Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 5 - Chương 47: Phòng Hỏa, Phòng Tặc, Phòng Tằng Công Lượng
N
ửa canh giờ sau Tằng Công Lượng nhấp nhổm ngồi trên ghế ở Thừa Thái điện đợi hoàng đế triệu kiến, bên cạnh là tham tri chính sự Giả Xương Triều đang ngủ gà ngủ gật, hai người họ xưa nay không họp nhau, cho nên chỉ chào hỏi cho có không bắt chuyện.
- Minh Trọng có chuyện gì mà bất an như thế? Giả Xương Triều chủ động hỏi:
- Rảnh rỗi tới tìm bệ hạ đánh ván cờ, lần trước thảm bại, lần này hi vọng có thể vãn hồi chút thể diện. Tằng Công Lượng thuận miệng đáp, đang nóng vội nên tâm tư che dấu sự ghét bỏ với Giả Xương Triều cũng chẳng có:
- Sáng nay vốn có đại triều hội thảo luận chuyện Nông Trí Cao quấy nhiễu biên cương, vậy mà bệ hạ cũng không lâm triều, e rằng không có hứng thú đánh cờ với ông đâu. Minh Trọng đã không thể phân ưu cùng bệ hạ, cũng đừng coi triều chính như trò đùa, Đại Tống ta còn xa lắm mới có thể coi là ca vũ thanh bình. Giả Xương Triều tựa hồ không nghe ra người ta qua loa với mình, còn mượn cớ giáo huấn:
- Thế ông có biết vì sao Đại Tống mãi chưa thể ca vũ thanh bình không? Tằng Công Lượng nổi giận bỏ lại một câu như thế rồi định đi, đó gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu:
Giả Xương Triều cười ha hả: - Chính kiến bất đồng là chuyện bình thường, Minh Trọng hà tất phải buông lời khó nghe tổn hại người ta, tổn hại thanh danh bản thân, ông đừng đi, để lão phu đi, già rồi không làm đá chắn đường nữa khiến người ta ghét, để lại triều đường cho các vị tung hoành, ở đây có tấu chương tự viết, phiền Minh Trọng giao cho bệ hạ.
Tằng Công Lượng ngạc nhiên lắm, Giả Xương Triều thì nói là làm, lấy từ ống tay áo ra một phong tấu chương, để lên bàn, chắp tay bỏ đi.
Triệu Trinh triệu kiến Tằng Công Lượng, cầm bản tấu Tằng Công Lượng đưa cho, vừa mở ra đọc, mặt đanh lại, giỏi cho lão tặc, trong cung mới có chút động tĩnh, ông ta đã đi trước xin ra ngoài, vụ án uế loạn cung đình có chứng cứ cho thấy Giả Xương Triều khó tránh khỏi liên quan: - Từ chức về quê, quá nhẹ nhàng, chẳng lẽ khuất nhục của trẫm lại bỏ qua đơn giản vậy sao? Thấy Tằng Công Lượng vẫn ngơ ngơ đứng thì thở dài nghĩ trong lòng, người ta nói Tằng Minh Trọng là người hiền lành, quả đúng là thế.
Tằng Công Lượng quỳ ngay xuống: - Xin bệ hạ cho rõ, chủ nhục thần chết, vi thần liều mạng vì bệ hạ đòi lại công đạo.
- Người ta chính vì biết chắc rằng trẫm sẽ không công khai chuyện này mới dám ngang ngược như vậy, nên trẫm chịu nhục là điều không thể thay đổi, nói ra chỉ khiến thể diện hoàng gia mất hết thôi, thêm một việc không bằng bớt một việc, có những món nợ thong thả tính cũng không sao. Triệu Trinh thở dài: - Tìm trẫm đánh cờ phải không, cũng tốt, trẫm muốn sát phạt trên bàn cờ phát tiết phần nào.
Tằng Công Lượng phát hiện hôm nay chuyện gặp phải đều nằm ngoài dự liệu, hoang mang đi theo Triệu Trinh, tâm thần hoảng loạn tất nhiên là bị đánh tan tác.
Kết thúc ván cờ, Triệu Trinh thả quân cờ trong tay vào hộp: - Minh Trọng không đặt tâm trí vào cờ, đánh cũng vô vị, khanh là người thật thà, vậy đừng học người ta suy nghĩ nhiều, đấu đá không hợp với khanh, cứ chuyên tâm làm việc của mình là được. Nói xem khanh tìm trẫm có chuyện gì?
Tằng Công Lượng gạt bỏ nghi vấn khác, chắp tay hỏi: - Bệ hạ có thu được bí phương thuốc nổ của Vân Tranh đất Thục đưa lên không?
- Đúng là thu được rồi, Hài Nhi quân cũng đã chế tác thử, uy lực kinh người, trẫm đang định ban cho y tước khinh xa đô úy, để cảm tạ tấm lòng son với Đại Tống.
Tằng Công Lượng hơi bất ngờ, khinh xa đô úy xưa nay chỉ phong cho phò mã, là tước vị sang quý, giờ lại trực tiếp cấp cho một tên tiểu tử dựa vào chút quân công, có điều tạm thời đó không phải điều đáng quan tâm lúc này, theo thói quen xoa xoa tay: - Vi thần lớn gan xem xem qua được không?
Triệu Trinh không cần suy nghĩ lắc đầu ngay: - Không được!
Tằng Công Lượng mặt đỏ bừng bừng, gian nan mới kiềm chế được, chắp tay nói: - Cho thần được hỏi vì sao, vi thần thân là đốc tạo quân khí giám, sao không được biết bí phương.
- Phòng hỏa, phòng tặc, phòng Tằng Công Lượng. Triệu Trinh khó khăn lắm mới nhịn được cười vì khuôn mặt như bí đại tiện của Tằng Công Lượng: - Đó là nguyên văn lời trong tấu chương của Vân Tranh, y dặn đi dặn lại, nói không được tiết lộ với khanh, nói khanh có thói xấu cái gì cũng viết thành sách, chẳng may truyền ra ngoài, Đại Tống sẽ gặp nguy hiểm.
Cái gì, Tằng Công Lượng suýt nữa đứng bật dậy, cảm thấy bị xỉ nhục lắm, chẳng lẽ mình là kẻ không biết nặng nhẹ như vậy sao: - Bệ hạ, đó là lời mê hoặc, Vân Tranh dứt khoát do không muốn để nhiều người biết bí phương này, ảnh hưởng tới quyền lợi của y nên mới nói như thế. Bệ hạ, kẻ này lòng dạ khó lường, nếu đã không chịu lên kinh thì phải đầy đi Quỳnh Châu, giám sát thật kỹ không cho cơ hội gây họa.
Triệu Trinh sao chẳng biết điều ấy, nhưng có Hàn Lâm, Tiếu Lâm theo sát Vân Tranh, chỉ cần y có chút khả nghi nào là trừ hậu họa ngay: - Khanh yên tâm, trẫm đã có dự phòng, người này có tài lạ, cần tận dụng, tránh có kẻ mỉa mai trẫm nhát gan không dám dùng anh hùng thiên hạ. Giờ trẫm giao cho y một vạn sương quân, là những kẻ chỉ biết làm việc khổ lao, theo sau còn có ba vạn cái mồm cần ăn, trong vòng mười năm y có thể giúp đám người này tự cấp tự túc là giỏi rồi, đừng mong nghĩ tới việc khác.
- Còn về phần bí phương thuốc nổ thì trẫm đã đốt, cho nên chỉ có thể truyền miệng cho nhau, bí phương rất đơn giản, nếu ái khanh muốn biết thì phải cân nhắc cho kỹ, người nắm bí mật này bất kể thời khắc nào cũng nằm dưới sự giám sát của Hài nhi quân, muốn giữ chút bí mật riêng tư gì cũng không thể.
- Thần đồng ý. Tằng công lượng đáp ngay, ông ta có một mình ở kinh sư, gia quyến ở lại quê nhà, bên cạnh chỉ có hai lão phó, tự coi mình lập thân thanh bạch, chẳng có bí mật gì phải che dấu:
Triệu Trinh suy nghĩ rất lâu mới viết phối phương thuốc nổ ra, đưa Tằng Công Lượng xem xong, ném tờ giấy vào lò đun trà, còn dùng cời bới nát tro ra mới thôi.
Thực ra chuyện này không thể dấu Tằng Công Lượng, Đại Tống không thiếu người đọc sách, nhưng nhân tài ở mặt này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Triệu Trinh cố ý làm ra vẻ khó khăn để Tằng Công Lượng không dám xem nhẹ, trước kia ông ta đem cách chế tạo thuốc nổ viết vào sách truyền khắp thiên hạ là hành vi quá ngu xuẩn, cũng may thứ thuốc nổ đó không lợi hại như của Vân Tranh, nếu không Đại Tống nguy rồi.
Tằng Công Lượng nghi hoặc hỏi: - Bệ hạ, chẳng lẽ chỉ đơn giản thế thôi à?
Triệu Trinh gật đầu: - Đúng thế, nhưng ái khanh chớ xem nhẹ, Hàn Lâm nói thuốc nổ do họ tự chế tạo uy lực không bằng của Vân Tranh, cho thấy dù có phối phương muốn chế tạo được thuốc nổ cũng không dễ.
Tằng Công Lượng cũng hiểu dược lượng chỉ cần lệch một chút, nguyên liệu kém thuần một chút là sẽ khác nhau rất nhiều, nhưng thực sự chỉ đơn giản là như thế? Hay Vân Tranh còn giấu diếm điều gì đó, chính quan gia cũng nói thuốc nổ Hài Nhi quân làm ra không lợi hại bằng của Vân Tranh mà, chỉ là nghi vấn này, ông ta không nói ra.
….
Tối ngày hôm đó Tằng Công Lượng tới nhà Đinh Độ với tâm trạng không tốt, vì thế Đinh Độ chu đáo sai nha hoàn mang rượu thịt lên, sau đó lặng lẽ cùng hảo hữu uống rượu.
- Có phải ta ngốc lắm không? Uống hết một vò rượu Tằng Công Lượng mới hỏi, là hảo hữu lâu năm, có chuyện gì không rõ là ông ta tới tìm Đinh Độ để có câu trả lời thuyết phục:
Đinh Độ đặt chén rượu xuống, nghiêm túc đáp: - Chúng ta là đồng hương, đồng niên, ta biết Tằng Minh Trọng không phải là kẻ ngốc, ông ấy là người thông tuệ, lòng dạ rộng lớn, con người chính trực, tài hoa trác tuyệt, nếu như chia con người ra làm chín cấp bậc thì ông thuộc bậc một, là người có trí tuệ.
Tằng Công Lượng trước kia cũng nhận định như thế, nhưng hôm nay ông ta liên tục bị đả kích, lại rót đáy chén rượu rồi uống cạn: - Trước kia ta cũng nghĩ thế, nhưng hôm nay ta bị hai người gọi là kẻ ngốc, làm niềm tin sụp đổ, rồi lại bị kẻ ngu xuẩn như Giả Xương Triều lợi dụng, làm ta nghi ngờ bản thân.
Đinh Độ không bình luận vội, đợi nghe hết mới cởi bỏ tâm kết cho hảo hữu.
- Bao Chửng thì đã đành đi, ông ấy nhìn thế gian này luôn thấy thủng lỗ chỗ, bị ông ta coi là kẻ ngốc cũng không đến nỗi quá mất mặt. Nhưng một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu đất Thục, chỉ là tiểu quan tòng ngũ phẩm, sắp được triều đình phong làm khinh xa đô úy. Tằng Công Lượng đấm bàn, càng nói càng giận: - Y là tên võ phu, dựa vào cái thá gì mà gọi lão phu là kẻ ngốc? Dựa vào ít quân công đó dám xỉ nhục triều thần sao? Ông ta giận không phải vì câu “phòng tặc, phòng hỏa, phòng Tằng Công Lượng”, mà vì Bao Chửng, quan gia có vẻ đều tán đồng điều đó.
Võ tướng Đại Tống muốn leo lên tới tứ phẩm là rất khó, cho nên tòng ngũ phẩm không phải là tiểu quan nữa rồi, mà tuổi lại còn trẻ như thế, Đinh Độ ngẫm nghĩ: - Đất Thục nhân tài điêu linh, lâu rồi không có nhân vật nào xuất sắc nữa, gần đây chỉ có Vân Tranh?
Tằng Công Lượng trừng mắt: - Ông nghĩ ta nói ai, huynh đệ ta mệt sống mệt chết làm ra Vũ kinh tổng yếu, người ta chê bai be bét, cho rằng cuốn sách này không nên xuất hiện, nói ta thông địch.
Đinh Độ không giận, lấy một lá thư trên giá đưa cho Tằng Công Lượng: - Đó là thư Trương Phương Bình gửi cho ta, lúc đầu mới đọc ta rất tức giận, nhưng nghĩ kỹ, người ta nói có lý lắm, hành vi của chúng ta có hiềm nghi thông địch. Văn nhân hoàn thành một bộ sách tất nhiên muốn truyền ra cho đời, nhưng chúng ta quên mất, đó là một bộ sách võ bị, vô số phương pháp chế tạo vũ khí được chúng ta phân tích ưu nhược kỹ càng trong sách, cuốn sách này là kỹ thuật quân sự tối cao của Đại Tống ta, quả thực không nên đem đi khắp nơi cho người khác xem.
Tằng Công Lượng sững sờ: - Nói thế ông cũng cho rằng ta bị chửi là đáng đời.
Đinh Độ thương cảm gật đầu: - Đúng là đáng lắm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2