Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lục Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 326 : Tình Ý
L
ưu Vân Thành
Vẫn như xưa, ấn tượng đầu tiên về tòa thành này luôn là những tiếng ồn ầm ĩ. Tuy thế, cũng như bên ngoài trăng sáng vẫn còn có ánh sao, trên Thương hải bao la vẫn còn có các đảo, bên trong tòa thành trì náo nhiệt này, cũng có vài nơi khá là yên tĩnh.
Tại một ốc trạch nào đó, trong một đình viện nhỏ, một cây hòe lớn tuổi xiêu vẹo dựa vào góc tưởng, cành lá xanh vươn khỏi bức tường trắng, khẽ rung theo làn gió. Trong tiểu viện, trên đám cỏ thơm, bỗng có một con Tiểu Hắc Trư chạy tới, đi bộ chậm rãi quanh sân một vòng, sau đó ngửi ngửi rồi từ từ đi tới bên cạnh cây hòe già nghiêng ngả.
Nó nghe ngóng một lúc, rồi cọ cọ vào thân cây. Rồi chẳng biết tại sao, lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với cây hòe phía trên cao, liền đi ra phía sau một cái rễ cây, nâng hai chân trước tựa như muốn leo lên.
Nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghe nói có heo nào leo cây được cả. Cho nên Tiểu Hắc Trư cố leo cả buổi đều là hoài công. Nó ngây người, không có ý định rời đi, trong miệng hừ hừ với cây hòe vài tiếng, có vẻ không vui.
Một tiếng cười nhu hòa cùng với tiếng bước chân vang lên đằng sau lưng nó, một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người xuất hiện, mỉm cười đi tới. Hai tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Hắc Trư, sau đó nàng nâng nó lên, đặt trên cành cây đang vươn cả ra phía ngoài của cây hòe xiêu vẹo.
Tiểu Hắc Trư lập tức trở nên cao hứng, đứng tựa vào thân cây, nhếch miệng ‘hưm hưm’ như mỉm cười. Nàng cũng mỉm cười với nó, sau đó yên lặng ngẩng đầu nhìn.
Vài chiếc lá xanh đang đung đưa theo gió, nàng ngưng mắt ngắm nghía một hồi lâu, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Rồi nàng thấp giọng nói:
"Tiểu Hắc, lại một ngày nữa rồi."
***
Thẩm Thạch tiến vào thành, dựa theo chỉ dẫn của Tôn Hữu đi về phía bắc, đến một con đường vô cùng yên tĩnh, không có mấy bóng người đi đường. Nơi đây có vẻ quạnh hiu, những trạch viện bên đường đa số đều đóng chặt cửa lớn, không biết bên trong là những người như thế nào. Tuy thế, Thẩm Thạch cũng chẳng hề quan tâm, hắn chỉ âm thầm suy tính ở trong lòng, rồi cuối cùng dừng lại trước một ngã tư đường, nhìn sang một căn phòng trông vô cùng bình dị.
Cánh cửa đóng chặt, tường trắng cao ngất, phía đầu tường có một nhành cây xanh lá, mang đến cảm giác tươi mát khiến không khí trở nên ôn hòa hơn. Bên ngoài bên trong đều hoàn toàn yên tĩnh, không rõ chủ nhân của căn phòng này hiện đã ra ngoài, không còn ở lại hay đang vì gió lạnh mà lười biếng, lưu luyến tấm chăn không nguyện rời giường.
Tâm tình của Thẩm Thạch bỗng có chút khẩn trương. Đã từng trải qua một ngày một đêm vuốt ve chăm sóc, đến giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy cảnh tình nồng nhiệt như mơ, cứ như thế mà đột nhiên trở nên mãnh liệt, thậm chí khiến hắn cho đến giờ vẫn không biết nên dùng tâm tình gì, lời nói ra sao khi một lần nữa gặp lại nữ tử kia
Hắn yên lặng đứng đó một lúc lâu, rồi sau đó liền hít sâu một hơi, giơ cánh tay lên gõ gõ nhẹ vài cái lên cánh cửa.
“ Cốc cốc cốc.”
Bên trong vẫn một mực yên tĩnh, không hề có hồi âm.
Thẩm Thạch đợi một hồi, lại nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa vài cái.
“ Cốc cốc cốc.”
Cành lá cây hòe tại góc tường kia như nhẹ nhàng run rẩy, sau cánh cửa mơ hồ truyền đến vài âm thanh rất nhỏ. Thẩm Thạch vẫn kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài. Một lát sau, cánh cửa vẫn bất động như cũ, nhưng có một thanh âm nữ vang lên phía sau, thấp giọng hỏi:
"Là ai?"
Thẩm Thạch dừng một chút rồi nói: "Là ta, Thẩm Thạch."
Phía sau cánh cửa lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, như ai đó đang cứng đờ, nhưng rồi một tiếng kêu mãnh liệt vang lên, mang theo tâm trạng hân hoan vui sướng vô cùng.
“ Két” một tiếng, cánh cửa bị kéo mạnh ra, thân hình của Lăng Xuân Nê xuất hiện, trên vẻ mặt vui mừng còn mang theo một tia kích động.
Bên trong và bên ngoài, trước và sau cánh cửa, ánh mắt của hai người cùng tiếp xúc với nhau, đột nhiên lại trở nên trầm mặc. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, như trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.
Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng. Mới chỉ qua mấy ngày, chẳng biết tại sao lại có một loại tâm tình phức tạp đến kỳ dị chắn giữa hai người bọn họ. Thẩm Thạch trên đường vốn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng đến thời khắc này lại chẳng nói nổi một lời.
Đúng lúc đó, bỗng có một tiếng động lớn phát ra từ dưới chân của hai người, cúi đầu xem thì hóa ra là Tiểu Hắc đã chạy đến bên chân Thẩm Thạch, hung hăng cọ cọ vài cái, miệng không ngớt rên hừ hừ.
Thẩm Thạch cùng Lăng Xuân Nê đồng thời bật cười, lập tức như cảm giác được điều gì, liền nhìn sang nhau, nhưng lần này khóe miệng đã lộ ra nét vui vẻ. Lăng Xuân Nê tránh người sang một bên, khẽ cười nói: “ Vào trong rồi hẵng nói.”
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, bước qua cánh cửa rồi tiện tay đóng lại. Hắn vuốt vuốt đầu Tiểu Hắc rồi để nó đi chơi, sau đó lại ngắm nghía khoảng sân nho nhỏ một chút. Đột nhiên, hắn cảm giác trong lòng bàn tay mát lạnh, một bàn tay mềm mại như không xương nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay hắn. Thẩm Thạch liếc nhìn Lăng Xuân Nê, thấy nàng khẽ cúi đầu. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng rung động, thấp giọng nói: “ Bên ngoài lạnh đấy, vào nhà rồi nói chuyện.”
Lăng Xuân Nê nhẹ gật đầu, hai người kề vai đi vào phía trong phòng. Gian phòng không lớn, đồ dùng chỉ có vài cái, đều là thứ vật dụng bình thường, không thể tính là xa hoa. Vậy nhưng liếc mắt nhìn qua, tất cả đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, trong căn phòng vắng vẻ lại vô cùng sạch sẽ, làm cho người ta thoải mái.
Thẩm Thạch nhìn quanh, rồi lại đối diện với Lăng Xuân Nê, mở miệng muốn nói điều gì đó. Lăng Xuân Nê cũng nhìn hắn, chỉ thấy khóe môi hắn nhúc nhích, như đang vất vả chọn từ ngữ, cuối cùng mãi mới nói nổi một câu: “ Nàng… Mấy ngày nay có tốt không?”
Ánh mắt Lăng Xuân Nê dịu dàng như nước, ôn nhu nhìn hắn nói: "Rất tốt."
Thẩm Thạch cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, có lẽ cả đời hắn chưa từng như thế này. Dù đêm đó đã cùng nàng thân mật đến vậy, mà tại sao đến giờ vẫn còn có vài phần khẩn trương. Suy nghĩ một chút, hắn liền hít sâu một hơi, chuẩn bị giải thích với Lăng Xuân Nê một phen:
"Trước đây vài ngày, ta có sự việc nên bị chậm trễ, thực sự rất xin lỗi. Chuyện kia là..."
Vừa nói được nửa câu, Lăng Xuân Nê bỗng cắt ngang, mỉm cười nói: “ Không cần phải nói đâu, thiếp biết rồi, không sao đâu.”
Thẩm Thạch “A…” lên một tiếng, lại cảm thấy như không có gì để nói, có một cảm giác quẫn bách mà từ trước đến nay hắn hiếm khi trải qua, trong nhất thời cũng không biết phải làm sao, nên nói điều gì mới tốt. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, trong lòng hắn cũng trở nên hồ đồ, hỏi lại một câu vô nghĩa: “ Ách… Vậy gần đây nàng có khỏe không.”
Lăng Xuân Nê ngơ ngác một hồi, sau đó liếc nhìn Thẩm Thạch, đột nhiên phì cười một tiếng. Nụ cười như gió xuân quét qua muôn hoa nở rộ, ôn nhu vô tận. Mặt mày nàng lộ ra vẻ dịu dàng đáng yêu, mỉm cười đáp: “ Thiếp ấy hả? Rất khỏe. À…”
"À cái gì cơ?" Thẩm Thạch liền vội vàng hỏi lại.
Lăng Xuân Nê lẳng lặng nhìn hắn, đôi má chợt ửng hồng. Nhưng nàng không hề ngoảnh mặt đi, chỉ kéo lấy bàn tay hắn, dịu dàng, bình tĩnh đáp: “ Những ngày này, thiếp ở đây cảm thấy rất tốt, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng vẫn luôn nhớ chàng.”
“ Rất nhớ, rất nhớ chàng. Thiếp cũng không biết vì sao lại vậy, trước kia chưa bao giờ thiếp nghĩ về một người nhiều như thế. Thiếp chính là luôn luôn nhớ chàng, chỉ mong được nhanh chóng nhìn thấy chàng, chỉ muốn được cùng chàng sống chung một chỗ.”
Giọng nói của nàng dịu dàng mà bình tĩnh, nhưng nói đến nửa sau đôi má lại ửng đỏ thêm vài phần, thanh âm như khẽ run rẩy, như có vài phần khẩn trương. Thế nhưng, nàng vẫn đứng yên ở đó, nhìn Thẩm Thạch nói từng từ, từng từ một.
Thẩm Thạch đột nhiên cảm thấy trong đầu trống rỗng, những từ ngữ kia như vang vọng, tim hắn từ từ đập nhanh lên, trong lòng chợt trở nên kích động.
Hắn nhìn về phía nàng, thấy vẻ can đảm của nàng. Nàng vẫn đang đứng đó khẩn trương, không hề lui lại, đôi má ửng đỏ nhìn hắn.
Hắn mở to miệng, như muốn nói điều gì đó, nhưng đột nhiên lại cảm thấy tất cả ngôn từ đều trở nên vô nghĩa. Vậy nên, cuối cùng hắn chỉ im lặng, đột nhiên bước tới, vòng tay ôm lấy nàng vào trong lòng.
Ôm vào lòng, thật sâu.
Giờ ngọ đã qua, nơi đây vẫn yên bình an tĩnh.
Hương vị ngọt ngào như đang quanh quẩn đâu đây.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi má ngượng ngùng đỏ lừng như đang say rượu, nước da đẹp dịu dàng như màu hổ phách.
Lồng ngực quen thuộc, rắn chắc trầm ổn đó, giống như rượu ngon tinh khiết, chưa uống đã say.
Vì nhớ nhung người mà ôm ấp, lại như một cuộc rượu say.
Một giấc mộng say sưa, vậy hãy cứ mặc sức mà túy lúy!
Trong mộng hay ngoài mộng, cũng mãi ở bên người.
Thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành không. Hắn cúi đầu xuống, dịu dàng vô hạn, xua tan đi bao lạnh lẽo. Căn phòng nho nhỏ này, giống như một tiểu đào viên, của riêng hai người bọn họ.
***
Trong đình viện, Tiểu Hắc Trư đang chơi bên cây hòe nghiêng ngả, đang cảm thấy nhàm chán thì đột nhiên thấy cánh cửa căn phòng kia bỗng bật mở, hai bóng hình hiện ra ở phía trong, liền chạy tới đó.
Vừa chạy tới gần, đang định nhảy qua ngưỡng cửa vào tìm Thẩm Thạch cùng Lăng Xuân Nê chơi đùa, thì mắt nó đột nhiên tối sầm. “Đùng” một tiếng, hai cánh cừa vừa mở ra bỗng nhiên mạnh mẽ đóng lại. “Cộp”, trán Tiểu Hắc đập đầu vào cánh cửa, làm nó ngã chổng vó, đập mông xuống đất, hai con ngươi xoay tròn một hồi.
Phía trong cánh cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở nhẹ, rồi có thanh âm của Lăng Xuân Nê như đang hoảng sợ, thấp giọng hỏi: “A, hình như chàng vừa đập vào đầu Tiểu Hắc đó?”
Sau một lát, có tiếng Thẩm Thạch đáp: “ Mặc kệ nó, con heo đần đó da dày thịt béo, có đụng mười cái trăm cái nữa cũng không việc gì đâu.”
Lăng Xuân Nê cười mỉm, rồi sau đó chẳng biết tại sao lại bật cười thành tiếng, cười to một tràng. Một lát sau, bên ngoài không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Mà bên ngoài cửa, Tiểu Hắc Trư sau một lát đã phục hồi tâm trí, nhìn thấy cánh cửa đã đóng chặt liền lập tức nhảy dựng lên, sử dụng móng heo mạnh mẽ gõ gõ vài cái, nhưng không hề thấy phản ứng gì. Tiểu Hắc hừ hừ hai tiếng, hất đầu lên, làm một động tác khinh thường, rồi sau đó chậm rãi đi về phía dưới tán cây hòe, nhìn nhìn bầu trời phía trên góc sân nhỏ. Sau đó, nó ngáp một tiếng, nằm xuống dưới bãi cỏ.
Trời rất cao, rất xanh, thời tiết thật thích hợp để ngủ đây.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lục Tiên
Tiêu Đỉnh
Lục Tiên - Tiêu Đỉnh
https://isach.info/story.php?story=luc_tien__tieu_dinh