là hai gã gia nô cùng nhau đáp, làm cho Trần Dương ánh mắt càng thêm âm trầm.
Nửa ngày sau, Trần Dương đã xuất hiện ở phía Đông Thành, dựa vào thần thức mạnh mẽ tìm kiếm một hồi, cuối cùng nhìn thấy một tràng diện đau lòng ở phía xa.
Chỉ thấy một phụ nữ trung niên, một bên chân bị thọt, giống như bị gãy lâu năm thành tật, đang ở bên trong một khoảng sân nhỏ bưng theo một mâm cơm trắng độn khoai lang bên trong.
Sau khi đặt mâm cơm này lên bàn gỗ, phụ nhân liền lớn tiếng gọi:
- Các con ơi, ăn cơm!
Chỉ thấy từ bên trong căn nhà gỗ sập xệ phía sau, có hơn mười đứa trẻ nhem nhuốc chạy ra, hoan hô lao vào ngồi bên bàn gỗ rồi rất quy củ mỗi đứa cầm một củ khoai ăn ngon lành.
Những đứa trẻ này đều nhem nhuốc, nhưng không phải vì dơ bẩn, mà vì vết mực trên mặt, chứng tỏ tất cả đều vừa học chữ bên trong.
Trần Dương đảo thần thức nhìn tới, liền phát hiện có một lão niên đang đi ra, cười cười nhìn bọn trẻ ăn uống ngon lành rồi hỏi:
- Các con ăn cho no, sau đó nghỉ ngơi chiều chúng ta lại học.
- Vâng thưa lão sư.
Đám nhỏ mặc dù đang ăn rất ngon lành, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đáp. Nhìn dáng vẻ này, chứng tỏ lũ nhỏ được giáo dục rất tốt, thông hiểu lễ nghĩa.
Mà lũ trẻ rất nhanh ăn xong đám khoai rồi nói:
- Thẩm nương, ngài ăn cơm đi, chúng con ăn no rồi.
Phụ nhân thấy vậy cười hoà ái nói:
- Ta ăn rồi, tại sao các con chỉ ăn khoai mà không ăn cơm? Có phải cơm ta nấu không tốt?
- Không phải đâu nương, cơm người nấu rất ngon. Chỉ là chúng con muốn ăn khoai, nương còn phải làm việc, cho nên người phải ăn cơm mới có sức. Chờ cho chúng con lớn lên sẽ kiếm tiền về cho nương ăn sung mặc sướng.
- Đúng rồi, đúng vậy, con cũng sẽ như thế!
Nguyên đám trẻ tranh nhau nói, làm cho hốc mắt phụ nhân đỏ lên, cảm động nói:
- Các con ngoan, ta đã ăn rồi, các con còn phải học chữ, phải ăn thật no mới có thể học tốt, biết không?
- Dạ, chúng con biết rồi nương.
Đám trẻ lại nhao nhao kêu lên.
Lúc này, phụ nhân tên Thẩm nương lấy tay xoa đầu lũ trẻ, đột nhiên nhìn thấy phía bên ngoài hàng rào có một người đang chậm rãi đi tới, ánh mắt ôn hoà.
Vừa nhìn thấy người này, cả người phụ nhân chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, ánh mắt cứ thế mở to, cả người đơ ra, mồm mở to không nói được lời nào. Hai dòng nước mắt trong suốt cứ thế tuôn trào trên khoé mắt.
Dòng nước mắt vốn tưởng đã khô bao nhiêu năm, phụ nhân này không ngờ mình còn có một ngày có thể chảy nước mắt như vậy.
- Thẩm sư tỷ, vất vả cho ngươi.
Trần Dương nhìn người phụ nhân này, thở dài nói. Trong đầu bất tri bất giác hiện lại hình ảnh thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, tu vi mạnh mẽ năm xưa. Hiện giờ chẵng những kinh mạch đứt hết mà còn bị tật nguyền một bên chân. Quả là khác xa nhau một trời một vực.
Người phụ nhân này, không ai khác chính là Thẩm Lan.
Năm xưa Thẩm Lan vì được Trần Dương sắp xếp, cho nên đến Trần Thúc Phủ để ẩn cư tiềm tu, trước khi rời đi Trần Dương cũng để lại một lượng lớn tài vật để cho nàng chăm lo cho lũ trẻ. Thế nhưng nhìn bộ dáng nàng bây giờ như vậy, Trần Dương liền cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa, đám trẻ năm xưa Trần Dương thu nhận chắc chắn hiện giờ đều trưởng thành rồi mới phải, dù không biết đền ơn đáp nghĩa thì cũng không để cho Thẩm Lan sa cơ đến mức này được.
Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình!
Thẩm Lan nhìn Trần Dương đi tới, há họng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nghèn nghẹn ở cổ, chỉ nói được hai chữ:
- Trần sư huynh...
Rồi không nói được lời gì khác.
Trần Dương lúc này mới tiến tới đỡ nàng, sau đó nhìn lão sư bên cạnh hỏi:
- Xin hỏi lão sư đây là...?
- Chào công tử, ta là một tú tài ở gần đây. Bởi vì con cháu đều làm quan, cho nên ta cảm thấy buồn chán nên đến dạy dỗ đám nhỏ. Công tử chắc đến vì lời kêu gọi phải không?
Lão niên mỉm cười vuốt râu đáp.
Trần Dương nghe vậy thì hơi khó hiểu, hỏi:
- Thẩm sư tỷ, lời kêu gọi là gì?
- Trần sư huynh, trước chúng ta đi vào trong rồi nói chuyện, có được không?
Thẩm Lan nhìn Trần Dương hỏi. Bộ dáng sợ sệt nhìn quanh một vòng như sợ ai đó phát hiện vậy. Trần Dương thấy vậy thở dài, càng thêm thấu hiểu những gì mà thời gian có thể thay đổi một con người, hầu như đem Thẩm Lan tự tin của ngày nào thành một phụ nữ trung niên sợ đầu sợ đuôi, ngày ngày sống trong lo âu sợ hãi.
Gật đầu một cái, Trần Dương liền cùng Thẩm Lan đi vào trong nhà, còn lão niên thì đi khỏi nơi này trở về nhà của lão. Theo lời Thẩm Lan nói thì chiều lão lại qua, mỗi ngày hai buổi dạy dỗ cho đám trẻ này.
Trần Dương và Thẩm Lan đi vào bên trong.
Nói là nhà nhưng nơi này càng giống một túp lều hơn, nhìn thẳng lên trên có thể nhìn thấy những lỗ nhỏ xuyên qua mái nhà làm cho người bên trong có thể thoải mái ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.
Hoàn cảnh thế này, gọi là rách nát thì cũng không quá đáng chúng nào.
Lúc này, Trần Dương ngồi một bên, nhìn Thẩm Lan lấy ra một gói trà đã cũ, vội đi nấu nước sôi rồi đem gói trà tựa như trân bảo ra pha cho Trần Dương rồi nói:
- Trần sư huynh, trà này là trước kia khi muội còn là đệ tử Nam Nhạc Phái đã cất giấu được. Thế nhưng mãi sau này cũng không có dịp dùng. Cũng may qua bao phong ba chìm nổi ta vẫn giữ được nó, hôm nay đem ra đãi sư huynh xin đừng chê cười.
- Thẩm sư tỷ, trà này là tình cảm của ngươi, ta sao có thể chê. Bất quá, tại sao... Tại sao ngươi lại đến nông nỗi này, những đứa trẻ kia đâu?
Trần Dương hỏi.
Thẩm Lan dường như đã bớt đi xúc động, lúc này nghe Trần Dương hỏi thì sắc mặt bình tĩnh, thở dài một hơi thật sâu đem ly trà của Trần Dương rót đầy rồi nói:
- Trần sư huynh, chuyện nói đến cũng thật dài. Từ khi sư huynh đi, chúng ta sống ở nơi này rất tốt...
Giọng nói của Thẩm Lan trầm buồn, gương mặt tuy có lúc rưng rưng nhưng vẫn có một sự xem nhạt thế sự, dường như nói về chuyện của ai đó chứ không phải của nàng.
Mà Trần Dương càng nghe, lông mài cũng càng thêm nhíu chặt, trán nhăn thành một đoàn, một cỗ nộ hoả dâng lên trong lòng.
Thì ra, sự sắp xếp của hắn trước kia cũng không có bị lộ. Thế nhưng trong số những đứa trẻ mà Trần Dương thu dưỡng, có một đứa được Nam Nhạc Phái nhìn trúng, sau này mới làm lộ ra chỗ ẩn thân của Thẩm Lan.
Nam Nhạc Phái đối với Thẩm Lan sớm đã điều tra vụ án năm xưa, cho nên liền dùng thế lực bên ngoài đến thu lại Trần Thúc Phủ, đổi thành một chi nhanh gia tộc Trần gia. Trần gia này là tay sai đắc lực của Nam Nhạc Phái trong việc khống chế các gia tộc nhỏ lẻ bên ngoài.
Mà sở dĩ, Thẩm Lan còn chưa có bị đánh chết mà chỉ bị phế đi tu vi và đánh gãy một chân, tất cả là nhờ đứa trẻ năm xưa được cưu mang ở đây, hết lời van xin mới giữ mạng Thẩm Lan lại được. Thế nhưng phải bị đưa đến nơi này, hàng ngày làm nghế giặt giũ quần áo thuê cho người khác để tiếp tục nuôi đám trẻ mồ côi này.
Trần Dương nghe xong Thẩm Lan kể lại, sắc mặt thoáng cái liền trở nên âm trầm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phán Thần Hệ Thống
Tuý Vân Tử
Phán Thần Hệ Thống - Tuý Vân Tử
https://isach.info/story.php?story=phan_than_he_thong__tuy_van_tu