Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Say Mộng Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 325-1: Phượng Hoàng Bay (1)
T
iểu Man đang ngồi trước bàn trang điểm, chải tóc một cách lười biếng, gương mặt trong gương xinh đẹp một cách quyến rũ, chỉ có điều có vẻ như nó đang giận dỗi và nhàm chán.
Đã có bảy tám ngày Dương Phàm không về nhà rồi, kể từ khi vụ án Khâu Thần Tích xảy ra, thành Lạc Dương và trong cung luôn ở trong trạng thái đề phòng nghiêm mật. Là một tướng lĩnh trấn thủ trọng yếu của triều đình, lúc này làm sao Dương Phàm có thể vắng mặt.
Tiểu Man cũng chẳng hiểu mình bị sao nữa, thường ngày khi có Dương Phàm ở nhà, nàng sợ nhất là mỗi lần từ cửa hàng trở về và phải đối mặt với hắn; khoảng khắc xấu hổ nhất chính là mỗi tối, mặc dù Dương Phàm ngủ trên sàn nhà, nhưng dù sao thì cũng là cùng trong một phòng. Nàng ngại ngùng đến mức chẳng dám cởi cả áo ngoài, trở mình cũng sợ bị hắn nghe thấy, khiến cho đêm nào nàng cũng ngủ không yên.
Nhưng mà, mấy ngày này Dương Phàm không ở nhà, mỗi ngày trở về không nhìn thấy Dương Phàm, mỗi tối nhìn xuống khoảnh sàn trống trải, lòng nàng cũng cảm thấy trống trải, giống như là thiếu cái gì đó, mất cái gì đó. Mấy ngày như thế khiến cho nàng ăn chẳng thấy ngon, ngủ… dường như cũng khó ngủ hơn trước.
- Phu nhân, a Lang về phủ rồi!
Tiếng kêu của Tam Tỷ Nhi vừa mới vang lên ở bên ngoài phòng ngủ, Tiểu Man bèn vui mừng tới mức nhảy dựng lên.
- Ối!
Vì động tác hấp tấp, lược cầm trên tay còn chưa bỏ xuống, nên cuốn vào tóc, khiến nàng đau đớn bật thốt lên một tiếng “ối”. Nhưng nàng căn bản không thèm để ý đến chuyện đó, cầm cây lược sừng ném đại lên bàn trang điểm, chạy bay như một mũi tên ra cửa, mở cửa, hớn hở nói:
- Huynhh ấy về rồi sao, ở đâu? A, Lang quân!
Tiểu Man vừa dứt lời thì thấy Dương Phàm đứng cười dài ở cửa sân, trong tay còn cầm một cái hũ màu xanh đen. Tiểu Man đầu tiên thấy vui mừng rồi liền đó thấy có chút xấu hổ. Điệu bộ vui sướng của nàng quả thực là biểu hiện hơi lộ liễu, vẻ vui mừng lồ lộ ngay cả trong mắt tiểu nha đầu Tam Tỷ Nhi.
Tiểu Man trừng mắt nhìn Tam Tỷ Nhi, nhếch miệng lên rồi đi về phía Dương Phàm nghênh đón, giọng hạ thấp hơn một chút nhưng vẫn hàm chứa đầy sự vui sướng như cũ:
- Lang quân, huynh về rồi ư!
Chòm râu của Dương Phàm không được cạo sạch sẽ, những sợi râu lún phún dưới cằm khiến hắn trông có vẻ rất chững chạc. Nhưng Tiểu Man lại chú ý đến ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn trong veo, toát ra ánh sáng hiếm thấy.
Trong lòng Tiểu Man xẹt qua một chút men say: “Huynh ấy nhìn thấy mình…., hình như cũng rất vui!”
Dương Phàm mỉm cười nhìn nàng, Tiểu Man mặc chiếc áo sợi sặc sỡ, mái tóc dài chưa búi, buông hờ hững sau vai, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ càng thêm xinh đẹp, sáng ngời như ngọc. Bộ yến phục rộng thùng thình khó che giấu được vóc dáng yểu điệu duyên dáng của nàng, giống như một cây thược dược khẽ rung rinh trong sương mờ.
Dương Phàm nói khẽ:
- Ừ! Ta về rồi! Mấy ngày nay trong triều nhiều chuyện, phải đảm nhiệm cảnh giới suốt, cũng không tiện gửi thư về nhà, khiến nàng phải lo lắng, trong nhà vẫn ổn cả chứ?
Tiểu Man nói:
- Trong nhà ổn cả, lang quân cứ yên tâm. Thiếp cũng nghe nói trong cung đã xảy ra một số chuyện, đương nhiên lang quân không dứt ra được. Hôm nay nghe nói Khâu Thần Tích bị chém ở Thái Ất Môn, thiếp đoán rằng lang quân sắp về, chỉ có điều là không rõ sẽ về hôm nay hay ngày mai.
Tiểu Man nói rồi bảo Tam Tỷ Nhi đang đứng bên cạnh:
- Tam Tỷ Nhi, dặn nhà bếp chuẩn bị tiệc rượu, đun thêm chút nước nóng để A Lang tắm rửa tẩy trần.
- Vâng!
Tam Tỷ Nhi đáp một tiếng rồi như một con chim hỉ thước bay vút vào trong sân.
Dương Phàm cười nói:
- Cũng không phải là đi xa mà, sao phải lọng trọng như vậy.
Tiểu Man nói:
- Lang quân ở bên ngoài vất vả, về nhà thì nên thoải mái một chút, đây là cái gì vậy?
Dương Phàm nói:
- Ồ, đây là rượu nho ta mua ở, tứ chưng tứ ủ đó, hương vị rất ngon. Những ngày này nương tử một mình lo liệu việc nhà, thật vất vả quá. Đêm nay uống một chút rượu, tự thưởng cho mình một phen.
Tiểu Man trong lòng càng thêm vui mừng, nàng nhận vò rượu, cười nói với hắn:
- Nhà ta có tửu quán đó, chuyên bán các loại rượu ngon, lang quân sao lại đi mua cho người ta đắt hàng thế?
Dương Phàm khi đi qua, chợt nhớ ra kẻ thù lớn cuối cùng cũng đã đền tội rồi, thù lớn đã báo, việc tìm kiếm a muội cũng lập tức có thể bắt tay tiến hành, trong lòng sảng khoái nên mới muốn uống rượu chúc mừng, thế là tiện tay mua một vò, lúc đó thực sự quên rằng mười bảy tửu quán mà nhà hắn tiếp quản thì có một tửu quán chuyên bán rượu ngon.
Tiểu Man nói Dương Phàm mới nhớ ra, bật cười nói:
- Phải rồi, sao ta lại quên nhà ta cũng có rượu nhỉ.
Tiểu Man cùng hắn đi vào phòng, đem vò rượu đặt lên bàn, pha cho hắn một cốc nước ô mai, nói:
- Thời tiết nóng bức, nước này bỏ thêm đá rồi, lang quân uống đi cho mát. Thiếp đi chuẩn bị thường phục cho lang quân, lát nữa đi tắm, nghỉ ngơi cho khỏe.
Tiểu Man lúc này thực sự có cảm giác là một tiểu nương tử dịu dàng hiền thục.
Cái khó hơn nữa là, nàng làm rất tự nhiên, Dương Phàm cũng hưởng thụ tự nhiên.
***
‘Bịch!”
Vò rượu nho rơi xuống đất, rượu đổ lênh láng, màu đỏ sẫm như máu.
Một con chó lông đen xù hưng phấn chạy tới, cúi đầu hít hà, rồi thè lưỡi ra liếm.
‘Bịch!’
Lại một cái bình song long than thủy rỗng có tai cầm màu ngọc bạch ném xuống đất, vỡ ra làm bốn, năm mảnh. Con chó xồm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn nam chủ nhân đang trong cơn giận dữ, nó vô tình vẫy tai rồi lại tiếp tục liếm chỗ rượu nho.
Võ Thừa Tự lồng lộn như thú dữ trong phòng, nhìn thấy cái gì là muốn đập cái đó. Người làm trong Phượng các là Trương Gia Phúc cứ đi theo sát y, không ngừng nói:
- Vương gia bớt giận, bớt giận!
Võ Thừa Tự rốt cục không còn gì để ném nữa, thở hồng hộc ngồi trở lại ghế. Trương Gia Phúc vội vàng tiến đến trước mặt, khom người nói:
- Vương gia bớt giận, điện hạ bảo vệ Vương gia bằng mọi giá, không nói rằng Vương gia có liên can đến vụ án Khâu Thần Tích và Chu Hưng thì đủ thấy được tình yêu thương của điện hạ đối với Vương gia rồi. Vương gia tạm thời nhẫn nại, chỉ cần ân sủng thánh thượng còn đó thì Vương gia cứ bình tĩnh chờ thời cơ, chưa chắc không có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Võ Thừa Tự cười lạnh nói:
- Cơ hội? Bổn vương còn có cơ hội sao?
Trương Gia Phúc nói:
- Chỉ cần giang sơn của điện hạ còn muốn truyền cho hậu duệ của Võ Thị, thì người có tư cách kế thừa giang sơn này cũng chỉ có Vương gia và Lương Vương. Vương gia nóng vội làm cho điện hạ sinh lòng ghét bỏ, đây mới chỉ là trừng phạt cảnh cáo, nhưng Vương gia làm sao biết Lương Vương đắc ý vênh váo lại không dẫm vào vết xe đổ của Vương gia? Từ xưa tới nay thái tử lập lên rồi lại phế truất không biết bao nhiêu mà kể, trong đó không có người giữ được ngôi vị cả đời ư? Vương gia hà tất phải nản lòng như vậy?
Vương Thừa Tự đảo tròng mắt, không nói gì.
Trương Gia Phúc lại nói:
- Với tính tình của điện hạ, phàm là có căm ghét ghê tởm ai thì cũng không dám giận dữ thái quá. Nhưng lần này Khâu Thần Tích và Chu Hưng tuy đã bị lật đổ, điện hạ lại tìm mọi cách giữ gìn, không để Vương gia và bản thân mình có chút liên lụy nào, ngược lại còn bày mưu tính kế để Lý Chiêu Đức trình sớ, trao đổi về những điểm lợi và hại khi để Hoàng thân quốc thích tham gia triều chính, sau đó mới miễn chức Tể tướng của Vương gia.
Trương Gia Phúc khẽ mỉm cười, nói:
- Hành động này cố nhiên là một đòn đánh vào Vương gia nhưng cũng là chặn hết đường tham chính của Lương Vương. Lần này ông ta cố nhiên là thanh thế lẫy lừng nhưng Vương gia chỉ cần hết mực trung thành, không để mất đi sự tin yêu của điện hạ thì sẽ có cơ hội làm lại từ đầu. Chúng ta theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của Lương Vương, chỉ cần đợi ông ta có sơ hở, hoặc là chúng ta sẽ giúp ông ta tạo ra sơ hở…
- Ừ!
Võ Thừa Tự bình tĩnh lại, tuy ánh mắt vẫn âm u lạnh lẽo như rắn nhưng thần thái không còn phẫn nộ điên cuồng nữa.
Trương Gia Phúc thấy thế thở phào nhẹ nhõm, lại khổ sở khuyên giải thêm một lúc lâu, thấy trời đã tối mới cáo từ Võ Thừa Tự ra về.
Trương Gia Phúc vừa ra khỏi cửa phủ của Võ Thừa Tự liền ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chớ nhìn thấy vừa rồi y nói năng điềm tĩnh như vậy, Võ Thừa Tự có Đông Sơn tái khởi được hay không, y cũng không ôm hi vọng. Người tái khởi Đông Sơn cố nhiên là có, nhưng Vương Thừa Tự khó mà có được cơ hội này.
Võ Tam Ân, Thái Bình công chúa, Lý Chiêu Đức, Địch Nhân Kiệt, ai cũng tầm cỡ cả. Họ đâu có ngu ngốc, ai sẽ cho Võ Thừa Tự lần nữa cơ hội cướp lấy quyền lực? Nhưng y đã lên thuyền của Võ Thừa Tự, không xuống được nữa rồi, không nói như vậy thì có thể làm được gì chứ?
Khiến cho Ngụy Vương dấy lên một tia hi vọng, thì bản thân mình mới có hi vọng!
Trương Gia Phúc vừa mới rời khỏi, Võ Thừa Tự cười lạnh một tiếng, tâm tư của Trương Gia Phúc thế nào, y biết rõ. Nếu không phải bị buộc quá chặt vào cây đại thụ là y đây thì Trương Gia Phúc căn bản không thoát thân được sớm đã thành con bướm bay đến liếm mông Võ Tam Ân rồi.
Trương Gia Phúc an ủi như vậy, chẳng qua chỉ là muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Chỉ có khuyên y không cam tâm thì mới có lòng giữ gìn nanh vuốt. Y giờ tuy đã thất thế nhưng dựa vào ảnh hưởng của y ở dòng tộc Võ thị, tuyệt đối không bao giờ có thể bị suy yếu ngay lập tức. Nếu y có lòng bảo toàn vài tên tay sai nhỏ thì tin rằng không có ai dám mạo hiểm ép y chó cùng rứt giậu.
Nhưng, hi vọng làm thái tử của y không còn nữa, cứ âm thầm nhẫn nhịn có ý nghĩa gì đâu?
Hiện giờ y chỉ muốn tìm ra kẻ làm hỏng đại sự của y, hủy hoại giấc mộng xưng đế của y để báo thù, bất chấp mọi giá, bất kể là một mất một còn hay cả hai cùng chết! Nhưng mãi đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa biết rốt cục sơ sót ở chỗ nào, tại sao lại khiến Thiên tử cuồng nộ đến như vậy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Say Mộng Giang Sơn
Nguyệt Quan
Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=say_mong_giang_son__nguyet_quan