Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khai Quốc Công Tặc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 3 - Chương 128: Triều Lộ (54)
L
òng càng nóng như lửa đốt, Trình Danh Chấn càng không dám hối thúc các huynh đệ gia tăng cước bộ. Chiến trường đã ở ngay trước mắt, một khi thế cục bất lợi với Trương Kim Xưng, viện binh mệt mỏi quá độ chắc chắn sẽ không thể nào xoay chuyển được tình thế. Nghĩ vậy, hắn cứ đi rồi nghỉ, mỗi khi đi được hơn mười dặm đều dẫn ngựa đi chỉnh đốn đội ngũ, đồng thời cho toàn bộ kị binh đi thăm dò tin tức, chia nhau ra thám thính quân tình ở các vùng lân cận.
Lại hành quân mệt nhọc suốt một ngày, ngay lúc đến được Nam Cung thành, tiền phương đột nhiên truyền tin về: Trương Kim Xưng đang dẫn đại quân đánh nhau với một toán người ngựa lai lịch bất minh, tình thế chiến sự vô cùng ác liệt.
- Binh mã của ai, bao nhiêu người? Khai chiến lúc nào?
Trình Danh Chấn kinh ngạc, ghìm cương của gã thám báo lại truy hỏi.
- Không rõ! Vừa mới khai chiến!
Kị binh tạm thời đổi thành thám báo thở hổn hển bẩm báo:
- Hùng Giáo úy đã dẫn người đến gần thám thính, cho ta về trước báo tin. Ngài ấy nói, xin ngài lập tức tập kết quân tại chỗ, tránh bị bại binh xông ra làm hỗn loạn đội hình!
- Nói cái gì?
Lão tướng Trương Cẩn của Minh Châu quân vô cùng bất mãn trách móc.
- Sao hắn biết đại đương gia sắp thua. Không phải là vừa mới khai chiến sao?
- Nói rõ một chút!
- Người rốt cuộc có nhìn rõ hay không?
- Đừng trù ẻo lung tung!
Các tướng sĩ hiện giờ tuy đã thoát li khỏi Đầm Cự Lộc, nhưng trong lòng dù sao cũng còn niệm chút tình hương hỏa, rất không hài lòng với những lời lẽ hồ đồ xằng bậy của lính thám báo, nhao nhao chất vấn.
Gã kị binh làm thám báo tạm thời bị mọi người vây hỏi đến mức mắt đỏ cả lên, chùi mồ hôi, vươn cổ cự nự:
- Quân kì của Trương đại đương gia đều bị người ta đạp đổ cả rồi, còn có thể không bại sao? Chê ta không nhìn rõ? Các ngươi cũng có ngựa, tự mình xem đi!
- Tiểu tử thối, gan cũng lớn lắm!
Vương Nhị Mao xông ra khỏi hàng ngũ, thò tay túm cổ đối phương, tiếp sau đó, hai chân hắn kẹp lấy bàn đạp.
- Để ta đi nhìn một cái, lão Hùng là người của ta, rất biết kìm chế!
Đang nói, từ đằng xa đã xuất hiện những binh lính thua trận. Ban đầu là lác đác mười mấy người, sau đó là mấy trăm, mấy ngàn, ai nấy đều tựa như gặp phải quỷ, gào khóc chạy về phía bên này.
Với tình cảnh này, không cần Vương Nhị Mao phải đi xem xét cẩn thận nữa. Trình Danh Chấn quyết định thật nhanh, quát lớn:
- Bày trận, bộ sóc thủ, khiên thủ tiến lên trước, định phong chùy!
- Bày trận, bộ sóc thủ, khiên thủ tiến lên trước, định phong chùy!
Các thân binh lần lượt gào lên, truyền mệnh lệnh xuống toàn quân. Sau đó thổi hiệu lệnh, nhắc lại lần nữa "wu wu, wu wu, wu wu wu wu...
Định phong chùy vẫn là một kiểu đội hình ứng phó khẩn cấp thường dùng khi bộ binh đột nhiên bị tập kích. Từ đầu đến đuôi có hình tam giác, chính diện có mũi nhọn, có thể làm phân tán áp lực công kích. Trong chớp mắt, Minh Châu quân được huấn luyện thuần thục đã hoàn thành việc thay đổi đội hình, Trình Danh Chấn hít sâu một hơi, giương cờ lệnh lên, hét to:
- Sóc phong tiến lên, cung tiễn thủ, phong tỏa trước trận năm mươi bước. Kẻ nào dám xông vào, bắn chết không tha!
- Wu wu, wu wu, wu wu...
Tiếng hiệu lệnh tàn khốc, truyền mệnh lệnh khốc liệt đẫm máu xuống bên dưới. Toàn quân phía trước lập tức chĩa ra hàng trăm mũi sóc, tựa như nanh sói. Vũ tiễn xé gió lao đi, nhanh chóng bao trùm toàn bộ phạm vi năm mươi bộ. Đám quân bại trận chạy bán sống bán chết không kịp phòng bị, bị bắn ngã rạp.
- Cùng kêu lên, tản ra hai bên, kẻ nào xông thẳng vào trận, giết!
Không để ý đến đám bại binh giãy dụa lăn lộn trước mắt, Trình Danh Chấn tiếp tục ra hiệu thi hành mệnh lệnh.
- Tản ra, tản ra hai bên đi, kẻ nào xông thẳng vào trận, giết!
Các thân binh kéo căng họng, ra sức gào lên nhắc nhở.
Không cần họ phải nhấn mạnh lần nữa, với hiện thực máu chảy đầm đìa bày ra trước mắt, đám bại binh cũng không dám tiến gần thế trận lấy nửa bước. May mà số lượng của họ cũng không gọi là nhiều, kịp thời thay đổi phương hướng. Nháo nhào phân thành hai luồng, bọc lấy hai bên cánh của Minh Châu quân mà chạy.
Thấy bại binh bắt đầu tản ra, Trình Danh Chấn thở dài một hơi, thấp giọng hạ lệnh:
- Để bọn họ theo sau chúng ta, tập kết lần nữa! Chuẩn bị phản kích!
- Tập hợp phía sau Minh Châu quân, cửu đương gia đến rồi, các ngươi sợ gì chứ?
Các thân vệ đồng thanh kêu lên, cố ý trấn an tinh thần đám bại binh.
- Kết trận, theo phía sau Minh Châu quân, xem xét tình hình rồi hãy nói!
Bọn Vương Nhị Mao, Tạ Ánh Đăng không thể phát huy tác dụng trong quân trận hào hứng ra mặt, chủ động đảm nhận trách thu gom đám bại binh.
Đáng tiếc trong đám bại binh, đại đa số là những lính mới do Trương Kim Xưng mới chiêu nạp mấy tháng gần đây, hoàn toàn chưa từng kề vai chiến đấu cùng Trình Danh Chấn, vì vậy sẽ không vì mấy câu nói này mà vực lại tinh thần. Đại đa số sau khi chạy qua Minh Châu quân liền lập tức chạy về phía xa. Chỉ có một số rất ít, mười phần không tới một phần, từ từ dừng bước, đứng phía sau Minh Châu quân xem chừng.
Vương Nhị Mao tức đến mức hai mắt bốc hỏa, rút đao ra muốn giết người thị uy. Tạ Ánh Đăng dùng trường sóc ngăn gã lại, lắc đầu cười khổ:
- Ngươi có thể truy đuổi được mấy người? Gan bị dọa cho vỡ cả rồi, dù miễn cưỡng lưu lại, khi kẻ địch xông đến lại lập tức chạy toán loạn, ngược lại còn ảnh hưởng đến sĩ khí của quân ta. Muốn đi thì cứ để cho chúng đi, có thể chủ động ngừng lại, mới là người có thể đồng sinh cộng tử!
Vương Nhị Mao nghĩ ngợi một hồi, không thể không thừa nhận lời của Tạ Ánh Đăng có lý. Vì vậy cũng không ngăn cản người khác bỏ chạy nữa, chỉ vội vàng gom những người dừng lại thành một đội, tập kết thành phương trận phía sau Minh Châu quân.
Ngay sau khi hắn bận rộn đến sứt đầu mẻ trán hoàn thành xong công việc, đám bại binh thứ hai đã lại thua trận chạy đến, còn nhiều hơn so với so với đợt ban nãy, trật tự lại càng thêm hỗn loạn. Thế nên Trình Danh Chấn hạ lệnh bắn tên liên tục ba đợt, mới dùng máu tươi và thi thể ổn định được trận tuyến. Đám bại binh mang theo sự sợ hãi và oán hận chạy về hai bên cánh, tướng sĩ Minh Châu quân lại mang ánh mắt tập trung, căng thẳng và tự hào, từ trong đám người nhìn thẳng về phía trước.
Dưới áng mây đen u ám, bọn họ trông thấy dòng người tựa như thủy triều, toàn là bại binh, giống hệt như một bầy vịt, kêu la thảm thiết rút lui về phía mình.
- Hùng Khoát Hải, Hùng Khoát Hải...
Có người khẽ kinh hãi kêu lên, từ trong đám người tìm thấy một bóng hình quen thuộc. Hùng Khoát Hải là dũng sĩ theo Vương Nhị Mao trở về từ quân Ngõa Cương, tuy thời gian tiếp xúc với mọi người cực kỳ ngắn ngủi, nhưng rất nhiều người đã từng biết qua về sức lực đáng kinh ngạc của hắn ta.
Dù vậy, một tráng sĩ có khả năng nâng hai quả đầu sư tử cũng bị dòng người ào ạt xô đẩy đến không cách nào ngồi vững được trên lưng ngựa. Đi theo Hùng Khoát Hải còn có hai mươi mấy kị binh, đều là binh sĩ của Minh Châu quân, cũng bị loạn quân quấn chân, như một con kiến khổ sở vật lộn trong cơn thác lũ.
Trông thấy bọn Hùng Khoát Hải tiếp tục chiến đấu lại sắp bị các huynh đệ của chính mình đạp chết tươi, Trình Danh Chấn cắn răng hạ lệnh.
- Đoàn Thanh, dẫn ba trăm huynh đệ, đón bọn họ qua đây!
- Tuân mệnh!
Đoàn Thanh đáp to nhận lệnh, một tay cầm đao, một tay cầm khiên.
- Các huynh đệ, theo ta!
Đám huynh đệ thân cận của hắn lập tức tiến lên, trong lúc tiến lên lại một lần nữa hình thành thế trận tấn công hình nón tạo nên bởi khiên chắn và hoành đao. Đi ngược dòng người, cứng rắn dùng lá chắn và mũi đao mở ra một đường máu, chen đến bên người Hùng Khoát Hải.
- Hùng đại ca, đi theo ta!
Tiến lên kéo lấy cương ngựa của người kia, Đoàn Thanh hét lớn.
- Mẹ, mẹ nó!
Hùng Khoát Hải vẻ mặt không cam lòng, hùng hùng hổ hổ. Ban nãy, gã hoàn toàn không lại gần thế trận của Trương Kim Xưng, đại quân lại bất đầu tan tác. Các huynh đệ cùng đi đã tổn thất hết mười mấy người, không có ai chết trong tay địch, tất cả đều bị người của chính mình đụng ngã xuống ngựa rồi bị đạp nát như tương.
- Mau chạy thôi, núi xanh vẫn còn, sợ gì không có củi đốt!
Lúc này Đoàn Thanh đã chẳng còn nghĩ đến việc làm thế nào để xoay chuyển bại cục nữa, mà chỉ hi vọng cứu được những người mà mình nên cứu. Cái gọi là binh bại như sơn chẳng qua là vậy. Bất kì người nào cố tình ngăn cản núi lở, thường sẽ bị đè bẹp dưới lớp đất đá nát vụn.
Hùng Khoát Hải cũng biết tình thế đã hết hồi cứu vãn, lại mắng thêm mấy câu rồi chậm rãi nhập vào thế trận của Minh Châu quân. Quân trận lớn như vậy, các bại binh không thể không nhìn thấy. Nhưng họ đã hoàn toàn đánh mất lòng tin và ý muốn giành lại thắng lợi, chỉ tách ra vòng qua quân trận trước mặt, tránh bị Trình Danh Chấn hạ lệnh giết ngay tại chỗ. Sau khi vòng qua, lại tiếp tục bỏ chạy thục mạng, ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn một cái cũng không có.
Rốt cuộc là thần tiên phương nào mà lại có thể khiến Trương gia quân sợ hãi đến mức này? Trình Danh Chấn vừa kinh hãi vừa xấu hổ, nghĩ mãi không thông. Trong ấn tượng của hắn, dù năm đó bị Vương Thế Sung đánh úp, Đầm Cự Lộc cũng không thảm bại đến mức này. Tuy Trương gia quân trước mắt đã không còn là Trương gia quân năm đó nữa, nhưng về mặt nhân số và trang bị thì không hề thua kém trước đây.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khai Quốc Công Tặc
Tửu Đồ
Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ
https://isach.info/story.php?story=khai_quoc_cong_tac__tuu_do