Chương 334: Bí Mật Bại Lộ
rong màn hình to như vậy, lúc này đang lẳng lặng hiện thị ra tình cảnh văn phòng Tô Thi Thi lúc này.
Bùi Dịch đã ngừng việc gõ bàn phím, khi anh nhìn đến trong văn phòng khi không có ai, chân mày khẽ nhíu lại.
Tô Thi Thi nhìn màn hình máy tính, lại nhìn Bùi Dịch, nắm quả đấm buông lỏng lại xiết chặt, xiế chặt lại buông, yên lặng hít vào một hơi.
Bình tĩnh!
Tô Thi Thi, mày phải bình tĩnh!
Cô chậm rãi thử hắt ra, lén lút đi về phía trước một bước, nhưng bây giờ lực đạo không khống chế tốt, để cho Bùi Dịch phát hiện rồi.
Lúc này Bùi Dịch vẫn như cũ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn thấy có người đến gần, tưởng rằng thư ký Vương còn không có rời đi, liền đối với anh ta nói: "Đi thăm dò một phen Tô tiểu thư đi nơi nào rồi."
"Tô Thi Thi, bình tĩnh!"
Tô Thi Thi quả đấm mạnh xiết chặt, móng tay kết vào trong thịt, kích thích thần kinh của cô.
Chỉ là phát hiện người đàn ông của cô âm thầm theo dõi cô, đây là biểu hiện quá quan tâm của anh với cô sao?
Cô tự an ủi chính mình.
Nhưng mà "CLGT", người nào sẽ thích mỗi ngày bị người ta rình trộm như vậy!
Bùi Dịch hơi quá đáng!
Tô Thi Thi ra sức hít sâu, cô hôm nay là tới an ủi Bùi Dịch, không phải tới tính sổ!
Nhưng mà lúc cô nhìn thấy Bùi Dịch đem tất cả hình ảnh theo dõi đều mở ra hết, một đống hình ảnh theo dõi rất nhiều thời điểm, rất nhiều nơi, thậm chí nhìn đến hình ảnh của cô từ khi đến Cao ốc Ngôi sao mở công ty, lửa giận chôn dấu trong lòng kia, cuối cùng đã không khống chế nổi rồi
Vào lúc này, Bùi Dịch phát hiện thư ký Vương bên cạnh không nói chuyện, trong lòng đột nhiên nhảy một phen, mạnh quay đầu đi. Lúc vừa thấy, để cho Bùi tiên sinh luôn trấn định vào khoảnh khắc này liền thay đổi sắc mặt.
"Sao em lại tới đây?" Anh hoảng loạn từ trên chỗ ngồi đứng lên, lại có chút chân tay luống cuống.
Tô Thi Thi ánh mắt từ trên mặt anh dời đến trên máy vi tính, khóe miệng cong lên, cười lạnh nói: "Kỹ thuật máy tính của anh thật không tệ, ha...?"
Sau cùng một chữ ha...âm cuối ngân ra cao chót vót, khiến ai đó thấy lạnh cả người.
Bùi Dịch trong lòng một hồi hộp.
Xong rồi, bị phát hiện rồi...
Giải thích hữu dụng sao? Hiển nhiên vô dụng.
Bùi Dịch mím môi, đứng ở một bên không nói lời nào.
"Hừ!" Tô Thi Thi nặng nề mà hừ lạnh, lại một lần nữanhắc nhở chính mình, cô hôm nay đến đây là an ủi anh, không phải tới tính sổ.
Nhưng mà người đàn ông này thậm chí ngay cả giải thích đều không giải thích một câu! Anh như vậy là cho rằng chính mình không có làm sai sao? Hơi quá đáng rồi!
Tô Thi Thi rốt cục vẫn lại là nhịn không được, trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
"Thi Thi!" Bùi Dịch lúc này mới nóng nảy, vội vàng bước ra một bước bắt lấy tay cô, kéo cô trở về, cầu xin tha thứ nói, "Dừng kìm nén, dù thế nào đều được."
Dù thế nào đều được!
Tô Thi Thi vốn dĩ đang rất tức giận, nghe thế một câu, tức giận đến thiếu chút nữa lập tức bạo phát.
Người đàn ông này bình thường luôn suy nghĩ thấu đáo như vậy, không biết phụ nữ lúc đang tức giận ghét nhất bị nghe mấy câu này sao!
Chuyện này còn không bằng trực tiếp quỳ ván giặt nha!
Bùi Dịch nhìn cô gái nhỏ của mình giận đến nghiến răng nghiến lợi, ngầm thở dài.
Lúc phụ nữ đang tức giận, giải thích cũng không đúng, không giải thích cũng không xong, dù sao làm cái gì đều là sai. Anh âm thầm quyết định, về sau ở trong phòng làm việc cũng phòng bị một cái ván giặt.
"Dù thế nào đều được đúng không?" Tô Thi Thi mạnh mẽ đem tất cả tức giận đều đã nuốt xuống, buồn bực nhìn chằm chằm Bùi Dịch.
Bùi Dịch không hề nghĩ ngợi, lập tức gật đầu.
Tô Thi Thi gật gật đầu, chỉ vào máy tính của anh nói: "Nói một chút đi, này sao lại thế này?"
Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, nhưng mà đối với tình huống trước mắt mà nói, Tô Thi Thi nguyện ý nghe xem như kết quả tốt nhất rồi.
Anh lôi kéo cô, muốn để cho cô ngồi vào trên chân mình, từ từ cùng cô giải thích.
Tô Thi Thi lại hất tay anh ra, ấp úng nói: "Tôi đứng, anh nói."
Bùi Dịch lúc này nào dám trêu chọc cô, chỉ là bản thân đến ngồi trên ghế dựa, cũng không nói nói, chỉ yên lặng ở trên máy tính diễn luyện.
Rất nhanh, Tô Thi Thi liền thấy được thứ khiến cô nghẹn họng
Chỉ thấy trên màn hình máy tính nhảy ra một file tài liệu, bên trong chứa rất nhiều video clip, Tô Thi Thi đột nhiên phát hiện cái video clip thứ nhất thực ra là lúc cô lần đầu tiên bước vào Xây dựng Tiệp Khắc tham gia phỏng vấn!
Quả nhiên, từ lúc bắt đầu mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh! Nắm chặt quả đấm, trong mắt hiện lên quét xuống lạnh lùng.
Được lắm!
Tiếp tục nhìn xuống!
Bùi Dịch tính toán một cái thời gian biết Tô Thi Thi xem không sai biệt lắm, lại mở một file khác. Cái file này, vẫn như cũ chứa rất nhiều video clip, là hình ảnh của Tô Thi Thi tại sunshine khi đó.
Tô Thi Thi quả đấm càng ngày càng xiết chặt.
Được lắm, nhất cử nhất động của cô đều đã bị Bùi tiên sinh nắm trong tay!
Cô không tức giận, một chút cũng không tức giận, Bùi tiên sinh đây là quá để ý cô rồi!
Nhưng mà Tô Thi Thi vẫn lại là máu không kịp thông lên não giận đến choáng váng đầu.
Cô có thể không tức giận sao?
"Bùi Dịch, anh bị chứng cuồng theo dõi à!"
Tô Thi Thi hiện tại hận không thể xông lên đánh Bùi Dịch tơi bời một trận, thật quá đáng!
Nhưng như vậy còn chưa liền kết thúc? Bùi Dịch tiếp tục mở thêm vài file nữa, để cho Tô Thi Thi càng xem càng vô cảm.
Cô tại Xây dựng Tiệp Khắc cùng công ty mới của mình nhất cử nhất động đều bị Bùi Dịch nắm trong tay, ngay cả hình ảnh cô ở biệt thự của Đoàn gia đều có. Còn có ảnh chụp cô vài lần đơn độc ra ngoài, ảnh chụp cùng bạn bè gặp nhau cái gì cần có đều có.
Tóm lại, toàn bộ hình ảnh của cô đều bị Bùi Dịch thu lại lưu trong máy!
"Hết chưa?" Tô Thi Thi nhìn đến Bùi Dịch ngừng lại, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn anh.
Giận quá mà cười, phỏng chừng liền là loạidáng vẻ này.
Bùi Dịch ở trong lòng nặng nề mà thở dài, thẳng thắn là chết, không thẳng thắn cũng là chết, thẳng thắn triệt để như vậy, phỏng chừng chết càng thảm hại hơn, nhưng mà không thẳng thắn triệt để, phỏng chừng chết không chỗ chôn rồi.
Dù sao đều là chết, không bằng tới nhanh một lần!
Bùi tiên sinh cực kỳ ngoan ngoãn giải thích cho Tô Thi Thi rất nhiều trước đây cô vẫn muốn biết.
"Chúng ta lần đầu tiên đi đến xây dựng Minh Đỉnh, khi đó xâm nhập vào hệ thống máy tính của bọn họ cần một khoảng cách cố định. Rồi sau đó một lần em đi đến đó, anh khởi động hệ thống phòng cháy của bọn họ, dùng máy tính của em làm máy phát tính hiệu"
Quả nhiên như thế, Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại, lẳng lặng chờ Bùi Dịch tiếp tục nói.
Bùi Dịch tiếp tục nói: "Lần thứ ba xâm nhập hệ thống của bọ họ xóa bỏ phần văn kiện của em, là vì đem tín hiệu gắn vào vòng cổ của em."
"Cho nên nói trong vòng cổ của tôi máy theo dõi đúng không?" Tay Tô Thi Thi với lên trên cổ chạm vào chuỗi Ngọc Thạch kia, muốn kéo xuống tới.
Bùi Dịch lập tức bắt lấy tay cô: "Là thiết bị định vị được cải tiến qua."
"A..., đã cải tiến qua đúng không?" Tô Thi Thi trên mặt tươi cười lớn hơn nữa một chút, trong lòng thầm suy nghĩ, may mắn ngày đó cô cùng Ôn Ngọc trốn việc lúc đi không có mang trang sức, bằng không không lập tức đã bị anh tìm đến?
Cô cũng không vội vả kéo vòng cổ nữa, vẫn như cũ cười hì hì nhìn Bùi Dịch, chờ anh tiếp tục nói.
Bùi Dịch sắc mặt bỗng nhiên có chút đỏ lên, đến lúc này, có chút nói không nên lời, phỏng chừng sẽ chết thảm hại hơn.
"Trước đây, " Bùi tiên sinh nghiêm trang nói, "lần đó tại xây dựng Minh Đỉnh xóa sạch phần văn kiện kia của em là vì nhìn đến em đối với Hỗ Sĩ Minh cười cực kỳ rạng rỡ."
Anh dừng một chút, xấu hổ nói: "Anh ghen tị."
Tô Thi Thi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Chuyện này nếu là trước đây cô nghe được Bùi Dịch nói ra những lời này khẳng định sẽ cực kỳ kích động, nhưng mà hiện tại cô rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
"Còn có sao?" Tô Thi Thi tiến lên kéo cà- vạt của anh, thân thể từ từ tiếp sát, nhìn chằm chằm ánh mắt anh nói: "Bùi tiên sinh, anh tốt nhất nói xong một lần."
Bùi Dịch ánh mắt chớp lóe, sau đó chém đinh chặt sắt nói: "Đã không hết rồi."
"Anh xác định?" Tô Thi Thi sắc mặt trầm tiếp xuống, người nầy hiển nhiên còn có một đống chuyện lớn không nói cho cô biết, giải thích không triệt để, là vấn đề thái độ!
Đúng lúc này, Bùi Dịch đột nhiên sắc mặt tối sầm lại, sau đó ôm cổ cô, một cái xoay người đè côg ở trên chiếc ghế.
Bùi tiên sinh híp mắt tại đánh giá trên người Tô Thi Thi một phen, sau cùng ánh mắt dừng lại nơi ngực của cô, u ám nói: "Bộ quần áo hôm nay em mặc, anh cực kỳ thích!"
"Anh!" Tô Thi Thi nổi giận, vội vàng che khuất ngực, "Bùi Dịch, anh đừng hòng nói sang chuyện khác!"
Bùi Dịch híp mắt, cúi đầu phủ lên ngực của cô, trầm giọng nói: "Vợ yêu, em không thấy được anh đã chủ động nhận sai sao?"
"Vì trừng phạt bản thân anh, anh quyết định hầu hạ em thật tốt!"
"Đem trâu! Làm ngựa!"
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh