Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kiếm Vương Triều
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 4 - Chương 15: Hy Vọng
T
rương Nghi nhìn bóng lưng nam tử áo đen, nội tâm kích động khó có thể nhanh chóng bình tĩnh.
Đối với cả vương triều Đại Tần mà nói, những quyền quý xưa cũ của Trường Lăng là những người đặc biệt. Một mặt, hiện nay Trường Lăng không dung túng họ, nhưng ở một phương diện khác, họ nắm trong tay rất nhiều sản nghiệp, thậm chí có một số ngành nghề thông thương với địch quốc, một vài “mạch máu” quốc gia đều do họ điều khiển. Điều này khiến nữ chủ nhân Trường Lăng không có cách nào dễ dàng tách bọn họ ra khỏi Trường Lăng.
Đây là chuyện điển hình của việc lấy hay bỏ, chung quy cũng bởi vì bọn họ còn đủ cường đại.
Về phần Trương Nghi, bây giờ hắn nên làm thế nào, cầm hay buông?
Nắng chiều chiếu trên con đường bằng phẳng, không khí cũng bắt đầu trở nên mát hơn.
Bởi rằng tâm tình quá mức kích động nên ngay cả khi tu hành giả mặc thanh sam của Mân Sơn Kiếm Tông như ngọn gió nhanh chóng lướt tới sau lưng mà hắn vẫn không hề hay biết.
Điều này khiến tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông cực kỳ không vui, lông mày y nhíu lại thật sâu.
“Biểu hiện lúc này của ngươi chênh lệch quá xa so với lúc ở Kiếm Hội, thân là một kiếm sư thì đương nhiên lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, nhất là ở ngoài Trường Lăng, những kẻ muốn giết ngươi không cần lo lắng bản thân có đi ra được Trường Lăng không nên bọn chúng chẳng cần kiêng nể gì.”
Nghe thanh âm, Trương Nghi giật mình xoay người lại.
Nhìn thấy bào phục màu xanh ngọc đặc thù trên người đối phương, cảm giác được khí tức đâm thiên diệt địa từ y, Trương Nghi lập tức mắt biết được thân phận đối phương, nhưng như vậy càng làm cho đầu óc hắn thêm hỗn loạn, bất giác nhịn không được nảy ra ý nghĩ ‘ngày hôm nay rốt cuộc làm sao vậy’.
“Phương pháp cách số, phùng* năm với bảy”. Tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này thường xuyên thấy đủ các loại thiên tài quái vật, lúc này nhìn Trương Nghi ngu ngơ như vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu, lạnh giọng nói một câu, sau đó lấy từ trong tay áo ra một cái hộp sắt lạnh lẽo đưa cho Trương Nghi.
Trương Nghi theo bản năng nhận lấy chiếc hộp sắt trông rất bình thường này, trái tim bất giác đập mạnh, nhịn không được hỏi:
“Đây là cái gì? Cái gì mà ‘phương pháp cách số, phùng năm với bảy?”
“Tự mình suy nghĩ đi, nếu như ngay cả điểm này mà cũng không nghĩ ra…”
Lông mày tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông chau lại. Y vốn là muốn nói “nếu ngay cả điểm này mà không nghĩ ra thì căn bản không xứng làm đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông” nhưng lại cảm thấy câu này có chút không ổn nên ngừng lại một chút, sau đó sửa lời:
“… thì cứ phá cái hộp này là được.”
Nhìn sắc mặt không vui của đối phương, Trương Nghi nhớ lại mọi khi Đinh Ninh hay nói bộ dạng mình lề mề, hắn bình tĩnh trở lại, ánh mắt chuyển từ trên người tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông sang chiếc hộp sắt trên tay.Sau đó hắn mở chiếc hộp sắt ra.
Trong hộp sắt chỉ có một tấm da dê hơi mỏng, được gấp lại rất đơn giản, cho nên khi nhìn qua hắn nhìn thấy rất nhiều nét mực. Chỉ là lộ ra một vài nét mực rời rạc một cách kỳ dị nhưng hắn lập tức cảm nhận được một cỗ kiếm ý vô cùng khủng bố.
Lập tức, hai mắt hắn cảm thấy đau đến rơi lệ.
Ngay sau đó, những kiếm ý này ép đến người Trương Nghi, làm cho khí huyết trong cơ thể hắn vận chuyển không đều, thậm chí hắn có cảm giác như muốn thổ huyết.
Cơ thể Trương Nghi chấn động mạnh, sau đó hắn run sợ ngẩng đầu lên.
“Cái này là…”
Hắn cực kỳ kinh hãi nhìn tu hành giả mặc thanh sam trước mặt, nghĩ tới Tịnh Lưu Ly,thậm chí là cả Đàm Thai Quan Kiếm cũng không thể nào có loại loại khí tức sắc bén như vậy. Trong nháy mắt, hắn lập tức tỉnh ngộ: - Đây là Bách Lý tông chủ tự mình…
Tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông cảm thấy không cần phải trả lời. Y xoay người bỏ đi.
“Ngươi hãy tự suy nghĩ mà xem, ở Trường Lăng, ngươi chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, nhưng lại có ba nhân vật cao cấp nhất Trường Lăng hoặc trực tiếp đến gặp ngươi hoặc tự tay viết thư cho ngươi. Do đó, ngươi không thể nào là một tiểu nhân vật được.”
“Đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông ta và đệ tử của những người Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa đều giống nhau, không thể nào là tiểu nhân vật.”
Trước khi thân ảnh đối phương biến mất, nghe y nói hai câu này, cả người Trương Nghi nhịn không được mà run lên.
Nhờ những tia nắng chiều cuối cùng, Trương Nghi khó khăn mở tấm da dê trong hộp sắt. Hai mắt hắn càng thêm đau đớn, nước mắt rơi lã chã, chỉ là khi nhìn thấy mấy câu đầu, hô hấp của hắn lập tức trở nên hỗn loạn, khi thì dồn dập, khi thì ngừng lại.Đây là một bộ kiếm kinh.
“Phương pháp cách số, phùng năm với bảy” là một loại phương pháp đọc.
Chỉ chú ý những chữ thứ năm và thứ bảy kia mới có thể thấy được văn tự chính thức của bộ kiếm kinh này, mới lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính cúa nó.
Có thể khiến Bách Lý Tố Tuyết tự thân động thủ, hơn nữa còn dùng phương pháp này để che dấu thì ý nghĩa của bộ kiếm kinh này tại Mân Sơn Kiếm Tông tuyệt đối không tầm thường. Hơn nữa, cũng chỉ có một mình Bách Lý Tố Tuyết mới có thể hiểu. Điều này có nghĩa là đệ tử thân truyền của tông chủ.
Nghĩ thông suốt những điều này, Trương Nghi rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của vị tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông kia.
Đệ tử thân truyền của tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông - Bách Lý Tố Tuyết sao có thể là nhân vật nhỏ bé được?
Những tia nắng cuối cùng của ngày rơi xuống. Cảnh quang hoang dã xung quanh hắn đã dần chìm vào đêm tối.
“Nếu đã làm thì phải làm đến cùng.”Trong đầu hắn lại một lần nữa nhớ tới lời nói của Đinh Ninh.
Nghĩ đến rất nhiều chuyện bản thân đã trải qua, nghĩ đến cái chết của Tiết Vong Hư, nghĩ đến những hình ảnh đọng lại từ kiếm hội, nghĩ đến bức thư của nữ chủ nhân trong Hoàng Cung sau kiếm hội viết cho mình, nghĩ đến việc đổi nó lấy phong quang, hắn cảm thấy những lời Đinh Ninh nói quá đúng.
Lấy tấm da dê từ trong hộp sắt cất kỹ vào trong người, lại cất hộp sắt đi, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về ngôi sao sáng nhất trên bầu trời Đại Yên, rồi bắt đầu cất bước.
…
Tại trạm gác bên cạnh sông, tiếng vó ngựa vang lên dữ dội, làm vô số chim chóc nghỉ đêm sợ hãi bay lên.
Một dãy đuốc thắp lên, chiếu sáng rực cả bờ sông. Từ trên ngựa nhảy xuống một gã tướng lãnh giáp trụ đen kịt nhưng không hề có chút xíu âm thanh nào vang lên khi hắn chạm đất. Vừa nhảy xuống, thuận tay vươn ra, đem tuấn mã sau lưng ngừng lại.**
“Chính là chỗ này?”
Tên tướng lãnh này nhìn thoáng qua tình hình xung quanh, nhìn về phía trước mặt, hai đứa bé khoảng bảy tám tuổi, hắn lạnh giọng hỏi một gã binh sĩ phía sau.
Hai đứa bé này là một đôi trai gái, nhìn giống như huynh muội, từ cách ăn mặc trên người thì có thể biết được đây là con của một hộ ngư dân quanh đây.
Nghe thấy thanh âm của tên tướng lãnh này, lại nhìn thấy đồ án hung ác khắc trên áo giáp đen kịt lấp lóe dưới ánh lửa, hai đứa bé lòng đầy sợ hãi, há hốc miệng không nói nên lời, sau đó òa khóc.
Tên tướng lãnh này hít sâu một hơi, trong lòng càng thêm bực bội, nhưng ngay khi hắn ngồi xổm xuống thì đột nhiên biến sắc, trong đồng tử vô thức toát ra lãnh ý cùng sát ý đậm đặc.
Nhấc mấy cọng liễu khô dưới đám rễ cây lên, hắn thấy một vài sợi gấm bạc đã ngâm nước. Gầ như ngay lập tức, hắn khẳng định nơi đây chính là chỗ Bạch Sơn Thủy đã ẩn thân.
Cả một khu vực Vị Hà, không biết bao nhiêu thuyền cùng Đại Tần tu hành giả đang lùng sục tung tích của Bạch Sơn Thủy, nhưng nào có ai ngờ rằng, Bạch Sơn Thủy từ trước đến giờ giống như một cái xác chết, trôi nổi tại giữa vài cọng liễu già dưới đống rễ cây? Đây là nơi mà mọi thuyền bè qua lại trên sông đều có thể nhìn thấy, nhưng cuối cùng chỉ có hai đứa bé vô tình thấy được.
Thuận theo ý trời, cái này mới là phương pháp tốt nhất để chạy trốn sao?
Nhưng tại hội minh Lộc Sơn, thánh thượng nhất kiếm bình sơn, nếu nói là thiên mệnh thì cũng chỉ có thể quy về Trường Lăng, kẻ này là nghịch tặc thì sao có thể hết lần này đến lần khác có thể chạy thoát!
Nghĩ đến những người Tần đã chết trong tay của Bạch Sơn Thủy, lửa giận của hắn lại càng mãnh liệt. Nhìn mấy sợi gấm bạc đang trôi nổi lềnh bềnh, hắn biết rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội bắt được Bạch Sơn Thủy, lần sau muốn đối phó với kẻ đại nghịch này không biết phải trả một cái giá lớn cỡ nào.
Không cách nào phát tiết được sự phẫn nộ của mình, khí tức của hắn không ngừng tỏa ra khiến cho nước sông gào thét, dựng nên từng cơn sóng cuồn cuộn.
…
Tại nơi sâu nhất trong Đại Phù Thủy Lao, Lâm Chử Tửu bị trói vào trong nước, trôi nổi như lục bình đang yên tĩnh cảm nhận những dao động truyền đến từ bên ngoài.
Đối với những người khác mà nói thì điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng đối với kiểu sinh hoạt buồn tẻ ngày nào cũng như ngày nào của hắn thì đây chính là một sự thay đổi.
“Chàng trai trẻ, ngươi rất giỏi. Từ ngày cái thủy lao này được dựng lên tới nay, ngươi là người thứ hai khiến cho Thân Huyền phải bó tay.”
Hắn cúi đầu,nhìn những gợn sóng lắc lư, chân thành khen ngợi. Âm thanh theo tiếng nước chảy truyền rõ ràng đến phía xa, chỉ là không có bất kỳ ai đáp lại.
Lâm Chử Tửu nhìn mặt nước không ngừng lay động, hắn biết chàng trai trẻ kia không có hôn mê nên nói tiếp: “Ta biết rõ ngươi không tin tưởng ta, nhưng mà ta biết ngươi cùng với những kẻ trước đây được đưa đến để đạt được sự tín nhiệm của ta hoàn toàn bất đồng. Bởi vì có một số thủ đoạn mà Thân Huyền đã sử dụng trên người ta,…ta biết chỉ có loại người như thế nào mới có thể chịu đựng được. Vì thế, ngươi có thể không tin tưởng ta, nhưng ta có thể tin tưởng ngươi.”
Qua hồi lâu, từ thủy lao bên cạnh truyền đến âm thanh yếu ớt nhưng rõ ràng: “Ngươi là ai?”
“Ba Sơn Kiếm Tràng, Lâm Chử Tửu!”
Đầu thủy lao bên kia sau khi trầm mặc một lát, nói: “Không thể nào!”
Lâm Chử Tửu nở nụ cười, nói: “Ai cũng cho rằng ta đã chết, nhưng ta sự thật là ta vẫn sống sờ sờ nơi đây.”
Đầu kia thủy lao lại chìm vào im lặng.
Lâm Chử Tửu mỉm cười, tiếp lời: “Hiện tại có lẽ ngươi còn nghi ngờ ta, vì sao ta laị nói thẳng với người mà mình không hề quen biết như vậy.”
Đầu bên kia cũng không phủ nhận, “Đúng”
Lâm Chử Tửu bình tĩnh nói: “Bởi vì không một ai nghĩ rằng những người đã đến đây rồi có thể đi ra ngoài được. Tương tự như lúc Thân Huyền mang ngươi đến đây, chính là muốn nói cho ngươi biết, ta đã tốn thời gian vài chục năm vẫn không thể ra ngoài được.”
“Hắn muốn cho ngươi tuyệt vọng. Tuyệt vọng chính là biện pháp tốt nhất có thể cạy miệng được ta và người.”
Lâm Chử Tửu ngẩng đầu lên, nhìn về hướng thủy lao bên cạnh, thản nhiên nói: “Thế nhưng ta lại cho rằng hắn vẫn sẽ thất bại như lúc trước mà thôi. Hơn nữa ta sẽ cho ngươi hy vọng, chỉ cần ngươi chống chọi đủ lâu, ngươi phải tin tưởng ta nhất định có thể mang ngươi ra ngoài.”
Đầu kia thủy lao không đáp lại, chỉ có tiếng rên rỉ truyền đến như có như không. Mặt nước lại càng thêm rung động.
Lâm Chử Tửu biết một vòng tra tấn mới lại bắt đầu. Có thật nhiều cực hình mà nhớ lại hắn đều cảm thấy sợ hãi, giờ đây lại rơi vào trên người chàng trai trẻ kia.Hắn cho người thanh niên đó hứa hẹn và hy vọng, nhưng thật sự có hy vọng sao?
Lâm Chử Tửu cúi đầu, nhìn những rung động trên mặt nước lạnh lẽo, lại trầm mặc.
__________
* Phùng (逢) – tương phùng, gặp mặt.
** Nguyên bản: Tha thuận thủ nhất xả, tiện tương thân hậu đích bôn mã đái đình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kiếm Vương Triều
Vô Tội
Kiếm Vương Triều - Vô Tội
https://isach.info/story.php?story=kiem_vuong_trieu__vo_toi