Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Cư Nhất Phẩm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 334: Tầm Y
K
hi Thẩm Mặc đột nhiên nhận ra rằng, Nhược Hạm sẽ không vĩnh viễn đi theo y, bầu bạn y, chiếu cố y như y vẫn nghĩ, nàng có ngày rời khỏi y, cuối cùng y cảm thụ được thế nào là trái tim đau đớn như muốn xé làm hai mảnh.
Quyết không thể nàng bỏ đi, nếu không cả đời này huy hoàng đến đâu cũng là thất bại, thành công đến đâu cung chỉ có chua chát! Thẩm Mặc siết chặt nắm đấm, quát khản cổ:
- Tập hợp! Mau tập hợp.
Trong bóng đêm của thành Bắc Kinh, có một đội tuấn mã lao đi như tên bắn, tới mỗi một y quán, có kỵ sĩ nhảy xuống, đập cửa rầm rầm. Đối diện với người làm mặt đầy tức giận không nói một lời, đưa ra quan phiếu một trăm lượng nói:
- Giúp ta tìm đại phu tốt nhất số tiền này là của ngươi.
Có đạn bạc mở đường, tất nhiên đi tới đâu thông tới đó, đợi thấy đại phu tọa đường, các thân vệ của Thẩm gia quỳ đưa lên quan phiếu một nghìn lượng, mời đại phu đi theo chẩn bệnh.
Trong đầu Thẩm Mặc không còn khái niệm tiền nữa rồi, y đem vô số tiền rải ra, mời mười tám đại phu tốt nhất kinh thành, ngay trong đêm tới khách sạn, tới đại sảnh vái sâu một cái nói:
- Chỉ cần vị tiên sinh nào trị khỏi bệnh cho thê tử của ta, ta nguyện đem toàn bộ gia sản dâng lên.
Dừng lại một chút, y nói:
- Nếu như liên thủ chữa khỏi thì chia đều.
Vốn cùng nghề là oan gia, các đại phu không muốn cùng hội chẩn, nhưng Thẩm Mặc vung tay rộng rãi như thế, bọn họ ước chừng y phải có gia sản trăm vạn, cho dù không lấy hết được toàn bộ, kiếm được tám mười vạn thì đời này không cần đi khám bệnh nữa.
Tiền có thể sai khiến quỷ thần, trước mặt đống bạc sáng lóa, các đại phu gạt bỏ tự tôn, đồng ý với yêu cầu của Thẩm Mặc.
Qua một đêm chẩn đoán, tới khi trời tờ mờ sáng, các vị đại phu đều lộ vẻ thất vọng, điều này làm Thẩm Mặc lòng như lửa đốt ở bên cạnh tức thì rơi vào hố bắng, hỏi vội:
- Các tiên sinh có cách nào hay không?
Các đại phu đều lắc đầu:
- Đại phu Thiên Kim Đường chẩn đoán không sai, đúng là không chữa nổi nữa.
- Vậy còn cầm cự được mấy ngày?
Thẩm Mặc hỏi:
- Ta sẽ đi khắp năm châu bốn biển, mời danh y toàn quốc tới...
- Nhiều lắm cũng không qua ba ngày...
Thẩm Mặc mắt tối xầm ngất đi.
Mọi người cuống cuồng đỡ y dậy, bao nhiêu đại phu có mặt ở đó, mặc dù không chưa được bệnh cho Thẩm Mặc, nhưng chỉ là ngất xỉu thì không cần nói. Liền có vị đại phu giỏi dùng trâm, trâm qua vài cái là đánh thức được y dậy.
Thẩm Mặc mở mắt hằn vệt máu, tức thì như chưa có gì gì xảy ra, siết chặt tay hai vị đại phu bên cạnh:
- Thực sự không cứu được nữa sao?
Hai vị đại phu bị y bóp tay phát đau, nhưng lương y như phụ mẫu, không trách đấng lang quân si tình như thế, thương hại nhìn y nói:
- Đám chúng tôi không chưa được thì y quán khắp cửu thành cũng không chưa được.
Thấy y mặt tái đi như người chết, các vị đại phu không nhẫn tâm làm y tuyệt vọng, nói:
- Nhưng kinh thành không chỉ có y quán, còn có Thái Y viện.
- Thái Y viện?
Mắt Thẩm Mặc lần nữa lóe lên hi vọng.
- Đúng, Thái Y vện.
Một vị đại phu râu bạc phơ nói:
- Trong Thái Y viện có một số nơi tiến cử người vào cung, phục vụ nội đình. Bọn họ hầu hạ bên cạnh quân vương, đa phần thân mang tuyệt kỹ, lại có y thư cung đình tham khảo, thường thường hơn xa đám hạnh lâm dân gian chúng tôi.
- Bọn họ ở đâu? Ta đi mời.
Thẩm Mặc dựa vào ghế đứng dậy nói.
- Khả năng không cao.
Các đại phu lắc đầu:
- Nếu không đã sớm nói cho đại gia biết rồi.
- Vì sao không thể?
Thẩm Mặc khàn giọng hỏi:
- Ta có thể trả được tiền chữa trị.
- Bên trong Thái Y viện mặc dù có không ít quan y, nhưng có thể xưng là thái y chỉ lác đác vài người.
Các vị đại phu giải thích:
- Những người này khám bệnh cho vạn tuế gia và các thiên tuế, đã hao tổn tâm trí lắm rồi; cho dù là lục bộ cửu khanh muốn phiền tới họ cũng phải giờ các vương gia và công chúa giúp đỡ. Cho nên bọn họ không khám bệnh cho bác tính bình dân đâu.
- Sao lại vô tình như thế?
Thẩm Mặc tức giận.
- Chẳng thể trách được bọn họ, nếu như mở ra tiền lệ này, người cầu bọn họ chưa bệnh chẳng phải đạp vỡ cửa sao? Cho nên bọn họ không khám đâu...
Các đại phu còn chưa nói xong, Thẩm Mặc đã chạy ra ngoài, liền hỏi:
- Đại gia đi đâu.
- Mời thái y.
Ném lại ba chữ, Thẩm Mặc chạy mất.
Các đại phu đưa mặt nhìn nhau, đều nói người này điên rồi..
Thẩm Mặc đương nhiên không điên, ngược lại qua hoảng loạn ban đầu, y trở nên cực kỳ bình tĩnh, y biết lúc này mình không thể loạn, phải giữ tỉnh táo, nếu không Nhược Hạm không cứu được nữa... Y muốn đi tìm Lục Bỉnh, y biết vị thủ lính mật vụ kỳ quái đó nhất định sẽ giúp.
Khi y ra ngoài sân, phương đông đã hé lộ màu trắng bạc, Thiết Trụ cũng cả đem không ngủ canh bên ngoài, lập tức dắt ngựa tới, hỏi:
- Đại nhân, chúng ta đi đâu.
- Phủ đại đô đốc.
Giọng Thẩm Mặc khản đặc, Thiết Trụ vội đưa ấm nước lên.
Trong buổi sáng đầu xuân, uống nước lạnh vào cổ, làm tin thần thể xác vốn gần kiệt quệ của Thẩm Mặc tỉnh lại đôi chút, y nói:
- Đi thôi.
Hai người hai ngựa lao đi trên con đường không người sáng sớm, chỉ để lại tiếng vó ngựa dồn dập.
Tới trước phủ đại đô đốc, thấy cửa phủ đóng kín, mặc kể đám mật thám khẩn trương xung quanh, Thẩm Mặc đấm cửa, dùng hai trăm lượng bạc mới kiềm chế được cơn tức giận của gác cửa, nhưng có được tin tức làm người ta thất vọng. Lục đô đốc là tổng giám khảo thi hội, đang giam ở trong trường thi, phải đợi tháng sau duyệt bài xong mới được ra.
" Ông trời, ông định cướp Nhược Hạm của ta đi sao?" Thẩm Mặc cảm thấy như có ngũ lôi oan đỉnh, trời đất mù mịt, thất thểu rời khỏi phủ đô đốc, đi không mục đích trên con đường dài. Cọng cỏ cứu mạng duy nhất đã đứt, hiện giờ y không có ai thần quen, có cầu cũng không biết cầu ai, phải làm sao đây?
- Ngươi chán sống à?
Đang lúc thất thần, người y bị Thiết Trụ kéo một cái, ngã sang một bên, nhưng âm thanh kia lại từ phía trước hát ra.
Thẩm Mặc lờ đờ ngẩng đầu lên, chỉ tháy một cỗ xe ngựa thiếu chút nữa xô vào mình, xa phu còn chưa hết sợ, đang gìm cương lại ngoạc miệng chửi bới:
- Có mắt để làm gì? Sao không nhìn đường, nếu kinh động đại nhân nhà ta, ngươi gánh nổi tội không?
Rồi đổi giọng quay lại hỏi:
- Đại nhân không sao chứ?
Rèm cửa vén lên, một thanh niên mặc quan bào lục phẩm mặt ngư ngọc, tuấn lãng vô cùng thò đầu ra cau mày hỏi:
- Sáng sớm ngày ra quát tháo cái gì? Còn không mau xem có va phải người ta hay không?
Xa phu rất không tình nguyện quay đầu lại, làu bàu:
- Chẳng tổn hại tới một cọng lông.
Quan viên đó xuống xe, chắp tay với Thẩm Mặc:
- Không làm kinh động tới tôn giá chứ?
Thẩm Mặc lúc này mới tỉnh lại, nhìn kỹ, không khỏi ngạc nhiên:
- Trương đại nhân.
- Ngươi nhận ra ta.
Quan viên kia cũng ngạc nhiên nhìn kỹ Thẩm Mặc, mặc dù y mặt mày tiều tụy, không tiêu sai bằng một phần vạn thường ngày, thêm vào "Trương đại nhân" trí nhớ cực tốt, vỗ tay đét một cái:
- Là ngươi à?
- Chính là học sinh.
Vị Trương đại nhân này chính là quan Long Môn mười ngày trước để Thẩm Mặc vào trường thi.
Trương đại nhân cười ha hả:
- Ngươi đó, đây là lần thứ hai rồi, lúc nào cũng hấp tấp như vậy sao?
Thầm nghĩ tên gia hỏa này chắc chắn không đỗ, có đỗ cũng chẳng cao.
Thẩm Mặc không lòng dạ nào mà lảm nhảm với hắn, thi lễ nói:
- Làm đại nhân bực mình, học sinh hết sức xin lỗi, nhưng hôm nay có chuyện vạn bất đắc dĩ, mong đại nhân tha thứ, ngày khác học sinh tới tận cửa bồi tội.
- Là xe ngựa đi quá nhanh, lỗi ở ta mới đúng...
Vị Tiểu Trương đại nhân nheo mắt nhìn y:
- Ta thấy ấn đường ngươi màu xanh, xanh là màu lo lắng, có phải là có bệnh nhân rất quan trọng không?
- Đúng thế.
Bị nhìn trúng, Thẩm Mặc cũng không ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ đưa đám của y, ai cũng đoán ra manh mối.
- Định đi đâu tìm đại phu?
Trương đại nhân hỏi.
Người ta nhiệt tình như thế, Thẩm Mặc không che giấu, đem tình hình của mình trình bày đơn giản, miệng y vốn cực kín, nhưng tiềm thức chút ảo tưởng tìm được sự sống trong cái chết, làm y nói ra.
Vị Trương đại nhân đó rất kiên nhẫn lắng nghe, xa phu ở bên cạnh giục hắn "sắp muộn rồi" cũng vô dụng, tới khi nghe Thẩm Mặc nói xong, hắn thở dài một tiếng:
- Ngọc vô giá dễ cầu, kẻ có tình khó kiếm, chuyện này ta nhất định phải giúp.
Thẩm Mặc dù trong lòng mang một tia hi vọng, nhưng không tin một viên quan lục phẩm nho nhỏ mời dược thái y, mặt lộ ra vẻ không tin.
Trương đại nhân hết sức tinh mắt, liền nhìn ra được ý tứ của y, cười nói:
- Đương nhiên ta không có thể diện lớn như thế, nhưng có người có là được rồi.
Liền bảo Thẩm Mặc theo hắn, Thẩm Mặc hết cách rồi, đành theo vị quan lục phẩm mà ở kinh thành tùy tiện ném một viên đá cũng trúng phải ba người, đi tới Tây Trường An.
Thẩm Mặc nhìn hai bên đường, phát hiện tới nơi vương công quý tộc tập trung, hi vọng trong lòng nhiều hơn một chút, đợi xe ngựa dừng trước một phủ tường đỏ ngói vàng, hi vọng của y trào dâng, vì tấm biển màu lam kia viết ba chữ vàng Dụ Vương Phủ.
Trương đại nhân xuống xe nói với Thẩm Mặc:
- Ngươi ở đây chờ một chút ta đi xin chỉ dụ.
Thẩm Mặc đáp lời xong, nói:
- Học sinh Thẩm Mặc, còn chưa thỉnh giáo quý tính cả đại nhân.
- Hả.. Thẩm Chuyết Ngôn!!
Trương đại nhân kinh hãi:
- Ta là Trương Cư Chính, rất vui được gặp.
o O o
Móa Trương Cư Chính biến pháp, một trong hai biến pháp sánh với Thương Ưởng nhà Tần … không đếm nổi danh nhân xuất hiện trong thời này nữa… chắc chắn đây là người mà Đường Kinh Xuyên nghĩ có thể sánh ngang với Thẩm Mặc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Cư Nhất Phẩm
Tam Giới Đại Sư
Quan Cư Nhất Phẩm - Tam Giới Đại Sư
https://isach.info/story.php?story=quan_cu_nhat_pham__tam_gioi_dai_su