Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Già Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 332: Thánh Thành
D
iệp Phàm đi một đường về hướng bắc, bay mười mấy ngày, lướt qua trăm núi ngàn sông, cũng không biết đi qua bao nhiêu vạn dặm, rốt cục cũng tiếp cận Thánh thành Bắc Vực.
Thánh thành Bắc Vực tuyệt đối ở vị trí trung tâm. Trên vùng đất màu đỏ này nó cũng nổi danh giống như cổ Quáng Thái Sơ, là thần địa được cư dân Bắc Vực tôn sùng.
Tiết trời đã vào cuối thu, thời tiết rất lạnh. Trên những cành cây khẳng khiu thỉnh thoảng còn có một hai chiếc lá khô còn lộ vẻ ngoan cường bám lại.
Vùng ốc đảo của Thánh thành này cực kỳ rộng rãi, phạm vi có thể tới mấy vạn dặm, rất nhiều thành trấn, nếu so với các châu khác thì cũng phải ngang với thánh châu. Ngay cả thổ phỉ to gan lớn mật cũng không dám tới ốc đảo này cướp bóc vì thế lực khắp nơi đều có nhân mã ở nơi này.
Gió bắc căm căm cuốn đi cây cỏ, tuyết đầu mùa cũng sắp sửa tung bay. Trên đường đã có rất nhiều người mặc áo da thú rồi.
Đường lớn trong Thánh thành rất rộng rãi, mười mấy cái xe ngựa đi song song cũng không có vấn đề gì, ngoài cư dân Bắc Vực thỉnh thoảng còn có tu sĩ bay qua trên bầu trời.
Giờ phút này khoảng cách giữa Diệp Phàm và Thánh thành còn chưa tới sáu trăm dặm, hai bên đường là những ngọn núi cao ngất, khí thế nguy nga. Con đường lớn bằng đá này giống như là do người chém núi mở ra vậy.
Khi còn cách Thánh thành không tới hai trăm dặm, người trên đường rõ ràng không ít, dị thú chen chúc lao đi, nhanh như gió như điện, phần lớn đều là tu sĩ.
Bỗng nhiên tiếng sấm vang rền truyền đến. Mấy chục kỵ sĩ như thủy triều tràn tới.
Không thể không nói những người này thực rất kiêu ngạo. Bọn họ cưỡi thú mà đi, chân bước giữa không trung, cách mặt đất khoảng mấy thước, chạy dọc theo đại lộ.
Tiếng thú hống ầm ĩ giống như một trận cuồng phong gầm thét tràn qua, khiến nhiều người đi đường râu tóc bị thổi toán loạn, không ít người trợn mắt lên nhìn.
Có thể thấy rõ rằng đó là những con Long Ma chân có móng vuốt như báo, đạp hư không mà đi, rõ ràng rất bất kính với người đi đường.
Người cưỡi thú trên không trung cho thú chạy rất nhanh, căn bản chẳng coi cảm nhận của mọi người vào đâu, nhằm thẳng về hướng Thánh thành, trong nháy mắt đã biến mất.
Người bình thường tuyệt đối không dám như vậy, bởi vì đi vào Thánh thành đa số đều là tu sĩ, làm vậy thực dễ đắc tội với người khác.
- Đây là đệ tử của thế gia thái cổ sao? Thật sự là quá kiêu ngạo. Bước trên đầu chúng ta mà đi.
Người trên đường đều vô cùng bất mãn.
- Thôi đi, đừng có mà phàn nàn nữa. Chẳng may bọn họ nghe được thì... Tới tìm người, lúc đó ngươi gặp đại họa đó.
Có người khuyên.
- Ta cảm thấy như là người của Hoàng Kim gia tộc Bắc Nguyên. Bọn họ có lẽ là vô tình, hình như có việc gấp.
- Con cháu của một vị Đại Năng trong gia tộc Hoàng Kim đắc tội với một thiếu chủ của Thiên Yêu Cung, song phong đại chiến một hồi, lưỡng bại câu thương. Hơn phân nửa là bọn họ chạy đi vì việc này rồi.
Còn chưa tiến vào Thánh thành thật mà Diệp Phàm đã cảm thấy phía trước đúng là một nơi phong vân tụ hội.
Thành này hội tụ mọi người trong thiên hạ, có hoàng tộc Trung Châu, có gia tộc Hoàng Kim Bắc Nguyên, thậm chí có cả bậc Đại Năng của Nam Lĩnh, cũng có cả các thánh địa Đông Hoang.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm rốt cục cũng tới gần đệ nhất thành của Bắc Vực.
Đây là một chốn thiên đường. Bên ngoài Thánh thành, trong phạm vi một trăm năm mươi dặm, cây cối tươi tốt, không cảm nhận được biến hóa của bốn mùa.
Mặc dù đã cuối mùa thu những nơi này vẫn xanh biếc một màu, chẳng hề lạnh lẽo chút nào, giống như ngày xuân, gió mát thổi tới, cỏ cây phong phú, linh tuyền róc rách.
Linh khí vô cùng nồng đậm, cao hơn mấy lần so với địa phương khác, cổ mộc che trời, cao tới hơn trăm thước giống như những ngọn núi nhỏ, chạy cây duỗi hướng lên bầu trời, dây leo rậm rạp giống như cầu long leo khắp vách đá.
- Đã tới cuối thu mà nơi này sao vẫn còn sinh cơ bừng bừng như vậy?
Có người cũng giống như Diệp Phàm, nghi hoặc hỏi người đi đường.
- Thánh thành trường tồn từ xa xưa. Nó ảnh hưởng tới môi trường của cả VÙNG này.
Có người đáp.
Sau nửa khắc tập trung. Diệp Phàm rốt cục cũng nhìn thấy Thánh thành trong truyền thuyết, khiến hắn rung động rất lớn.
Cổ thành cực kỳ hùng vĩ, tường thành giống như một con thương long nằm ngang, liên miên không dứt, tựa như dùng đồng đúc thành, sáng bóng lấp lánh ánh kim loại.
Cửa thành to lớn, cao tới trăm thước, khí thế mênh mông, cực kỳ hùng vĩ. Từ xa xa nhìn lại, cổ thành khổng lồ này khiến người ta có cảm giác áp bức tới hít thở không thông.
- Đây là trung tâm phong vân của Bắc Vực đó...
Từ xưa tới nay, truyền thuyết về Thánh thành rất nhiều. Tìm đọc các loại điển tịch, mọi người đều giật mình phát hiện ra nó thực sự rất cổ xưa.
Căn bản không thể tìm lại ngược dòng lịch sử xem nó bắt đầu từ niên đại nào. Từ khi có văn tự ghi lại tới này, thành này chưa bao giờ sửa chữa, cũng không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng.
Thần Thành CŨNG là tên của nó. Tương truyền vô số năm tháng trước, nó lơ lửng giữa không trung, vào thời đại thái cổ mới hạ xuống trên mặt đất.
Cổ thành này còn lớn hơn đô thành của đại quốc rất nhiều lần, hùng vĩ bao la cực kỳ. Nếu không phi hành, đi bộ như phàm nhân thì muốn đi qua thành phải mất một ngày.
Bên trong thành đông đúc phi thường, đền đài san sát. phố cổ rộng lớn, Đổ thạch phường, Tiên Nhân Lâu, Phong Nguyệt Cung, Thánh Chủ Khuyết, Yêu Vương Các, cái gì cần có cũng có, hết sức xa hoa, phàm nhân và tu sĩ hỗn tạp.
Trong thành người đến người đi, có một nửa đều là tu sĩ. Ở địa phương thế này tất cả mọi người đều không dám làm gì lỗ mãng, nói không chừng lại chọc phải con cháu của một gia tộc cổ xưa.
Mà không hay ho hơn thì có thể trực tiếp dẫm lên chân của một vị Thái thượng trưởng lão của thánh địa. Những chuyện này không phải không có khả năng phát sinh bởi vì trong Thánh thành này không hề ít người như vậy lui tới.
Diệp Phàm phát hiện ra ánh mắt của hắn không thể bao quát nổi nơi này, cổ thành khổng lồ, bố cục huyền ảo. Hắn hoài nghi một số cung điện cũng cổ kính như tòa thành này vậy.
Trên đường phố phồn hoa thỉnh thoảng lại xuất hiện một cung điện rất rộng lớn, rường cột được chạm trổ hoa lệ như hoàng cung.
- Đây là nơi nào?
Hắn thỉnh thoảng lại hỏi người qua đường.
- Đây là nhà trọ do Ngũ Hành Cung mở, cũng coi như không tồi.
- Cả một cung điện mà làm khách sạn...lại còn coi như không tồi.
Diệp Phàm hơi ngẩn ra mà nhìn trân trối.
Không đi quá xa lại thấy cả một vườn ngự uyển, cảnh trí tuyệt đẹp, lầu các nguy nga, xanh vàng rực rỡ.
- Đây là nơi nào?
- Đây là Đổ thạch phường, quy mô quá nhỏ, đề nghị ngươi đi tới Đổ thạch phường của những thánh địa khác.
Ngươi bên cạnh đáp.
- Cả vườn ngự uyển thế này mà lại coi là Đổ thạch phường cỡ nhỏ...
Diệp Phàm thật sự không biết nói gì nữa.
Sau đó không lâu hắn lại nhìn thấy một số lầu các treo giữa không trung, không hề hỗn độn mà những nơi nó lơ lửng đều theo quy luật, lịch sự mà tao nhã.
- VỊ lão bá này, xin hỏi nơi này là nơi nào?
Diệp Phàm không thể không tiếp tục hỏi người đi đường.
- Lần đầu tiên tới Thánh thành hả?
Một lão già hơn trăm tuổi ven đường nhìn hắn nói:
- Đây là một quán rượu, cũng tạm được đó.
Diệp Phàm sờ sờ cằm, thật sự không biết nên nói cái gì. Tất cả đều rất xa hoa.
Lão già kia lại nói:
- Nếu có đủ Nguyên thì có thể lên đó ăn bữa cơm, thức ngon gì trong thiên hạ đều có, nữ tu sĩ rót rượu, đánh đàn cho khách cũng có.
Bên trong thành không có người phi hành, ngay cả tu sĩ cũng giữ nghiêm quy định. Trên đường phố đông đúc, dòng người lui tới, chen vai thích cảnh.
Diệp Phàm đi một lát nữa cuối cùng cũng tới được một chỗ yên tĩnh. Đây là một đạo quan, không to lớn nhưng lại chiếm phạm vi rất rộng.
Ở xung quanh có trồng rất nhiều cổ thụ, xanh tốt vô cùng. Đạo quan thấp thoáng trong hồng trần vạn trượng, so với những nơi khác thì yên ắng hơn nhiều, có một loại cảm giác trở về.
Đây đúng là một địa phương thực đặc biệt, dường như có ý vị đại đạo lưu chuyển, rõ ràng có rất nhiều người ra vào nhưng lại vẫn rất thanh tĩnh.
- Đại thúc, cho ta hỏi nơi này là nơi nào, tại sao lại có đạo quan?
Diệp Phàm hỏi một vị trung niên mập mạp hơn bốn mươi tuổi.
- Vừa nhìn đã biết ngươi mới tới Thánh thành rồi...
Lại là những lời này, mỗi lần hắn hỏi người khác đều nghe thấy câu như vậy.
Trung niên mập mạp trông có vẻ phúc hậu này cười nói:
- Đây là thạch phường của Đạo Nhất Thánh địa, tương đối có danh tiếng, đúng là một địa phương không tệ. Gần đây Thánh nữ của bọn họ thường xuyên lộ diện, thường trú ở nơi này. Thanh niên nếu muốn ngắm dung nhan nàng thì không nên bỏ qua cơ hội này nhé.
- Điệu cười của đại thúc tại sao lại đáng khinh như vậy chứ?
- Hắc hắc... Ngươi không biết thôi, sắp tới nơi này sẽ rất náo nhiệt, cũng không biết ở đâu lại nhảy ra tám kẻ điên, tuyên bố phải thắng được Thánh nữ tại Đạo Nhất Thánh Địa đổ thạch phường.
- Đại thúc, ta thấy ngươi đúng là rất xấu xa.
Diệp Phàm liếc nhìn trung niên mập mạp này.
- Tám kẻ điên này rất có lai lịch, Thái thượng trưởng lão của Khương gia cũng không thể áp chế được bọn họ. Tám người bọn họ lấy ra một ngọc giản màu đỏ, lão già Khương gia phải xoay người rời đi.
- Tám người nọ có lai lịch gì?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Ai mà biết.
Trung niên mập mạp lẩm bẩm một tiếng rồi nói:
- Đi, chúng ta vào xem không?
Diệp Phàm uyển chuyển từ chối. Trung niên mập mạp cười hắc hắc, lắc lắc cái mông lớn trông hơi đáng khinh, một mình đi vào bên trong Đạo Nhất Thánh Địa đổ thạch phường.
- Người nào nếu muốn thắng về cả Thánh nữ của Thánh địa, đúng là vụ làm ăn kinh người. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Nhiều người như vậy dễ dàng giúp ta đục nước béo cò trong Thánh thành.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Đi qua một sóc, phía trước liền có một hồ nước rất lớn màu xanh lam, giống như một khối ngọc bích khổng lồ được khảm trên mặt đất vậy.
Dòng người bắt đầu khởi động, không ít người đi tới bên bờ hồ, dương liễu đong đưa, gió mát thổi tới.
Trong hồ có rất nhiều thuyền rồng, tiếng sáo du dương truyền tới. Diệp Phàm phát hiện ra trên bờ đa số là thanh niên.
Khi hắn nhìn lại liền cả kinh. Ở sâu bên trong hồ lớn, trên bầu trời có mây mù bao phủ, còn có rất nhiều thuyền lớn trôi nổi lơ lửng, lại có một số lầu các cung điện.
- Đây là nơi nào?
Diệp Phàm nghi hoặc hỏi.
Lần này không không bị ai nói là lần đầu đến nữa mà lại bị nói xách mé.
- Đã đến đây rồi còn vờ vịt mình là thiếu niên ngây thơ.
- Đại ca, ta thật sự không biết đây là nơi nào mà. Xin giới thiệu một chút đi.
Diệp Phàm khiêm tốn học hỏi.
Cả dòng người kéo tới hai bên bờ hồ liễu rũ. Nam nhân nọ liếc nhìn hắn nói:
- Diệu Dục Am nổi tiếng Thánh thành, ngươi không biết à?
- Diệu Dục Am là nơi nào? Ta lần đầu tới Thánh thành mà.
Diệp Phàm nói.
- Tất nhiên là một trong mười nơi phong nguyệt của Thánh thành rồi. Gần đây truyền nhân của Diệu Dục Am sắp xuất thế, ta đoán rằng một số Thánh tử và truyền nhân của thế gia thái cổ còn lén lút tới nơi này. Ngươi lần đầu tiên tới Thánh thành thì tới đây là đúng đó...
- Ta thật sự muốn biết một chút, nhưng đúng là trước đây chưa biết gì mà...
Nam nhân này lại liếc hắn rồi nói:
- Buổi tối nơi này mới náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, tiên hồ lấp lánh, lầu quỳnh điện ngọc trên bầu trời hiện ra, thuyền ngọc đi ngang trời. Truyền nhân kiệt xuất của Diêu Dục Am xuất thế, mọi Thánh tử và thanh niên thế gia thái cổ đều âm thầm tới đây.
- Tiếng tăm của Diệu Dục Am lớn vậy sao?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Diệu Dục Am kế thừa cổ kinh, thế lực khổng lồ vô cùng, tiếng tăm tất nhiên phải lớn tới cực điểm, không hề yếu hơn Thánh địa bao nhiêu đâu.
Thánh thành có mười nơi phong nguyệt lớn, Diệu Dục Am chưa nói tới nội tình và thực lực, chỉ đơn thuần nói về phong nguyệt đã xếp trong ba thứ hạng đầu.
Nghe nói am chủ mỗi đời của bọn họ đều có quan hệ khó nói với một số Thánh tử. Những Thánh tử kia về sau có người lại trở thành Thánh Chủ...
-o0o-
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Già Thiên
Thần Đông
Già Thiên - Thần Đông
https://isach.info/story.php?story=gia_thien__than_dong